Đọc truyện Đồ Ngốc, Hận Nhưng Vẫn Yêu – Chương 23: Dã ngoại (3)
Cô tỉnh dậy thì đã thấy xe dừng từ lúc nào rồi. Ngẩng mặt lên thì đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt đẹp trai đang ngủ phóng đại ngay trước mặt khiến cô giật mình, gãi đầu gãi tai không biết mình ngủ dựa vào vai hắn từ lúc nào, ôi xấu hổ đến chết mất. Vừa ngắm khuôn mặt hắn vừa nghĩ nghĩ gì đó. Hắn khẽ chau mày, nhếch môi
– Cô ngắm đủ chưa vậy?
– Ơ…tôi..tôi ngắm anh hồi nào???—Cô cúi mặt đẩy hắn ra
– Lại còn chối!—-Hắn đứng dậy vươn vai 1 cái, xoa xoa bả vai mỏi nhừ của mình rồi kéo tay cô bước xuống xe. Bước xuống đã thấy mọi người đang lục tục kéo nhau dựng lều, người chạy đi người chạy lại thật sự rất bận rộn, chợt tiếng nói của ông thầy phụ trách vang lên
– Các em chú ý, đây là rừng nguyên sinh nên đề nghị các em không được đi quá xa vạch ranh giới ở phía trước. Để đảm bảo an toàn cho các em chúng tôi sẽ phân phát cho các em mỗi người 1 con dao để phòng thân ( nghiêm cấm không được dùng để đâm người). Còn nữa, ban đêm tuyệt đối không được đi khỏi khu vực mà không có sự giám sát của giáo viên bởi vì rất dễ gặp nguy hiểm. Nên nhớ chỉ 1 em nào bị thương thôi là chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm và sẽ hủy hết hoạt động ngoài trời từ nay về sau, cho nên các em phải ghi nhớ 1 điều rằng đây là rừng nguyên sinh chứ không phải sân nhà cái chợi của các em. Các em nghe rõ chưa???
– Rồi ạ!—Cả đám đồng thanh
– Còn 1 việc quan trọng nữa là, cơm ăn thức uống của các em chúng tôi là chuẩn bị đầy đủ trong 3 ngày, nhà tắm nhà vệ sinh công cộng ở phía mạn tây sau cây cổ thụ kia. Ngoài ra các em có thể ra con suối nhỏ ở phía sau câu cá và tổ chức các trò chơi dưới nước. Còn bây giờ thì bắt tay vào dựng lều đi!—Ông thầy nói xong là cả đám lao vào dựng lều dựng trại của mình.
Cô, nó, Lan, Hằng chung 1 lều, 4 người vừa xếp đồ vừa dựng lều khiến mồ hôi chảy tong tong. Hắn và anh chung 1 lều, dựng đâu thì không dựng lại dựng đối diện với lều cô, có tức không chứ! Bọn cô dựng lều chuẩn bị xong thì đã trưa, các thầy cô giáo bắt đầu đi phân phát đồ ăn cho các học sinh và điểm danh từng người một. Từ lúc dựng lều tới giờ cô vẫn chưa thấy hắn mà đã đến giờ cơm trưa rồi mà hắn vẫn chưa về—” Chả nhẽ hắn bị lạc, không phải, chắc chỉ quanh quẩn đâu đó thôi!”—Cô nghĩ mà trong lòng dấy lên cảm giác lo lắng. Bỗng điện thoại rung báo cuộc gọi đến, mở ra là 1 số lạ, chần chừ giây lát cô quyết định nhấn nút nghe
– Alo, ai vậy???
– Tôi ở đây, bên bờ suối!—-Giọng nói lạnh lùng nhưng lại mang 1 chút bi thương vang lên
Nhận ra giọng nói của hắn, cô gật đầu—Ừ, tôi đến đây!—-Cúp điện thoại cô sải bước đi
Đến nơi cô nhìn thấy hắn đang ngồi dựa vào cây cổ thụ, ánh mắt nhìn xa xăm chứ nhiều nỗi buồn. Quả thật khung cảnh ở đây rất là thơ mộng a, con suối uốn quanh lấy ngọn núi phía trước, những bông hoa màu trắng nhu nhú e lệ mọc thành hàng chạyng tắp xung quanh bờ, thảm cỏ xanh mướt bằng phẳng như thảo nguyên–1 khung cảnh rất thích hợp cho đôi tình nhân, mà ai là đôi tình nhân vậy, cô rùng mình 1 cái rồi bước đến chỗ hắn , chìa hộp cơm ra trước mặt- Của anh nè!
– Tôi không đói!—1 giọng nói u sầu, phảng phất chút gì đó đau thương khiến tim cô có 1 chút gì nhoi nhói. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên hắn kéo tay hắn ra đặt hộp cơm vào trong tay
– Anh ăn đi, để bụng như vậy sẽ không tốt đâu!
-…………—Hắn thở hắt ra 1 hơi, ánh mắt không nhìn cô mà cứ nhìn về phía trước như tìm liếm 1 bóng hình nào đó rất quen thuộc
– Anh…..có chuyện gì sao?
– …..—Hắn không trả lời, khóe môi khẽ mím lại, thời gian như đọng lại, im lặng đến ngột ngạt. Đến lúc cô tưởng chừng hắn sẽ không đáp lại thì 1 câu nói của hắn kéo cô trở về với thực tại
– Cô đã yêu ai chưa???
– Sao…anh lại hỏi như vậy?—-Cô hơi bối rối khi có 1 người con trai hỏi 1 câu nhạy cảm, ánh mắt đen hun hút dấy lên 1 chút đau thương nhìn vào cô như đang chờ đợi câu trả lời
– Không muốn nói à???
Yêu??? Trước đây cô chưa từng yêu ai và bây giờ cũng vậy, nhưng khi gặp anh cô đã có 1 chút mến mộ đến bây giờ cô vẫn chưa định hình được, đối với anh là thích hay chỉ là yêu mến kính trọng như 1 người anh trai. Nhưng hắn lại khác hắn làm cho cô biết rung động đầu đời, hắn khiến cho cô có 1 loại cảm giác không nói thành lời, ở bên hắn cô cảm thấy yên tâm hơn và chứa đựng 1 cảm giác vui vui khó tả. Chính hắn là người cướp đi nụ hôn đầu đời của cô và cũng chính hắn làm cho trái tim cô biết nhói và rung động. Chả nhẽ cô thích hắn sao, không thể xảy ra chuyện đó được, chắc đó chỉ là lần đầu tiên cô tiếp xúc với 1 người con trai như hắn thôi?
Hắn vẫn nhìn cô để chờ đợi câu trả lời, khóe môi bây giờ đã mím lại thành 1 đường thẳng tắp
– Chưa,Nhưng….có lẽ sắp…còn anh???
– Tôi???
– Uk!—Cô gật gật đầu
– Đã từng yêu 1 người rất say đắm, nhưng cô ấy đã bỏ tôi mà đi, cô ấy phản bội tôi, cô ấy khiến tôi phải đau khổ và cũng chính cô ấy đã khép cửa trái tim tôi lại. Thật nực cười phải không?—Hắn quay mặt đi nhìn vào dòng nước đang lượn lờ trôi, môi khẽ nhếch lên 1 nụ cười
– Tôi xin lỗi khi đã nhắc về chuyện cũ của anh! Tôi lại không nghĩ rằng rằng…anh lại…si tình như vậy???—-Cô cúi mặt xuống, trong lòng có 1 thứ gì đó khó chịu và hụt hẫng
– Nhưng…tôi đã quên cô ấy rồi và cô ấy cũng vậy, thời gian trôi qua mọi thứ cũng thay đổi, tôi bây giờ đã tìm thấy 1 người con gái sưởi ấm trái tim của tôi, cô ấy làm tôi thay đổi, cô ấy cũng cho tôi biết thế nào là chờ đợi, thế nào là dày vò và cũng chính cô ấy đã đem lại hạnh phúc cho tôi!—Nói xong hắn nở 1 nụ cười khoe chiếc răng khểnh duyên dáng của mình rồi quay sang nhìn cô
Mọi thứ cô nghe được khiến cô có 1 chút gì đó buồn buồn, trái tim lại nhói lên rưng rức
– Chắc cô ấy phải hạnh phúc khi bên anh lắm nhỉ…mà cô ấy là ai vậy?—Cô cố rặn ra 1 nụ cười để che giấu đi nỗi buồn
– Rất gần, gần trong gang tấc!—Hắn mỉm cười quay sang vuốt tóc cô, hành động này khiến cô đỏ mặt quay đi
– Bây giờ cô muốn về trại hay là ở lại đây?—Hắn khẽ mân mê tóc cô
– Tùy…tùy anh!—Bỗng cô cảm thấy rất nóng, khuôn mặt cũng đã đỏ lựng lên như trái cà chua
-Đúng rất đẹp, 1 nét đẹp thơ mộng!
– Vậy thì ở lại đây nhé! Công nhận khung cảnh này đẹp thật.—Bỗng hắn khoác tay lên vai cô, ghé sát vào tai cô thì thầm—Nếu cô thích lần sau chúng ta sẽ đến nữa nhé!—Giọng nói quả thực rất ám muội kích thích cho mặt cô đỏ bừng, nhịp tim đập bất chấp cả nhịp điệu, 2 từ “chúng ta” nghe sao mà rất quên thuộc rất gần gũi cứ như kiểu cô và hắn là 1 cặp không bằng, không thèm suy nghĩ thêm cô đã mắc bẫy hắn rồi, khuôn mặt không hề thuyên giảm mà ngược lại còn đỏ bừng bừng, lí trí tuân theo hành động cô đẩy hắn ra đứng phắt dậy sải bước thật nhanh về phía trại làm chohắn phải chạy theo
– Nè! Sao đi nhanh vậy? Cô ngại à? Hay cô không đồng ý?—Hắn vừa đuổi theo cô vừa tủm tỉm cười—-Hoặc là,,,cô thích tôi?
-….- Cô vẫn không nói gì, cứ cắm đầu cắm cổ đi
– Ây…đợi tôi với, sao không trả lời vậy?—Hắn vẫn kiên trì đuổi theo cô
Thẹn thùng bây giờ đã chuyển thành giận dữ khi hắn cứ trêu cô như vậy, cô đứng lại bặm môi vào nhìn hắn mặc kệ khuôn mặt đang đỏ—Không…không thèm nói chuyện với anh nữa!—Rồi cô bỏ đi khiến hắn tự kiểm điểm mình hắn đã làm gì sai sao???
===============================
Mình tạm gác chuyện 1 thời gian vì mk đang trong phạm vi kiểm soát của ông bố, mk xin lỗi vì đã đăng chap k đúng hẹn, mk rất cảm ơn đến những bạn ủng hộ truyện cho mình, khi nào mk ra chap mk sẽ báo cho các p sau, 1 lần nữa mk thực sự rất xin lỗi, mong rằng các p vẫn tiếp tục ủng hộ truyện cho mk. Mk chân thành cảm ơn rất nhiều!