Đồ Ngốc, Hận Nhưng Vẫn Yêu

Chương 12: Giận


Đọc truyện Đồ Ngốc, Hận Nhưng Vẫn Yêu – Chương 12: Giận

Ta đã trở lại và lợi hại hơn xưa..haha..xin lỗi các bạn vì đã để các bạn phải chờ lâu……..====================================================================================================

Hôm nay hắn đến lớp rất sớm để trông chờ bóng dáng của 1 ai đó nhưng qua 1
tiết vẫn không thấy người đó đâu, hắn bắt đầu thấy rất bực tức và khó
chịu mà phía bên kia đang ngủ say như chết..

=====================================================================================================

Đầu tuần buổi sáng se se lạnh của cơn gió heo may mùa thu thổi qua, cô
khoác chiếc áo khoác mỏng bước vào lớp, qua mấy ngày nghỉ ở nhà dưỡng
thương, khuôn mặt cũng trở về như cũ ( chuyện, thuốc của con rể ta mà
lị..), mấy ngày không gặp anh và Triệu Minh cô nhớ muốn chết. Ngồi vào
chỗ cô đã thấy bầu không khí u ám lạnh lẽo đang bủa vây lấy mình, quay
sang thì đập ngay vào mắt là khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm như người chết
của hắn khiến cô không khỏi giật mình

– Mấy ngày nay sao không đi học?— Hắn giọng nói đầy vẻ khó chịu. Cô không nói gì cứ tiếp tục trân trân trối trối mà nhìn hắn

– Điếc à? Tôi hỏi cô sao mấy ngày nay không đi học???— Giọng nói của hắn lạnh thêm vài phần……

– …….—-Vẫn tiếp tục cuộc bơ với level nhảy cóc

– Tôi đang hỏi cô đấy???— Bỗng hắn hét lwn 1 tiếng khiến cho lớp học đang im lặng bỗng giật thót 1 cái

– Liên….liên quan gì tới anh chứ???— Cô sợ hãi lắp 3 lắp bắp

– Nếu không liên quan, mắc mớ gì tôi phải hỏi cô ? Tại sao cô nghỉ lại không xin phép tôi hả ???

– Hả, anh là bố tôi à, đến việc nghỉ học thôi cũng phải xin phép anh sao? Anh vô lí vừa phải thôi nhá!— Cô gân cổ lên cãi lại hắn


– Đúng tôi vô lí!—Rồi hắn đập bàn cái Rầm , xô ghế bước ra ngoài

– Tại sao hắn lại hành xử như vậy, mình làm gì sai sao?

Chuông reo vào lớp, bây giờ đã là tiết thứ 3, cô vẫn chưa thấy hắn đâu ” Chả nhẽ hắn bỏ về, không đúng cặp của hắn vẫn còn ở đây, làm gì có
chuyện đó”—Cô nghĩ

Đến giờ nghỉ trưa, căng tin rộn rã
như thường ngày tấp nập người ra người vào, hôm nay cô muốn đổi bữa
không ăn cơm mà chỉ ăn vặt, Triệu Minh hôm nay lại nghỉ khiến cô cảm
thấy buồn hiu, tay vừa đi vừa nhấm nháp cốc nước mía, mắt liếc lia lịa
tìm chỗ ngồi, bỗng cô phát hiện 1 chỗ rất lí tưởng, đó là khuôn viên
trường học, nhắc mới nhớ từ

ngày vào trường học tới giờ
xảy ra bao chuyện nên cô có được đi ngắm cảnh quan của trường đâu. Khuôn viên nằm ở mạn phía tây trường học, dải đất rộng trồng nhiều loài hoa
quý hiếm với muôn vàn màu sắc khác nhau đặc biệt nổi bật trong số đám
hoa ấy chính là hoa hồng xanh- loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Bước
đến gần khuôn viên thì cô chợt nhận ra có 1 bóng người ngồi trên ghế đá , tay vẫn còn cầm điếu thuốc lá vẫn chưa hút hết, cứ vậy để khói thuốc
bao vây lấy thân mình, đôi mắt nhắm hờ lười biếng tựa đầu vào ghế đá
ngửi lấy hương thơm của hoa.

– “Hắn học cách hút thuốc ở đây vậy?”– Cô lẩm bẩm rồi đi đến gần hắn rón rén nhẹ nhàng ngồi xuống
bên cạnh như 1 con mèo ngoan biết nghe lời chủ. Hắn nghe thấy tiếng động lập tức mở mắt ra nhìn người bên cạnh, môi mỏng khẽ nhếch—Tìm
tôi?—Ánh mắt hắn như có chút vui vui

– Không, tôi chỉ muốn ngắm hoa—Cô trả lời 1 cách dứt khoát

Câu nói của cô khiến hắn lạnh lùng im bặt không nói gì, đưa điếu thuốc
lên miệng hút 1 hơi dài rồi nhả từng làn khói trắng đục vào không khí,
gió được đà đẩy khói vào mặt cô khiến cô không kịp trở tay lập tức ho
sặc ho sụa đến đỏ cả mặt. Hắn thấy cô như vậy thì ném điếu thuốc vẫn còn dở xuống dưới đất, nhấc chân dẫm nát

– Khụ..khụ..anh..biết..khụ..khụ..hút thuốc..từ bao giờ vậy?—Cô vừa ho vừa hỏi khiến câu nói bị đứt quãng

– Cô hỏi làm gì?— Hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô

– Không có gì…nè..—Cô huých nhẹ khuỷu tay hắn

– Nói!

– Anh ăn không?—Cô giơ gói snack khoai tây chiên lắc lắc trước mặt hắn

– Tôi không ăn mấy thứ của trẻ con !—Hắn gạt phắt tay cô ra

– Ồ, thiệt hả?—Cô ồ lên, ánh mắt chứa đựng đầy tính toán, đưa tay xé gói snack ra, lấy 1 miếng nhai lấy nhai để như con nhà chết đói , rồi
lấy tiếp mấy miếng nữa đung đưa bên khóe miệng hắn trêu ngươi

– Không ăn thật sao, ngon lắm đó!


– Tôi không nói lại lần 2!–Hắn quay mặt đi hướng khác

– Hix, uổng công tôi dành dụm tiền mua cho anh. ( Nói dối không chớp
mắt). Ăn đi, 1 miếng thôi mà, nào “a” xem nào—Cô giả vờ nũng nịu phải
ép hắn ăn bằng được cái đồ trẻ con mà ngay cả người già cũng thích này

– Đã nói không là kh……………..—- Chưa nói hết câu hắn đã bị
cô tống 1 đống vào miệng khiến hắn bị nghẹn, phải ho vài cái mới xuôi

– Thôi chết, tôi xin lỗi a, hì hì..

– Khu..khụ..cô được lắm! — Mặt hắn cau có đầy sát khí khiến cô sợ
hãi, theo phản ứng co giò lên chạy vào vườn hoa, hắn cũng chạy theo,
miệng không ngừng hét— Đứng lại, xem cô chạy đi đâu?


chối đầu chối chết mà chạy miệng hét— Đừng qua đây, đừng qua đây!—
Ngoái đầu lại thì đã thấy hắn rút ngắn khoảng cách dường như chỉ cần
vươn tay là có thế tóm được cô rồi. Đột nhiên cô dẫm phải thứ gì đó rất
trơn, rồi cả người lao về phía trước, hắn thấy vậy vươn tay ra kéo lấy
tay cô nhưng không kịp đều mất đà mà ngã chồng lên nhau, hoa theo tiếng
động lớn mà rơi lả tả. Cô với hắn tiếp đất 1 cách khá đau đến nỗi mà mắt nhắm chặt lại, đến khi định hình được vị trí đặt mông cô mới mở mắt ra, thì ôi thôi 1 cảnh tượng với 1 tư thế mà người ngoài nhìn vào hết sức
hiểu lầm. Hắn nằm trên cô nằm dưới , 2 tay hắn chống 2 bên đầu cô, khuôn mặt gần kề nhau trong gang tấc khiến nhịp tim cô đập thình thịch như
muốn thoát ra khỏi lồng ngực ngột ngạt này, nơ ron hoạt động cực mạnh
khiến mặt cô đỏ ửng lên như trái cà chua mà quên hết cái đau ê ẩm ở hông do tiếp đất không an toàn chút nào. Hai người cứ thế nhìn nhau quên
không đứng dậy, 1 phút rồi 2 phút trôi qua đôi bên không động tĩnh, chợt

– Tuệ Linh! Em làm gì ở đây vậy?— Giọng nói ấm áp của anh đập tan
bầu không khí căng thẳng xấu hổ của 2 người. Cô và hắn lập tức đứng phắt dậy , xuổi xuổi quần áo, khuôn mặt ngượng ngùng của cô đều được anh thu hết vào tầm mắt

– Bọn..bọn..em..bị ngã, sự cố ngoài ý
muốn, anh đừng hiểu lầm..—Cô lập tức giải thích nguyên nhân vì sợ anh
hiểu lầm giữa cô và hắn có quan hệ gì đó


– À, anh biết
rồi….ukm, nhân tiện gặp em ở đây, chúng ta có thể nói chuyện riêng 1
chút được không?– Anh hỏi cô mà không để ý ánh mắt của hắn lạnh lẽo
xoáy sâu vào anh, 1 phần lộ ra khó chịu

– Dạ, được ạ!— Cô không nói nhiều, bỏ lại hắn mà đi ra khỏi khuôn viên cùng anh, bỗng anh quay lại nói với hắn

– Bố có việc muốn tìm em ở công ty

– Em biết rồi!—-Hắn nhìn anh trả lời, hắn với anh ngay từ nhỏ đã gắn bó thân thiết với nhau vì vậy tính cách hay con người hắn anh đều biết
hết ngược lại hắn cũng vậy

Anh và cô bước ra ngoài nói
chuyện, khuôn mặt anh nghiêm túc nhìn cô— Anh có chuyện gì mà phải nói riêng với em vậy?—Cô thắc mắc hỏi vì thấy khuôn mặt anh quá nghiêm
túc

– Ukm, cũng không có gì…mà em đã biết ai đánh em chưa?

Cô lắc đầu—Là ai ạ?

– Sầm Vi 11a8, anh cảm nhận được hình như cô ta có kẻ đứng sau vụ này!

– Kẻ đứng sau?— Cô nhắc lại lời anh

– Đúng, nhưng khi anh hỏi cô ta lại không trả lời, chắc chắn lại có
uẩn khúc sau chuyện này, em nhất định phải cảnh giác nghe chưa?

– Em biết rồi.—” Kẻ đứng sau, rốt cuộc cô định làm gì ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.