Bạn đang đọc Đồ Ngốc! Em Yêu Anh!: Chương 18❤ Oan Gia Ngõ Hẹp
Nó tung tăng trong siêu thị mua hết cái này đến cái kia để mặc Ki đáng thương sách đồ.
– Ki!!!
– Dạ! Cô chủ… Có em!
Ki le te chạy lại đứng cạnh nó…
Nó nhìn Ki từ đầu đến chân rồi vòng quanh Ki một lượt …
– Đồ ở đâu mà nhiều vậy?- nó buông một câu xanh rờn khiến Ki té ngửa.
– Chắc tôi chớt! Thế cô chủ không nhớ mình mua những gì ak?- Ki đưa tay vuốt ngực.
– Ừ ha?,…
Nó lại tung tăng mua đồ còn Ki đặt hết đống đồ vào xe đẩy đuổi theo nó.
………
Quầy bán Trang Sức.
Nó nhìn một lượt và ngắm trúng sợi dây chuyền có cái mặt đá hình ngôi sao.
– Lấy cho tôi cái này!- đồng thanh.
Nó ngước nhìn tên bên cạnh vừa lên tiếng cùng lúc với nó. Hắn cũng nhìn nó chằm chằm…
– Tôi chọn trước!- nó vội lên tiếng.
– Bằng chứng nào cho thấy cô chọn trước?- hắn cũng không chịu nhường.
– Thế anh là con gái à mà đeo cái này?- nó đốp lại, mắt nhìn hắn cười đểu.
– Tôi mua cho bạn gái không được chắc!
– Không! Tôi mua trước…
– Gói cho tôi!- hắn quay sang cô nhân viên.
– Tôi chọn trước, chị làm ơn gói lại cho tôi.- Nó đưa cho chị thẻ tín dụng.
Cô nhân viên nhìn hai người đấu khẩu một hồi cuối cùng cũng lên tiếng.
– Thưa quý khách! Cửa hàng chúng tôi không chỉ có một chiếc như vậy! Nên không cần tranh giành đâu ạ!
Nó nhìn hắn , hắn nhìn nó ánh mắt tóe lửa…sau đó cả hai đồng loạt quay ra chị nhân viên.
– Tôi không thèm mua giống cô/anh ta!hứ
Cả hai bỏ đi khiến cô nhân viên bán hàng ngơ ngác chưa hiểu cái mô tê gì cả.
❤❤❤
Chiều gió thổi hiu hiu nó ngồi trên ban công hóng gió, đưa mắt nhìn cảnh xung quanh giờ nó mới biết căn biệt thự bên cạnh giống hệt căn biệt thự nhà nó .
“cạch…c….h”
Nó đang đứng nhìn thì có tiếng mở cửa, nhanh chóng chốn vào trong phòng, khép cửa lại, nhìn he hé qua khe cửa.
Một tên con trai mặc quần đùi hoa hòe hoa sói bước ra ban công nhà bên. Hắn vươn vai rồi đá chân lại còn dơ tay sờ nách giật giật lông nách…
– Tên oan gia!- nó vội đưa tay bịt miệng…
Rút điện thoại ra bấm liên hồi…
– Haha… Anh sẽ hót nhất đêm nay… Haha!- nó ôm bụng cười như chưa bao giờ được cười, đưa tay khóa cửa lại.
– Cô chủ ơi! Cô cười gì vậy???- Ki đẩy cửa phòng ngó vào.
– Không có gì! Đi lau nhà đi…
Nó vội lưu máy tấm hình vào và tay nhanh chóng bấm bấm… Ki bị nó ngó lơ bĩu môi đóng cửa lại đi lau nhà.
…………….
Tâm trạng của nó hiện giờ cứ phải gọi là vui hết sảy, vừa tưới hoa vừa ngâm nga hát…
– Nếu nợ chúng mềnh hai đứa chia tay… Thì thôi anh hỡi hãy cứ đi đi…
Nó hát vu vơ nhớ ra cái gì hát cái đấy, thành ra bài hát hay của người ta mà nó làm thành nhạc chế luôn… Cái giọng thì cứ phải gọi là chua không chịu nổi, điệu chảy nước luôn. Nó cố tình đấy!
……..
” kính coong….kính coong”
Hắn ra mở cổng, hơi bất ngờ vì người đến là cô bạn gái mới quen của hắn tên Hồng Ngọc.
– Anh không định mời em vào nhà à?- Ngọc nhìn hắn chớp chớp mắt.
– Mời mời em vào!- Hắn mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Hôm nay mỡ tự dâng đến miệng mèo. Ba mẹ lại đi du lịch Châu Âu không biết bao giờ mới về.
Ngọc lách người vào trong, hắn đóng cửa cổng lại rồi cũng vào theo…
– Nhà anh đẹp nhỉ!- Ngọc khen,mắt nhìn quanh – Oa! Có xích đu đẹp quá!
Ngọc chạy ngay đến chiếc xích đu ở dưới gốc cây bằng lăng. Đã lâu lắm rồi hắn không để ý vườn nhà mình vẫn còn có chiếc xích đu này, nhẹ bước theo nàng…
-” Mai nếu mai mềnh xa nhau…. Đừng trách tao quên mày… Nhìn thật sâu vào đôi mắt em…”
Trời ơi! Cả hắn và Ngọc đều dựng hết tóc gáy vì cái giọng hát của ai kia.
Đang ngồi bịt tai vì bị tra tấn thính giác thì….
– Aooooooooò….rào. Rào…
Nước ở đâu phun hết lên người Ngọc, hắn đứng bên cạnh nên cũng chung cảnh ngộ. Cả hai ướt như chuột lột.
– Aaaaaa!
….
Nó đưa nhắm mắt ngâm nga tay vẫn cầm ống nước tưới cây nên không để ý phun hết sang vườn bên cạnh … Cho đến khi tiếng hét khiến nó giật mình rớt vòi nước, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực…
– Cô chủ ơi! Cô chủ có sao không?- Ki đang tỉa cây thấy nó đứng im rơi cả vòi nước thì lo lắng chạy lại hỏi.
– “Kính coong…kính coong m..kinh..”
Chuông cửa vang liên tục.
– Trời ơi! Ai đến vậy má!- Ki quay ra nhìn .
– Ra mở cổng!- nó đang ở chín tầng mây cũng bị lôi về hiện tại vì tiếng chuông cổng.
……
– Anh qua đây làm gì?
– Sao lại là cô?
Cả hai đồng thanh.
– Sao không thể là tôi?- nó hỏi lại.
– Cô là người vừa phun nước sang nhà tôi?- hắn bực mình nhìn nó.
– Tôi thì sao? Mát lắm hả?- nó nhìn hắn và nhìn người bên cạnh hắn cái áo sơ mi mỏng của cô ta ướt hết lộ ra nội y màu đen.
– Cô! Giọng thì như bò rống! Chơ chẽn còn láo xược!- hắn chỉ tay vào mặt nó.
– Tôi hát hay hay không liên quan gì tới anh? Dựa vào đâu anh nói tôi chơ chẽn? Láo xược?- nó khoanh tay hắt cằm hỏi lại.
– Cô cô. …- hắn tức không nói nổi nó.
– Tôi không phải cô cô… Cô cô của Dương Quá tận Trung Quốc cơ!- nó gạt tay hắn đang chỉ mặt nó ra.
– Cô…
– Kiiii. ..
– Dạ cô chủ. Có em…
– Tiễn khách!
Nó nói xong quay vào trong nhà….Ki đóng cửa cổng mặc hai người kia đang tức xì khói không làm gì được.
Nó vừa lên đến phòng bay lên giường cười lăn lóc…
– Ôi mình phục mình quá! Haha…