Bạn đang đọc Đồ Ngốc! Em Yêu Anh!: Chương 17❤
Việt Nam 7p.m…
Nó mệt mỏi sau chuyến bay dài nửa vòng Trái Đất…
Ủê oải bước ra khỏi sân bay nó và Ki bắt chiếc taxi đến địa chỉ mà mẹ nó đã đưa.
Trên taxi nó dựa vai Ki ngủ ngon lành mặt thỉnh thoảng dụi dụi gét thế không biết.
Ki nhìn đường Hà Nội đã lung linh ánh đèn . Đã bao nhiêu năm rồi Ki không về đây ? Từ bé Ki đã theo mẹ sang Mỹ , nhưng sau đó mẹ hắn qua đời. Hắn kiếm sống bằng tất cả những nghề có thể. Hắn muốn làm công việc nhiều tiền nhưng toàn không được nhận vì họ nói Ki ẻo lả, không thể làm được, đúng hơn họ kì thị người Bê Đê như Ki. Cũng may có mẹ nó cứu giúp từ đó Ki trở thành osin riêng kiêm bảo mẫu cho nó.
– Cô chủ… Cô chủ ơi… Dậy…
Ki lay vai nó gọi dậy khi taxi dừng lại trước cổng căn biệt thự nhỏ.
– Ưm…ưm… Để ngủ xíu đi!
– Gì vậy má? Dậy…dậy… Cô chủ ơi…
-,…..
Ki bất lực với nó đành phải mở nhờ tài xế mở cửa mang hành lí vào trước rồi Ki cõng cô chủ vào sau.
– Ội trời ơi! Ăn gì mà nặng quá má ơi!- Ki đặt nó nằm xuống nền nhà rồi thở hồng hộc .
– Sao cô chủ cứ thích hành hạ những người chân yếu tay mềm như em vậy trời!
Ki quay ra đóng cửa lại cẩn thận rồi quay vào nhìn nó thở dài.
❤ ❤❤
” Reng…reng…”
– Alo! Bà chủ đó hả?
– ” Đến nơi chưa con?”- giọng mẹ nó vang lên bên đầu dây .
– Dạ! Đến rồi thưa bà chủ!
– ” Cô chủ đâu?”
– Dạ cổ ngủ rồi thưa bà!
– ” Ừ kệ nó ngủ đi! Ta gọi điện thông báo là dì giúp việc xin nghỉ về quê rồi, hai đưáa phải tự chăm sóc biết chưa?”
– Dạ! Bà chủ yên tâm con sẽ chăm sóc cho cô chủ thật tốt.
– ” Vậy được! Hai đứa nghỉ đi!”
Sau khi cúp máy Ki nhìn quanh căn biệt thự này tuy nhỏ hơn so với nhà trước nhưng rất sạch sẽ và ấm cúng.
❤ ❤❤
Nó mở mắt tỉnh dậy vào sáng hôm sau, đập vào mắt là căn phòng toàn màu hồng, nó còn tưởng mình lạc vào trong phòng công chúa.
– Kiiiiiiiiiiiiiiiiiiii- nó hét lên theo thói quen mỗi sáng.
– Dạ có em! Em ở đây nè…
Ki lồm cồm bò dậy nhìn nó mắt chớp chớp mồm đớp đớp…
– Mày làm gì ở dưới đó?
– Em ngủ!
– Bộ nhà thiếu giường mà mày ngủ đất?
– Không lẽ em ngủ chung với cô chủ?- Ki phụng phịu.
– Mày dám…- nó trợn mắt dơ nắm đấm.
– Cùng là chị em với nhau mà có gì phải ngại…- Ki đứng dậy gấp chăn cho nó gọn gàng.
Nó thì đưa mắt nhìn kĩ một lượt căn phòng, phát choáng ngợp với màu hồng, trong phòng còn có một chiếc bàn học gắn liền giá để sách… Trên giá sách toàn sách tiểu học mí chuyện cổ tích.
– Đây là đâu vậy?
– Việt Nam ý má ơi! – Ki dí chán nó xong chạy xuống nhà làm bữa sáng luôn tránh tình trạng bị nó đánh.
Nó thì sau một hồi ngơ ngơ mới kịp tiêu hóa việc gì đang xảy ra. Nó vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt sau đó đi thăm quan căn nhà một lượt.
❤ ❤❤
Nó vừa ăn sáng vừa cầm máy gọi ẹ đáng kính .
– ” Alo con yêu!”- giọng mẹ nó cố tình kéo dài phát sởn ra gà .-” Con khỏe không?”
– Mẹ vứt con một mình còn hỏi khỏe không?- nó làm điệu dỗi.
– Mẹ cũng đâu có muốn, là quyết định của ba con.- mẹ nó phủi bay trách nhiệm.
– Vậy con sẽ học ở đâu?- nó hỏi thẳng luôn vấn đề để đỡ phải nghe thêm mấy câu mắc ói.
– Trường Chu Văn An! Oki.
– Tạm biệt mami!
Nó cúp máy cái rụp rồi tiếp tục bữa sáng .
Ki đẩy cốc sữa đến trước mặt nó ý bảo nó uống.
– Bà chủ bảo sao hả cô chủ?- Ki ẻo lả đứng dựa người vào bàn ăn.
– Không có gì! Tí nữa đi mua chút đồ cần thiết với tao.
Nó cầm ly sữa uống liền một mạch… Cho dù có thế nào tâm trạng tốt hay không tốt nó vẫn rất thích uống sữa, và không thể thiếu sữa được.