Đồ Ngôc, Anh Yêu Em

Chương Chương 5: Bunny Style


Bạn đang đọc Đồ Ngôc, Anh Yêu Em: Chương Chương 5: Bunny Style

Chap 5: Bunny Style
Tại Bunny Style.
Nó bước từ cửa vô. Mặc một chiếc áo thun trơn màu trắng. Kèm theo chiếc quần yếm jean dài, rách, hơi bụi tí xíu. Trên vai đeo chiếc túi một quai dài. Thêm chiếc áo khoác jean tay dài xăn lên và đôi giày baby xinh xinh. Mái tóc màu hạt dẻ uốn đuôi ôm lấy lưng nó. Nó bỏ mái ngố và mặt mộc. Một phong cách hết sức teen. Có mấy ánh mắt đưa về phía nó. Không trang điểm nhưng vẫn rất cute với đôi mắt nâu to, hàng lông mi dài, cong vút (thật 100%).
Nó nở nụ cười rạng rỡ, hai má lúm đồng tiền xoáy sâu và chiếc răng khểnh dễ thương. Bảo đang ngồi đợi nó ở một cái bàn gần cửa sổ – chờ nó.
– Anh đợi lâu chưa? – nó kéo ghế ngồi đối diện Bảo. Cười dịu dàng.
– Cũng mới thôi – Bảo nhìn vẻ đẹp đơn giản mà mê hồn. Rất đúng chất nữ sinh. Buột miệng khen nó – Em xinh lắm
Nó hơi ngạc nhiên với lời khen của Bảo. Khuôn mặt nó có chút ửng hồng. Nó cười ngượng ngạo, bối rối
– Anh quá khen rồi!
– Quý khách dùng gì ạ? – Tiếng của anh phục vụ phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này.
– Cho em một Vani-chocolate đi – nó quay qua anh phục vụ thì bắt gặp ánh mắt nhìn nó trân trân (quá xinh).
– Nè anh – Bảo đánh thức ảnh.
– À … dạ vâng thưa quý khách.
Cả hai lại nói chuyện vui vẻ. Vì là người hòa đồng nên nó và Bảo thân rất nhanh. Không còn cái cảm giác ngại ngùng nữa.

Sau đó nó đòi trả tiền nhưng Bảo nào lại làm như vậy, mất mặt lắm.
– Ơ … đã bảo là để em trả tiền rồi mà – nó trách móc Bảo.
– Coi như em còn nợ anh nhá! – Bảo nháy mắt với nó kèm theo nụ cười tươi tắn đó.
Sau đó Bảo đưa nó đi dạo quanh thành phố. Đưa nó đi rất nhiều nơi. Nói cho nó biết rất nhiều thứ. Cả Sài Gòn như nằm gọn trong tầm tay của Bảo. Kết thúc buổi đi chơi Bảo đưa nó về.
– Cảm ơn anh đã đã đưa em đi nhiều nơi. Hôm nay em thật sự rất vui – nó cười tươi đầy thích thú.
– Không có gì chỉ cần em vui là được rồi. Thôi em vào nhà đi. Bye!
– Bye anh. Anh đi cẩn thận.
Một chiếc xe phóng vút đi nó quay lưng vô nhà. Đúng là buổi đi chơi mở rộng tầm mắt.
Vô nhà nó thấy chị Hoa đang ngồi nghịch với con mèo tam thể của nó.
– Misa! – Nó gọi. Nghe tiếng của cô chủ thân thương nó liền chạy tới dưới chân Mi.
Chị Hoa thấy vậy liền bật cười tiếc nuối:
– Em đi về rồi hả?
– Vâng – nó trả lời nhưng mắt vẫn không rời con mèo “iu” của mình – Ba mẹ chưa về hả chị?
– Ừ chưa đâu. Chắc chút nữa mới về.
Nó khẽ thở dài rồi thả con mèo xuống. Đi lên phòng luôn. Ba mẹ nó rất bận nên rất ít khi ở bên nó. Nó cũng hiểu nên không buồn lắm. Từ lúc đón nó ngoài sân bay đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Nhưng nó rất thương ba mẹ.
Tắm xong nó diện bộ đồ bay màu hồng (màu nó kết nhất). Lại vi vu facebook thôi.
Vì mới về Việt Nam nên nó nhận được kha khá lời hỏi thăm của bạn bè bên Mĩ.
Giờ nó đi sửa lại tên, thông tin cá nhân và vô xem lời mời kết bạn xem có ai quen không để add lại. Nó để í đến cái nick “Kun Phạm” hơn 30k lượt người theo dõi.
(Lề: Mi nick fb là “Mun Nguyễn” 21.368 lượt người theo dõi)
Bật chat với Xu Xinh Xắn (Q. Anh – 16.712 lượt người theo dõi)
(Mấy cái nì là Lyn bịa thôi á đừng có lên fb tìm)
Ê mày

[ Chi? ]
Kun Phạm là ai?
[ Link? ]
xxxxxx
Đó
[ à! Anh Bảo 12a1 đó mày ]
Hở
[ Sao vậy? ]
Sao ảnh biết nick tao?
[ Sao tao biết được mày :3 ]

[ Ảnh add mày à? ]
*gật đầu*
[ Add lại chưa? ]
Chưa

[ Còn chảnh ]
Rồi má!
– Mi à ông chủ với bà chủ về rồi nè! – Tiếng chị Hoa gọi nó.
Nó nghe ba mẹ về liền chạy xuống nhà luôn. Fb treo.
– Ba! Mẹ!
Nó chạy lại ôm cả hai người. ngậm ngùi một lúc rồi ngồi xuống ghế salong.
– Sao, trường mới thế nào con? – mẹ nó vuốt mái tóc màu hạt dẻ của nó.
– Dạ tốt ạ!
– À mai nhà mình có khách đấy! – Ba nó nói đều đều.
– Ai vậy ba? – Nó tròn mắt ngạc nhiên nhìn ba.
– Một vị khách quan trọng – mẹ nó cười hiền.
– À … vâng – nó không hỏi thêm gì nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.