Bạn đang đọc Đồ Ngôc, Anh Yêu Em: Chương hap 4
Chap 4
Tại căng-tin
– Mày gan lớn thật đấy! – Q. Anh vừa bóc gói “party mực” trên tay vừa dò hỏi nó.
Nó bỏ ổ bánh mì đang ăn dở ra hậm hực:
– Tại tao thấy ghét cái tính chảnh chọe không xem ai ra gì như hắn ta.
– Mày chưa biết đấy thôi Khánh là người có uy lực nhất trường đấy!
Nó bĩu môi vẻ không tin, Q. Anh tiếp:
– Công ti nhà Khánh là cổ đông lớn nhất của cái trường học danh tiếng này đấy. Mọi hoạt động của trường đều do công ti nhà Khánh tài trợ chính cả.
– Tao ghét cái loại người cậy thế mà đi bắt nạt người khác điển hình là hắn.
– Đó là mày chưa thấy đấy thôi đến cả đàn anh 12 cũng phải nể Khánh một cây. Ngưỡng mộ quá đi.
Mi lắc đầu ngán ngẩm với nhỏ bạn “hám trai” của mình.
– Khánh là mẫu boy friend lí tưởng đấy chứ! – Q. Anh lại tiếp tục mơ mộng.
– Cho tao cũng không thèm người gì đâu mà như tảng băng trôi – nó bĩu môi – Á…
Q. Anh đập cho nó một phát đau điếng.
– Chính cái đó đã làm cho bao cô gái si mê đấy! Mày thì biết cái mốc gì chứ. Không biết bao nhiêu là em/ bạn/ chị theo đuổi. Nhưng toàn bị Khánh đá đi không thương tiếc. Vậy mà …
– Vẫn ngu đâm đầu vào chứ gì? – Nó không để Q.Anh nói hết câu đã chặn họng.
– Chính xác! – Q.Anh cười típ mắt khi thấy nhỏ bạn mình cũng không đến nỗi “khù khờ”.
Cầm theo chai nutria và mấy cây kẹo mút hai đứa nó đi về lớp. Nhỏ Q.Anh vẫn không thôi “luyên thuyên” về hắn. Nào là học giỏi, công bằng, đẹp trai, nhà giàu, … Nhưng chắc gì nó đã để tâm.
* * *
Sân thượng của trường.
Một chàng trai đút hai tay vào túi quần, hướng mắt về phía chân trời. Cái nhìn không xác định. Làn tóc đen bay lòa xòa trong gió. Sống mũi cao, khuôn mặt sắc sảo nhưng lạnh tanh, vô cảm. Cả người toát lên một vẻ gì đó lạnh lẽo cùng bao nhiêu nỗi buồn sâu thẳm trong trái tim. Không cần nói chắc m.n cũng biết là ai.
– Đến rồi – giọng lạnh lùng nhưng đầy uy lực. Vẫn đứng nguyên vị trí. Một người con trai tên Tú đi đến sau lưng. Trên tay cầm bộ hồ sơ. Tú lễ phép:
– Đây thưa hội trưởng.
– Tất cả rồi chứ? – hắn từ từ quay người lại, khẽ nhíu mày và nhận bộ hồ sơ từ Tú.
– Vâng – Tú chắc chắn.
– Tốt – cậu ta gật đầu hài lòng.
Hắn bất giác cười như vừa tìm ra được gì đó. Nhưng nụ cười đã nhanh vụt tắt đi và thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi mắt đen sáng.
——————-
Một ngày học cuối cùng cũng hết. Nó đeo balô rồi khoác vai Q.Anh đi về. Nó và nhỏ bạn đang đi trên hành lang và nói chuyện vui vẻ.
– Hà Mi! – một giọng nam trầm gọi nó.
Theo phản xạ nó và Q.Anh quay đầu lại, ngơ ngác. (Vì mới vào trường mà đã có người biết tên rồi) Một người con trai mặc đồng phục, mái tóc nâu vàng đang vẫy tay với nó cùng nụ cười rạng rỡ trên môi.
Nó sực nhớ ra gì đó rồi cũng nhoẻn miệng cười , vẫy tay đáp trả.
– Anh Bảo.
Bảo tiến về phía nó nụ cười tươi. Còn Q.Anh thì chết sững. Một phần vì vẻ đẹp trai của Bảo một phần là vì nhỏ bạn thân của nó quen đến cả hotboy của trường.
– Anh tưởng em quên anh rồi chứ! – Bảo vỗ vai nó như thân lắm í.
Mọi ánh nhìn của các h/s khác đều đổ dồn về phía 3 đứa nó. Ngưỡng mộ có, ngạc nhiên có, ghen tị có và ganh ghét cũng có,…
– Nhỏ đó mới vào trường mà ghê nhỉ – h/s 1 tặc lưỡi.
– Quen cả anh Bảo luôn – h/s 2 bĩu môi.
– Hồi sáng tao còn thấy nó cãi nhau tay đôi với anh Khánh nữa kìa. – h/s 3 tức tối.
– … …
– Sao mà quên ân nhân của mình được chứ! – nó vẻ trách móc.
– Ân nhân gì đâu, chỉ là giúp nhau thôi mà. Hì … – Lại nụ cười ấm áp đó.
– Em phải báo đáp chứ nhỉ!
– Vậy em tính báo đáp sao đây? Anh là anh không nhận lại tiền đâu đấy.
– Anh quyết đi.
– Ờm … để xem nào … – Bảo ghé sát vào tai nó thì thầm – 2h chiều tại quán Bunny Style nha.
– À … vâng… – nó hơi ngạc nhiên với kiểu báo đáp này.
– Anh đi trước nhá. Nhớ – Bảo vẫy tay và nháy mắt kèm theo nụ cười ấm áp chạy đi mất.
– Mày ghê nha! Quen cả anh Bảo-hotboy của trường luôn nha – Q.Anh vỗ vai nó cười nguy hiểm.
– Chả là hồi sáng lúc tao đến trường … bla … bla… – nó kể một tràng rồi xụ mặt xuống – Vậy đấy xem tao có xui không chứ lị.
– Quen được ảnh là mày ngon rồi đấy. Người gì đâu mà đẹp trai thấy sợ. Nụ cười khiến cho bao nhiêu trái tim tan chảy. Mày không biết đâu ảnh là hotboy của trường đấy. Gia cảnh thì khỏi nói là một công ti đá quý cũng có tiếng trong giới thời trang đấy. Ôi sao mà mày sướng vậy Mi?
– Tao thắc mắc một câu là mày chỉ mới chuyển đến trước tao một tuần thôi mà sao cái gì cũng biết vậy Quỳnh Anh? Nghi lắm nha! – Nó cười gian.
– Con điên này – Q.Anh đập một phát vô lưng nó. Rồi ra vẻ tự hào – Tao mờ nị. Còn nhiều cái mày chưa biết đâu. Thôi tao về trước đây ba đang đợi nè.
– Ừ pp. – Nó vẫy tay với Q.Anh và ngó vô xe – Con chào bác! (Bố Q.Anh)
– Chào con – bố Q.Anh cười tươi.
Còn nó thì giờ gọi người ra đón thôi chứ biết sao giờ, có tiền đâu mà đi taxi.