Đồ Lém Lỉnh ... Bắt Được Em Rồi

Chương 10


Bạn đang đọc Đồ Lém Lỉnh … Bắt Được Em Rồi – Chương 10

Sáng hum sau cả bọn dậy sớm tụi nó ăn mặc đơn giản áo phông rộng quần jean bó đi giầy thể thao năng động rồi leo lên xe tới trường để đi chung với lớp. Mỗi lớp 1 xe tiến hành lên đường tới địa điểm đã được báo trước. Tới nơi tụi nó thật sự thích thú 1 bãi cỏ rộng ơi là rộng bên trong là 1 khu rừng không khí trong lành mắt mẻ.
– AAAAAAA….THÍCH QUÁ…._nó vừa bước xuống xe thích thú hét lên rồi chạy về phía bãi cỏ
– Từ từ thôi vợ ngã bây giờ_hắn lo lắng nói với theo vì hắn bít cái tính hậu đậu của nó. Vừa nói khỏi mồm nó ngã thật
– Ui da_nó kêu lên hắn vội chạy đến đỡ
– Pít ngay mà anh nói có sai đâu chứ. Vợ có đau không_hắn lo lắng hỏi
– Hì hổng có sao_nó đứng dậy nhảy nhảy làm hắn phì cười.
– Kin ơi qua đây giúp đi mày_Bun gọi
– Ờ. anh đi nha. Vợ. Cấm có đi lung tung nha._hắn trả lời rồi quay lại đe dọa
– Hì_nó cười trừ.
Nó chạy vòng vòng rồi giúp mấy bạn nữ lớp nó được 1 lát là hết việc. Nó ngồi nhìn lên bầu trời mỉm cười.
– Bạn rảnh à?_1 nhỏ nào lạ hoắc hỏi nó.
– Ờ hì làm xong hết việc oy._nó cười tươi đáp
– Vậy bạn vào rừng kiếm củi với mình không tối ở đây đốt lửa trại thì vui lắm tụi mình đi kiếm chung được pao nhiu về cưa đôi. Ok_nhỏ đó nói.
– Ừm được đó mình đi._nó vui vẻ nhận lời rồi kéo tay nhỏ vào rừng. Nó nhặt được pao nhiu củi. Nhỏ đó dắt nó đi xa ơi là xa ý.
– Bạn ơi ở chỗ kia có nhìu củi khô kìa mình ra kia nhặt đi._nhỏ đó chỉ vào lùm cây gai góc có mấy thanh củi khô.
– Nhưng chỗ đó nhìu gai lắm._nó nhăn mặt
– Không sao mình chỉ nhặt bên ngoài thôi mà_Nhỏ đó nói rồi kéo nó ra chỗ đó. Nó và nhỏ nhặt mà nhỏ đó cứ như đẩy nó vào chỗ gai vậy thế là áo nó bị gai mắc.
– Ui mình bị kẹt rồi_nó nhăn mặt vì bị gai mắc đầy sau lưng áo.
– Để mình gỡ giúp bạn_thế là nhỏ đó ra gỡ gai đằng sau lưng cho nó tay nó bị gai cào xước mảng rỉ máu.
– Xong rồi ui tay bạn chảy máu kìa._nhỏ đó hốt hoảng chỉ vào tay nó.
– Hì không sao đâu cảm ơn bạn thui mình về thui._nó cười rồi ôm bó củi về
Về đến trại nó vút xụp bó củi xuống. thở hổn hển.
– Mày đi đâu đấy mà tai tìm nãy giờ. Mà cái này là cái gì?_Suny thấy nó vội chạy ra hỏi
– Mày nhìn mà không pít à. Củi đấy_Nó nói
– Làm gì?_Zumy ngây ngô hỏi
– Tối đốt lửa trại_nó trả lời
– Mày nghĩ đâu ra cái trò này thế_Suny hỏi
– Tao cũng không pít nãy có nhỏ nào ý rủ tao vào rừng kiếm củi bỉu là cắm trại đốt lửa trại mới vui nên tao đi kiếm._nó giải thích.
– Ờ thế à cũng sắp tối rồi nhỉ tý xem thủ nó zui thế nào. Thôi tao đi kiếm gì ăn đây mày ăn gì không?_Suny hỏi
– Ờ có gì thì ăn nấy tao cũng thấy đói rồi._nó đồng tình.
– Thui tao cũng đi giúp nhỏ My trang trí nốt trại đây_Zumy nói rồi 2 nhỏ đi.
– Ui da xót thế_Nó đưa tay bị xước lên nhìn rồi kêu.
– Vợ bị sao vậy?_Hắn đi ra nghe thấy nó kêu vội hỏi
– Ơ có sao đâu_nó giật mình vội dấu cánh tay đi
– Đưa tay đây?_hắn trừng mắt quát nó giật mình e dè đưa tay ra cúi gằm mặt xuống vì nó pít thể nào cũng bị mắng.
– Tay vợ sao vậy, làm gì mà để bị xước thế này, sao không cẩn thận gì hết, con gái con lứa anh mới đi có tý mà vợ hành hạ bản thân thế này hả_hắn nhìn tay nó xước xót xa mắng.
– Em không sao_nó e dè nói nó pít hắn lo cho nó nhưng nó có mún bị vậy đâu chứ.
– Không sao cái gì ngồi yên đây để anh đi ra xe lấy thuốc._hắn quát rồi đứng dậy bước đi.
Nó mỉm cười nằm xuống nhìn lên bầu trời, trời dã hơi tối có thể nhìn thấy được ngôi sao sáng nhất rồi, nó xờ tay lên cô hốt hoảng chiếc vòng của nó đâu mất rồi. Nó vội vàng đứng dậy tìm kiếm xung quanh lòng dấy lên 1 cảm giác lo sợ chiếc vòng của mẹ nó đã biến mất.
– Bạn tìm gì vậy?_Nhỏ hồi nãy hỏi nó
– Vòng cổ của mình nó mất rồi_nó nói mắt rưng rưng.
– Sao vòng của bạn bị mất à mất khi nào?_nhỏ hỏi
– Mình cũng không bít nữa_nó mếu máo
– Hay là khi nãy vào rừng rơi trong đó_nhỏ thắc mắc
– Ừm chắc là lúc mình bị mắc gai rồi._nó nghi ngờ
– Vậy mình với bạn vào đó tìm thử xem dù sao trời cũng chưa tối hẳn._nhỏ nói
– Ừm_nó trả lời rồi nó mới nhỏ đi vừa đi được mấy bước
– Ui da_nhỏ đó vấp ngã kêu lên
– Bạn có sao không?_nó lo lắng hỏi
– Chân mình đau quá chắc bị chẹo rồi_nhỏ nhăn nhó
– Ừm vậy bạn ở lại đi mình đi được rồi_nó nói
– Được không vậy?_nhỏ hỏi
– Được mà thôi mình đi đây_nó mỉm cười rồi chạy về phía khu rừng.
Nhỏ đó nhếch mép cười khi thấy nó đi rồi rút điên thoại gọi cho ai đó.
– Alo chị ạ. Nó vào rừng rồi….vâng em đang cầm sợi đây chuyền của nó…vâng…_nhỏ vừa nói vừa rút sơi dây truyền ra ngắm ngía. – Sax..mày có tìm đến sáng mai nha cưng ở đó mà chơi với thú rừng_nhỏ nói rồi bỏ sợi đây vào túi quần quay vào thì gặp hắn.- Anh….anh…Kin_nhỏ lắp bắp

– Đưa đây?_hắn lạnh lùng
– Đưa…đưa….gì….gì…ạ_nhỏ run đùng đùng
– Sợi đây truyền_hắn nói với ngữ khí lạnh hơn băng. Nhỏ run run lấy sợi dây truyền ra đưa cho hắn
– Bi đang ở đâu_vẫn ngữ khí đó hắn nói
– Dạ….dạ_nhỏ toát mồ hôi
– NÓI_hắn túm cổ áo nhỏ trừng mắt hét.
– Ở trong rừng ạ_nhỏ run sợ nói 1 lèo không vấp váp. Hắn quẳng nhỏ xuống đất không thương tiếc rồi bước đi thẳng
– Anh Kin…ui da….đau qúa_Ân từ đâu chạy đến trả vờ té rồi kêu la. Hắn quay lại đỡ nhỏ ngồi đậy rồi đứng dậy thì bị nhỏ kéo lại – Em đau quá chắc bị chẹo chân rồi anh đưa em đi bôi thuốc đi_nhỏ xụt xùi
– Ê.Tên kia?_hắn gọi 1 cậu bạn gần đó
– Anh gọi em ạ_Tên đó hơi run vì bị hắn gọi
– Đưa Ân đi bôi thuốc nói rồi hắn chạy 1 mạch về phía khu rừng.
– Anh…anh Kin?_nhỏ gọi với theo
– Để mình đưa bạn đi bôi thuốc_cậu bạn đó nói
– Không cần tránh ra_Ân cau có quát. ” Six. Anh lo cho con nhỏ đấy thế sao ” Ân hậm hực nghĩ rồi quay lại lườm con nhỏ vừa nãy khiến nó run sợ cúi gằm mặt xuống.
Hắn lo lắng đi tìm nó trời tối rồi mình nó trong rừng sẽ sảy ra chuyện gì hắn thực không mún nghĩ tới. Bước chân gấp gáp hơn hắn tìm mãi chẳng thấy nó đâu trời thì tối đen như mực nó có thể đi đâu được chứ gọi điện thì không liên lạc được hắn thật sự mún điên lên. Không tìm được nó thì sao chẳng phải hắn sẽ mất nó sao nghĩ đến đấy thôi tim hắn đau nhót lòng nóng như lửa đốt vậy chợt hắn nghe thấy tiếng khóc đúng rồi tiếng khóc hắn soi đèn bin điện thoại lần theo tiếng khóc thì thấy nó hắn như chút được gánh năng thở phào nhẹ nhõm.
Nó cứ đi mãi vừa đi vừa vén lùm cây bụi cỏ ra tìm lòng lo sợ vô cùng. Khi trời đã tối không nhìn được đường nữa nó lấy đèn điện thoại ra soi dò đường. Nước mắt nó chảy ra chiếc vòng là thứ duy nhất mẹ để lại cho nó đeo chiếc vòng nó có cảm giác như mẹ đang ở cạnh nó che trở cho nó chính vì thế nó không thể làm mất thứ quý giá đó được. Nó cứ tìm mãi mà không thấy, điện thoại nó hết bin đèn vụt tắt xung quanh tối đen như mực toàn tiếng ếch nhái kêu. Nó hoảng loạn sợ hãi ngồi nép mình vào 1 gốc cây rồi khóc. Nó tưởng tượng chiếc vòng không còn nữa mẹ nó không còn bảo vệ nó nữa sẽ có 1 con ma trắng muốt tóc dài lưỡi đỏ ngầu hiện lên bóp cổ nó hay là 1 sọ đầu lâu biết nhảy, nhảy tung tăng trên người nó càng nghĩ nó càng thấy sợ, rồi 1 bàn tay đặt lên vai nó theo bản năng nó giật mình lùi lại.
– Vợ đừng sợ anh đây mà_hắn nhẹ nhàng nói.
– Huhuhuhu…chồng ơi…huhuhu….em sợ_nó nhìn thấy hắn mừng rỡ ôm chặt lấy hắn khóc.
– Ngoan đừng sợ có chồng đây rồi_1 tay ôm nó 1 tay xoa đầu nó chấn an – mình về thôi
Thế là hắn soi đèn dắt nó về, nó sợ hãi ôm chạt lấy cánh tay hắn như sợ hắn biến mất vậy.
Tại chỗ Bun, Bin, Zumy, Suny
– Tìm thấy chưa?_Bun lo lắng hỏi
– Tìm khắp nơi rồi mà không có cũng không thấy thằng Kin đâu_Bin nói
– Gọi điện cho Bi chưa?_Bun hỏi
– Em gọi rồi nhưng không liên lạc được_Zumy nói
– Cái con nhỏ đấy đi đâu không pít._Suny bực tức.
– Bi và Kin kìa_Bin chỉ tay về phía hắn và nó. Cả bọn chạy 1 mạch đến
– Kin mày và Bi đi đâu đấy? Bi em khóc đấy à?_Bun lo lắng hỏi
– Huhuhuhu..hai ơi….huhu_nó khóc rống lên rồi ôm chầm ấy Bun
– Thôi mà đừng khóc Bi ngoan anh thương có chuyện gì kể anh nghe_Bun dỗ dành
– Mày làm sao thế Bi_Suny và Zumy đồng thanh lo lắng hỏi.
– Huhu…hai ơi…huk…huk…em..em..huk..huk làm mất sợi dây truyền mẹ tặng rồi. huhuhu_nó vừa nói vừa nấc lên
– Vợ phải cái này không?_hắn rút sợi dây chuyền trong túi ra đeo cho nó.
– Sao anh…huk….huk…lại có.huk.._nó vừa nói vừa nấc.
– Anh nhặt được_hắn nhỏ nhẹ
– Hì hì. hai ơi…huk…em tìm thấy rồi_nó cười toe đặt tay lên sơi dây chuyền
– Hì thôi đi vào thôi_Bun nói
– Chịu em thật đấy vừa khóc xong giờ lại cười toe toét được rồi_Bin lắc đầu
– Nó là vậy mà nhanh khóc cũng nhanh cười_Suny giải thích. Thế là cả bọn đi vào trong trại của bọn hắn cắm riêng ngồi ăn bimbim.
– Huk._nó nấc – Hai ơi!…huk…em bị nấc…huk…._nó vừa nấc vừa nói.
– Khóc cho lắm vào giờ thì nấc_Zumy mắng
– Kin! Mày giúp Bi chữa đi_Bin nói. thế là hắn kéo nó vào lòng liếm nhẹ 9 cái vào chán nó. Nó ngồi tẩn ngẩn 1 lúc.
– Ý hết nấc rồi hay vậy_nó kêu lên thích thú.
– Chuyện chồng mày chữa mà lị_Suny ghẹo
– Uả sao anh bít các chữa hay vậy?_nó lườm Suny rồi quay xang hỏi hắn
– Ngày xưa hồi còn nhỏ anh pị nấc thế là mẹ liếm chán anh 7 lần mẹ bảo làm thế sẽ khỏi con gái thì phải 9 lần, không thì uống 9 hụp nước nhỏ là khỏi._hắn từ tốn giải thích.
– Ôh thế sao không để em uống nước?_nó thắc mắc
– Anh không thích, hehe_hắn cười đểu
– Anh…anh đúng là cái đồ…_nó nhăn mặt
– Đồ gì cũng là chồng của vợ khỏi lo_hắn cười toe
– Xí._nó xụ mặt ngồi nhai bimbim ngâu ngấu.
– Bi, Suny, Zumy về lớp mình đi đốt lửa trại kia_My chạy ra gọi tụi nó.
– A đốt lửa trại đi thôi_nó reo lên rồi kéo hắn đi.

Mọi người hát hò nhảy múa bên đống lửa miệng ai cưỡng cười thật tươi hết hát hò cả bon lại ngồi quây vào kể đủ truyện trên trời dưới đất không pít mệt mỏi bùn ngủ là gì cho đến hơn 5h hết truyện trời hửng sáng tụi nó mới cảm thấy mệt mỏi bùn ngủ rũ mắt. 3 chàng 3 nàng dắt nhau ra chỗ mấy cái cai ngồi dưới gốc cây dựa đầu vào nhau ngủ ngon lành.

– Hix. Bình yên quá ha, hạnh phúc quá ha tận hưởng nốt ngày hum nay đi_Ân ở 1 góc khuất nhìn tụi nó và tụi hắn dựa vào nhau ngủ tức tối nói.
Mặc kệ những trò chơi hấp dẫn mà mọi người đang chơi tụi nó vẫn ngủ mún chơi lắm nhưng thật sự không thể nào chơi được nữa.
– Anh Kin, bi dậy..dậy đi về thôi_My lay nó và hắn. Nó và hắn tỉnh dậy dụi dụi mắt nhăn mặt gọi 2 đôi kia dậy rồi cùng ra về.
Về đến ký túc xá mấy nàng lại lăn ra ngủ.
Sáng hum sau tụi nó dậy chuẩn bị đi học ra mở cửa thì.
– Ôh sao cửa không mở được nè?_Suny thắc mắc tay vặn núm cửa. Nghe thấy thế nó và Zumy chạy ra
– Ôh sao thễ nhỉ?_nó thắc mắc
– Chắc bị khóa ngoài rồi gọi ấy ông ý đi_Zumy nhắc, nó lấy điện thoại gọi cho hắn
– Không liên lạc được_nó nhăn mặt
– Để tao gọi thử xem_Suny và Zumy lấy điện thoại gọi cho Bin và Bun
– Không nghe máy_2 nhỏ nhăn mặt đồng thanh.
– Ọt…ọt…sao pi giờ tao đói quá mày ơi nguyên cả ngày qua không ăn gì chỉ có ngủ thôi._nó nhăn mặt xoa bụng
– Tụi tao cũng zậy. Hết đồ ăn vặt rồi mún ăn thì phải xuống căn tin mà cửa khá thì sao mà xuống_Suny nói
– Sao xui dữ zậy nè_Zumy chán nạn ôm bụng.
3 nhỏ lên giường nằm thỉnh thoảng lại lấy máy gọi cho 3 chàng mà không được. tới gần trưa mặt đứa nào đứa đấy trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng chân tay thì run run bụng cồn cào.
Tụi hắn sáng nay có giờ thể dục nên để hết điện thoại ở phòng mang vợt cầu lông ra sân chơi chán chê tới giờ ra chơi 3 chàng kéo nhau lên lớp 3 nàng định rủ xuống căn tin mà ngó mãi chẳng thấy 3 nàng đâu nghĩ chắc 3 nàng xuống trước rồi thì định bụng đi xuống thì gặp My.
– 3 anh tới tìm Bi, Suny và Zumy à?_My hỏi
– Ừm_Bin trả lời
– Nhưng tụi nó hum nay đâu có đi học_My thắc mắc
– CÁI GÌ?_3 chàng hét toáng lên làm ai cũng trố mắt nhìn
– Các anh không pít gì à sáng cả 3 đứa nghỉ cô giáo cũng thắc mắc không pít 3 đứa nó đi đâu mà nghỉ học_My vừa pịt lỗ tay nhăn mặt nói. 3 Chàng chạy 1 mạch xuống sân đi tìm thì bị tụi nhỏ Ân kéo lại
– Anh Kin anh đi đâu đấy mình xuống căn tin thôi._Ân kéo tay hắn.
– Anh Bun/ Bin mình cũng đi thôi_2 nhỏ bạn đồng thanh Vân kéo Bin, Thảo kéo Bun
– BỎ RA_3 chàng trừng mắt quát. 3 nhỏ giật mình bỏ tay ra
– Huk..huk sao anh lại mắng em, em chỉ mún rủ anh đi ăn chung thôi mà._Ân thút thít
– Tụi anh có việc mấy em cứ đi ăn trước đi_Bin nhỏ nhẹ rồi 3 chàng chạy khắp nơi tìm nhưng không thấy.
– Đi đâu không pít nữa?_Bun pực mình nhăn nhó
– Gọi điện thử xem đi_hắn nói. 2 chàng kia như chết đuối với được phao vội lục túi quần
– Tao để trên phòng rồi_2 chàng nhăn mặt đồng thanh
– Tao đang sạc pin đi lên lấy_hắn nói rồi tụi hắn chạy lên phòng lấy điện thoại gọi choi 3 nàng
Tụi nó bây giờ như không còn sức nữa hơi thở mệt nhọc.
– Không lẽ mình phải chết ở đây?_Suny nặng nhọc nói
– Tao không mún chết làm con ma đói đâu_nó than vãn
– Mày yên tâm mấy ổng không thấy mình sẽ tìm mình_Zumy mệt nhọc chấn an. Đúng lúc đấy chuông điện thoại của 3 nàng reo lên lần lần tìm điện thoại 3 nàng nhấc máy
– Alo. Vợ…vợ đang ở đâu?_3 chàng lo lắng hỏi
– T…r..ên ph..ò..ng_3 nàng chỉ nói được có thế rồi ngất lịm.
– Alo…vợ…alo.._3 chàng hét. rồi quay xang nhìn nhau
– Trên phòng_3 chàng đồng thanh rồi phi 1 mạch lên phòng 3 nhỏ.
– Vợ ơi mở cửa…vợ_hắn đập cửa gọi
– Im lặng
– Bi, Zumy, Suny…3 người có trong đó không?_Bun đập cửa hỏi. hắn tức khí kéo 2 thằng bạn ra và đạp cửa cái rầm thì thấy 3 nàng đang nằm trên giường mặt mũi tái nhợt.
– Vợ…vợ sao đấy vợ tỉnh lại đi_3 chàng chạy lại đồng thanh tát nhẹ mấy cái vào mặt 3 nàng. 3 nàng im lặng không phản ứng mồ hôi chảy ròng ròng. 3 chàng bế sốc 3 nàng lên chạy xuống phòng y tế. Cô y tế nói do đói quá nên kiệt sức tiếp nước 1 lúc sau 3 nàng tỉnh lại 3 chàng mua 1 đống đồ ăn về 3 nàng xông vào ăn như điên. 3 chàng nhìn 3 nàng ăn như quan chết đói mà xót xa.
– Bi em có sao không có đau bụng không?_Bun lo lắng hỏi nó vì anh pít thỉnh thoảng nó hay bị đau bao tử.
– Em không sao đâu hai ăn no là khỏe liền à._nó cười toe trấn an Bun
– Giờ nói đi có chuyện gì mà 3 người lại bị như vậy_hắn nghiêm mặt hỏi
– Đâu pít đâu sáng tụi tui tỉnh dậy mở cửa nhưng không được ai khóa trái cửa rùi?_Suny vừa ăn vừa nói
– Cả ngày hum qua ngủ không ăn gì sáng nay định xuống căn tin ăn thì cửa bị khóa gọi ấy anh không được đói quá nên vậy_Zumy nói tiếp
– Khóa trái? Ai khóa_Bin thắc mắc
– Hỏi chúa._Nó thản nhiên trả lời.
– Rầm_hắn đập bàn đứng dậy đi. Cả bọn giật mình ngơ ngác nhìn
– Mày đi đâu đấy Kin_Bin hỏi khi thấy hắn đi ra ngoài
– Xuống phòng bảo vệ_hắn lạnh lùng trả lời

– Ừm đúng rồi chỉ có phòng bảo vệ mới có chìa khóa, tao đi với_Bun gật gù rồi chạy theo hắn. Tụi nó nhìn nhau lắc đầu rồi lại cắm đầu vào sự nghiệp vĩ đại “ăn”
3 chàng xuống phòng bảo vệ bít tính hắn nóng nên Bin bảo để Bin hỏi trước. Vừa bước vào phòng bảo vệ tụi hắn bắt gặp cảnh tượng ông bảo vệ nằm gáy khò khò.
– Bác bảo vệ ơi_Bin lay người
– Ơ hả. Các cậu có chuyện gì?_ông ta giật mình tỉnh giấc thấy tụi hắn run run hỏi.
– Sáng bác có sang khu ký túc xá của học sinh không?_Bin hỏi
– Không tôi có sang đâu tôi ở đây suốt mà_ông ta ngơ ngác
– Thế từ sáng đến giờ có ai vào đây mụn chìa khóa phòng ký túc không?_Bun hỏi
– Không làm gì có ai mụn đâu_ông ta phản bác
– Ông lấy cho tôi chìa khóa phòng 304_hắn lạnh lùng. Ông ta đổ mồ hôi hột lục tìm chìa khóa phòng 304 nhưng không thấy.
– Sao? Không thấy à?_Bun lạnh lùng.
– Ông làm ăn cái kiểu thế à có người lấy chìa khóa mà ông không hay pít hả?_hắn túm cổ áo ổng trừng mắt quát
– Tôi…tôi.._ông ta lắp bắp
– Thôi Kin bỏ ông ấy ra đi_Bin nói rồi cả Bun kéo hắn ra.
– Tôi sẽ nói với thầy hiệu trưởng bắt đầu từ hôm nay ông bị đuổi việc_hắn bỏ ông ta xuống lạnh lùng nói rồi đi thẳng mặc cho ông thầy xin lỗi ý éo mong bỏ qua ở đằng sau.
Tụi nó ăn xong thì lên phòng nằm dù sao cũng nghỉ 3 tiết đầu rồi nên nghỉ nốt. Tui hắn thì về lớp.
Buổi tối tại phòng nó.
– Vợ ơi đi dạo đi_Bun và Bin đồng thanh rồi vào kéo Suny và Zumy đi. 2 nhỏ lôi đi không kịp phản ứng.
– Vợ ơi vợ có đói không?_Hắn hỏi nó
– Không em đang no mún bể bụng lun nè_nó xoa xoa cái bụng
– Hì. Vợ pít hum nay anh không tìm được vợ anh sợ lắm không? Anh sợ vợ xảy ra chuyện gì lắm. Lần sau vợ không được nhịn như vậy nữa nha có chuyện gì cũng phải nói với anh nha, anh sẽ là siêu nhân lun bảo vệ vợ. Hì_hắn dặn dò nó.
– Hì. Em bít rùi ạ_nó ngoan ngoãn.
– Mà vợ có nghi ai làm chuyện đấy không?_hắn hỏi
– Chuyện gì cơ?_nó ngây ngô
– Chuyện sáng nay phòng vợ bị khóa trái ý_hắn nhăn mặt
– Hì không em đâu có gây thù chút oán với ai đâu chứ thôi chuyện qua rồi bỏ đi_nó nói
– Hì tùy vợ vậy, anh pùn ngủ anh ngủ tý nha vợ khi nào Bin với Bun về thì gọi anh nha._nói rồi hắn gối đầu lên đầu nó ngủ môi vẫn mỉm cười. Nói là tùy chứ hắn vẫn cho người điều tra xem ai hại nó như vậy. Nó nhẹ nhàng vuốt mái tóc hắn ngắm nhìn khuôn mặt hắn khẽ cười 1 nụ cười hạnh phúc. 1 lúc sau 2 đôi kia về tụi hắn tạm biệt tụi nó rồi trở về phòng ngủ.
Sáng hum sau nó tỉnh dậy cảm thấy dâm di đau bụng chắc tại hum qua đói quá ăn nhìu thứ lặt vặt nên mới bị vậy. Tụi nó thay đò rồi xuống căn tin đi được nửa đường nó khẽ xoa bụng
– Tụi mày xuống căn tin trước đi tao đi nhà vệ sinh 1 lát
– Ừm xong xuống lun nha_Suny nói rồi 2 nhỏ đi. Nó vào nvs 1 lát rồi đi ra thì gặp Ân
– Bạn nói chuyện với mình 1 lát được không?_Ân hoi
– Ừm hì_nó vui vẻ nhận lời
Ân với nó đi ra sau trường nói chuyêbj
– Bạn có chuyện gì mún nói với mình?_nó thắc mắc
– Mình mún bạn rời xa anh Kin_Ân nói thẳng
– Tại sao?_nó ngạc nhiên hỏi
– Vì mình thích anh ấy mình mún anh ấy là của mình nên bạn tránh xa anh ý ra con nít như bạn không xứng với anh ý đâu. giờ mình về rồi anh ấy sẽ bỏ bạn mà theo mình thôi anh ấy sẽ có trách nhiệm với mình. Mình không mún người như bạn làm tình cảm của anh ý với mình lung lay. Bạn hiểu mình nói gì chứ._Ân từ tốn nói.
– Tại sao mình phải nghe lời bạn_nó cố kiềm chế cơn đau pụng thản nhiên hỏi lại
– Mày nên nghe đi trong khi tao còn lịch sự._Ân giở giọng rồi lấy tay tát 2 cái rõ kêu vào mặt mình – Huhu mình xin lỗi mà huhu_Ân nức nở.
– 2 người làm gì ở đây.? Ân mặt em sao vậy_hắn từ đâu đi đến thấy mặt Ân đỏ thì vội vàng hỏi
– Huk huk Bi tát em. Bạn ấy gọi em ra đây bảo em đừng bám theo anh nữa em nói là em thích anh nên bạn ấy tát em. Huhuhu. Em đau quá.hukhuk_Ân vừa khóc vừa kể lệ
Nó đơ người tước sự trở mặt của Ân rồi ngạc nhiên xen lẫn thắc mắc trước hành động tự tát mình của nhỏ cho đến khi hắn xuất hiện Ân khóc lóc vu cho nó thì nó đã hiểu được lý do. Nó nhếc mép cười khinh bỉ rồi bỏ đi.
– Em không định nói gì sao? Lời xin lỗi chẳng hạn_hắn thật sự không tin là nó làm vậy ngước lên nhìn nó mong chờ câu giải thích từ nó nhưng nó cười khẩy bỏ đi khiến hắn bực mình nói to.
– Xin lỗi. À ừm tôi quên. Xin lỗi vì tôi đã không tát thẳng vào mặt em gái CƯNG của anh thực sự xin lỗi_nó nhấn mạnh rồi bỏ đi.
– Em…em_hắn ngạc nhiên vì lời nói của nó định chạy theo giữ nó lại thì bị Ân giữ lại
– Hukhuk…anh…em rát quá…huhu_Ân kéo tay hắn nức nở.
– Ừm để anh đưa em xuống phòng y tế_hắn dìu Ân đi trong lòng vẫn nghĩ tới lời nói của nó ” vợ nói vậy là sao ” hắn nghĩ
Nó đau qua vừa đau pụng lại nhói ở tim mới hum qua hắn bảo sẽ là siêu nhân bảo vệ nó vậy mà hum nay hắn lớn tiếng với nó bảo vệ cho người con gái khác ” đúng là lòng dạ đàn ông chẳng bao giờ thật long ” nó nghĩ rồi nó chạy xuống phòng y tế không thấy cô y tá nó vội tìm thuốc thì thấy tiếng thút thít ngoài cửa đoán chắc là Ân nó vội mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
– Ai mắt kính ai giày độn hông? Cần chi cái đôi mắt kính vì dôi mắt đã tinh anh…_chuông điện thoại nó kêu lên là Suny gọi nó mệt nhọc bắt máy.
– Alo_nó nói
– Mày đang ở đâu đấy con kia mày ngủ lun trong nvs đấy à?_Suny gắt
– Mày ra sau trường đi_nó nói rồi tắt máy không kịp để cho Suny nói thêm lời nào.
Đúng 1 phút sau Suny và Zumy chạy tới thấy nó ngồi bệt xuống đất ôm bụng thì lo lắng hỏi
– Bi mày sao đấy đau bao tử à?_Suny hốt hoảng
– Ừm tao đau quá _nó nhăn nhó.
– Để tao vào phòng y tế lấy thuốc ày_Zumy nói
– Ừm nhưng đừng cho Kin biết nha_nó nhắc
– Tại sao?_Suny thắc mắc
– Tao bảo thì mày cứ làm thế đi đừng hỏi nhìu tao sắp chết rồi đây nè đứng đó mà thắc mắc._nó nhăn nhó Zumy chạy 1 mạch đi.
– Mày và Kin có chuyện gì à?_Suny tò mò
– Tý tao kể ui da bít thế qua ăn ít đi thì đâu có ra nông nỗi này. Đúng là cái mồm hại cái thân mà_Nó than vãn
– Giờ mày mới pít à hơi mụn oy đó_Suny thản nhiên
– Thuốc nè mày uống đi_Zumy mang thuốc với nước chạy đến đưa cho nó. Nó nhắm tịt mắt cho thuốc vào tít sâu trong mồm uống.
– Mà nãy tao thấy Kin dìu con nhỏ Ân đang thút thít đi lên lớp đấy không pít có chuyện gì mà nhỏ đấy khóc nhỉ?_Zumy thắc mắc.

– Tao pít_nó nói
– Chuyện gì kể nghe coi_2 nhỏ đồng thanh
– Bla….bla…bla…_nó thuật lại sự việc
– Ủa ôi! Tao không ngờ đó nha con nhỏ đó nhìn hiền thế mà cáo già ghê_Suny kinh ngạc
– Toàn giả nai trước mặt mấy ổng. Đúng là hám trai_Zumy tức tối
– Sao mày không nói rõ với Kin?_Suny hỏi
– Tao chẳng thèm mới hum qua nói bảo vệ tao mà hum nay thì…đúng là đàn ông. Tao cũng không mún nói để xem nhỏ Ân nó giở trò gì. Mà tụi mày cũng cẩn thận với 2 nhỏ bạn nó nha chơi thân với nhau chắc cũng cáo già giống nhau thôi_nó nói
– Ờ tụi tao bít rồi 2 ông kia cũng lạnh lùng với 2 nhỏ đấy lắm chắc không có chuyện gì đâu chỉ có Kin thân với nhỏ Ân nên nhỏ đó mới giở trò thôi_Suny nói
– Dù sao cũng phải cẩn thận vẫn hơn tao cũng pít anh trai tao không rễ dụ đâu_nó nói
– Thôi lên lớp thôi. Bi mày có ăn gì không?_Zumy hỏi
– Tao chưa mún chết để ra chơi ra ăn sau_nó nói rồi đi 2 nhỏ bạn cũng đi theo lên lớp.

Ra chơi tụi nó xuống căn tin không thèm chờ tụi hắn. Đang cắm cúi ăn thì tụi hắn đi đến
– Nói chuyện với anh 1 chút_Hắn nhìn nó nói
– Suny bạn mày à?_nó hỏi
– Ơ..tao.._Suny ngạc nhiên cả bọn giật mình trố mắt nhìn nó. Hắn không ngoại lệ
– Bi em sao đấy?_Bun ngạc nhiên hỏi
– Em sao? Em đâu có quen anh ta_nó nói rồi chỉ vào mặt hắn lắc đầu. Hắn kéo tuột nó đi trong lòng đang sôi lên sùng sục.
– 2 đứa nó có chuyện gì à?_Bin hỏi khi thấy hắn kéo nó đi.
– Tốt nhất anh không nên hỏi thì hơn ăn đi_Suny trả lời rồi nhét thẳng cái piza vào mồm Bin. 2 nhor đã hiểu được câu nói của nó chắc nó thất vọng lắm nên mới vậy.
– BỎ RA_nó quát giật tay ra khỏi tay hắn
– Em nói đi, như vậy là sao?_hắn lay vai nó nói trong sự tức giận.
– Nói gì. Giữa tui và anh đâu còn chuyện gì để nói_nó thản nhiên ngước mắt lên nhìn hắn. Hắn giật mình buông tay ra trước ánh mắt cuả nó lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn chưa bao giờ thấy nó như vậy. Nhưng hắn đã làm gì sai chứ hắn thực sự không hiể nổi.
Nó quay đi thẳng lên lớp thật sự nó không mún dùng ánh mắt đấy để nhìn hắn nhưng cứ nghĩ đến chuyên sáng nay nó lại cảm thấy tức giận thất vọng tràn trề.
Hắn nhìn theo cái dáng bé nhỏ của nó lòng chợt thắt lại tai sao nó lại như thế đúng rồi phải hỏi lại Ân xem thực sự sáng nay xảy ra chuyện gì. Nghĩ là làm hắn chạy nhanh lên lớp của Ân.
– Anh đến tìm em ạ?_Ân thấy hắn đứng ở cửa lớp tít mắt cười hỏi.
– Ừm ra đây gặp anh 1 lát_hắn nói rồi cả 2 bước về cuối hành lang nói chuyện
– Thật sự sáng đã xảy ra chuyện gì?_Hắn lạnh lùng hỏi
– Thì em kể cho anh nghe rùi còn gì_Ân nói
– Thật sự Bi đã tát em?_hắn hỏi lại
– Vâng Bi tát em thật mà. Anh không tin em à?_Ân rưng rưng
– Không chẳng qua anh không tin là chỉ vì thế mà Bi làm vậy?_hắn nói
– Thế anh nghĩ em dặt điều vu khống cho bạn ý sao. huhuhuh_Ân nức nở
– Không ý anh không phải vậy. Thôi em về lớp đi._hắn khẽ nhăn mặt nói. Ân lủi thủi về lớp ” anh không tin rồi cũng phải tin thôi ” nhỏ nghĩ.
Tối đến tại phòng tụi nó:
– Mày khóa cửa vào đi_nó nhắc. Suny hiểu bèn ra khóa cửa vào. 5′ sau thì tụi hắn đến.
– Vợ ơi mở cửa cho chồng đi_Bun ở ngoài gọi cửa
– Bảo tao không có đây nha_nó nói nhỏ với Suny và Zumy rồi chạy nhanh vào tủ quần áo chốn. Suny và Zumy ra mở cửa thì thấy tụi hắn đứng ngoài.
– Vợ làm gì mà khóa cửa sớm vậy_Bin hỏi
– À tại nãy thấy gió lạnh ra đóng cửa tiện tay nên khóa lun ý mà. hì_Suny giải thích
– Bi đâu rồi_Bun ngó vào trong không thấy nó thì hỏi
– À nó…nó bảo chán nên ra ngoài đi dạo rồi_Zumy lắp bắp
– Sao vợ không di cùng?_Bun thắc mắc
– Vợ ở đây dợi chồng mà_Zumy nói.
– Vậy mình đi thôi hì_Bun nói rồi kéo Zumy đi.
– Vợ chồng mình cũng đi tập thể dục cho vòng eo thon gọn thôi, Mà mày đi không?_Bin nói rồi quay sang hỏi hắn
– Không tao ở đây tụi mày cứ đi đi_nói rồi hắn đi vào giường nó Bun và Suny cũng đi lun. Hắn nawmmf trên giường nó ôm chiếc gối của nó khẽ nói – Sao vợ trốn tránh anh, sao vợ lại đối xử với anh như vậy? Anh đau lắm vợ có pít không?_hắn nói trong tình trạng mắt đỏ hoe nằm trên giường nó. Hắn đau hắn thấy tim mình đau lắm nó lạnh lùng với hắn không mún gặp hắn, hắn có linh cảm dường như hắn sắp mất nó vậy, không thể hắn không thể mất nó nếu không hắn sẽ không sống nổi mất. Nó là cả thế giới của hắn là niềm vui là cuộc sống của hắn, hắn đau.
Nó ngồi trong tủ nghe những lời hắn nói nước mắt nó khẽ rơi. Hắn đau nó cũng đâu sung sướng gì nó cũng đau lắm nó tự hỏi mình ” không pít mình làm vậy có đúng không nữa? ” nó cũng đau, đau lắm nhưng nó không pít nó phải làm gì ước gì có mẹ ở đây mẹ sẽ cho nó pít nó phải làm sao cho đúng vẹn cả đôi đường. Nó khóc nó nhớ mẹ, nó mún gặp mẹ để mẹ xoa dịu nỗi đau của nó đang mang.
1 lúc sau Suny và Zumy về tụi hắn về phòng ngủ Suny khóa cửa lại rồi chạy đến tủ quần áo mở ra thấy nó khóc 2 nhỏ khẽ ôm nó vào lòng.
– Ngoan đừng khóc mà_Zumy vuốt lưng nó dỗ dành
– Tao phải làm gì đây?_nó hỏi
– Thôi tao thấy hắn cũng đau khổ lắm mày nên tha thứ cho hắn đi dù sao hắn cũng đâu pít chuyện gì sảy ra đâu nên hắn mới vậy_Zumy nói
– Tất cả là do hắn pị con nhỏ đó lợi dụng mày như thế này chẳng phải đúng theo ý nhỏ đó mún hay sao_Suny nói thêm
– Ừm có lẽ tụi mày nói phải nhưng tụi mày đừng nói gì cho Bin và Bun pít nha tao mún xem con nhỏ đó dở trò gì._nó nói rồi nhắc nhở
– Ừm tụi tao pít rồi thôi đi rửa mặt đi rồi đi ngủ nước mắt nước mũi tèm nhem nhìn như mèo ý_Zumy chêu
– Hì! Mèo đáng iu chứ bộ_nó cười phản bác. 2 nhỏ bạn nhìn nhau lắc đầu. Nó là vậy đấy vừa khóc xong có thể cười ngay được. Nó rửa mặt xong lên giường đi ngủ đầu không khỏi suy nghĩ xem mai phải đối mặt với hắn như thế nào.
Sáng hum sau nó xuống căn tin đang đi thì
– Bi cẩn thận_Suny hét lên nó giật mình đứng lại – choang_chậu cây cảnh nhỏ rơi trước mặt nó vỡ tan. Tụi nó ngước lên tìm thủ phạm thì chẳng thấy đâu.
– Tý chết_Nó hoàn hồn nói
– Hình như nó rơi xuống từ phòng thực hành sinh_Zumy nói
– Thôi kệ đi thôi_nó kéo tay 2 nhỏ đi xuống căn tin mua mấy ổ bánh mì kẹo mút nước cam ép lên lớp ngồi ăn đi đến gần lớp nó nhìn thấy 1 sợi dây chun.
– A dây chun_nó reo lên rồi cúi xuống nhặt rồi đi vào lớp. Tụi nó ăn xong thì vừa hay chuông vào học.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.