Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 67


Bạn đang đọc Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? – Chương 67

“Kítssssssssss” _ Quốc phanh xe gấp.
Xe đỗ trước căn nhà hoang phế đó… Quốc vội chạy vào, nhưng cánh cửa ban nãy đã bị đóng chặt mất rồi.
Anh lấy người xô mạnh vào cửa mong nó sẽ mở ra nhưng không thể làm được điều ấy.
– Na Na, Trần Na Na! Em đang trong đó đúng không? Anh đây, Quốc đây! _ Quốc la lớn gọi tên cô và vẫn cố sức phá cửa.
– Đừng phí công vô ích! _ một cô gái xuất hiện cùng câu nói lạnh tanh ấy.
Gia Linh khoanh tay trước ngực, dựa vào một gốc cây ngay đó.
– Na của tôi đâu? _ Quốc gằn giọng, những gân đỏ trong mắt nổi lên.
Gia Linh nhếch miệng.
– Cô cười gì? Tôi hỏi lại, Na Na đâu?
– Nhiều người lo lắng quá nhỉ, cô ta tốt số thiệt.
– Na Na đâu? _ Quốc bước lên đứng sát mặt Gia Linh để dằn mặt. Nghiến răng, trừng mắt, anh như muốn bóp chết Gia Linh ngay lập tức nếu không trả lời cho anh biết cô đang ở đâu.
– Sao? Muốn biết lắm à? _ Gia Linh thản nhiên, trên môi vẫn có nụ cười, chỉ là không biết nụ cười ấy đại diện cho điều gì.
– Cô có nói không? Biết điều thì nói nhanh, không thì…
– Thì sao?
– Đừng có trách sao tôi không nói trước.
– Vậy anh định làm gì tôi nào?… Đánh à? Her, cứ thử xem sao.
– Cô…
– Tôi sao cơ?
Quốc mất kiên nhẫn liền giơ tay hình nắm đấm lên…
Gia Linh vẫn cứng đầu trước Quốc, vẫn giương mắt, vênh cằm lên nhìn.
– Hừm… _ Quốc giộng thẳng nắm đấm ấy thật mạnh vào bức tường đá…
Gia Linh hơi ngạc nhiên trước hành động của anh.
– Những gì học được từ chính ngôi nhà này anh đã quên rồi sao? _ Gia Linh nói.
– Nó không đáng lưu lại trong đầu tôi.
– Anh đã ngủ quên lâu rồi đó, hãy quay lại đúng vị trí của anh đi! Tk 3.
– Im ngay! Tên tôi là Quốc, là Quốc có nghe không hả? Tk là cái quái gì? Tôi cấm cô nhắc đến nó trước mặt tôi nghe chưa!? _ Quốc nổi quạu.
– Her _ Gia Linh cười nhạt. – Trốn được lần một, lần hai… nhưng cả đời thì không đâu.
– Có im không!? _ Quốc gằn lên.
Gia Linh nhún vai.
Quốc nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt kia và tự trách mình *Đừng làm anh ân hận cả đời này nhé Na Na!!!*
– Nghe đây! Na Na mà xảy ra chuyện gì, dù là mất một sợi tóc thôi thì tôi sẽ tính sổ nợ ấy với cô! Nhớ đấy! _ Quốc lừ mắt nhìn Gia Linh.
– Còn phải xem liệu anh còn cơ hội gặp cô ta mà đếm xem cô ta mất bao nhiêu sợi tóc không đã.
– Cô nói gì? _ Quốc dồn Gia Linh vào gốc cây, ghì chặt hai vai Gia Linh và bắt nói rõ.
– Tự nhớ lại đi, tôi không thích nói hai lần.
– Cô…
“Cạch… kẽo kẹt két…”
Cả Quốc và Gia Linh đều bị thu hút bởi âm thanh đó. Đặc biệt là anh-Quốc.
Đứng giữa thềm cửa là một cô gái với khuôn mặt quen thuộc, nhưng dường như cô toát ra vẻ lạnh lùng đến sợ, đôi mắt huyền trở nên sâu hun hút, xoáy tận vào tâm can ai nếu có nhìn vào ấy.
Đây chính là điều mà Quốc không mong chờ và lo sợ nhất. Nhưng làm sao đây??? Nó đã xảy ra mất rồi.

Thấy Na xuất hiện sau cánh cửa ấy, Quốc như hụt hẫng. Buông thõng tay, anh nhìn chua xót nhìn cô.
Anh đã từng một lần đứng tại nơi ấy, chắc chắn hơn ai hết anh hiểu rõ cảm giác đó như thế nào. Một con người khác, một thế giới khác, tất cả đều bị thay đổi chỉ sau vài giờ.
…….
Thế nào? Tốt chứ? _ Gia Linh đến trước mặt cô và mở câu hỏi khảy.
Liếc qua Gia Linh một cái rồi cô bước đi trên một đường thẳng mà không để tâm đến mọi thứ xung quanh.
Chợt…
Cô bị kéo khựng lại…
Cổ tay cô bị nắm chặt trong tay Quốc, anh chau mày…
– Em không sao chứ? _ vốn biết câu trả lời nhưng anh vẫn muốn hỏi cô câu ấy.
Cô không quay lại nhìn Quốc mà vẫn nhìn thẳng về phía trước.
– Về thôi. _ cô nói rồi lách cổ tay mình ra và đi trước.
……..ooO
Cô ra trước xe đứng đợi Quổc ra.

Quốc nhíu mày, trừng mắt nhìn Gia Linh.
– Tôi và cô, chưa xong đâu.
– Vậy sao? Thế thì… hẹn gặp lại! _ Gia Linh cười nửa miệng.
Quốc bỏ lại Gia Linh đó và ra xe với cô.

Không thấy cô ở ngoài nên nghĩ cô đang trong xe, Quốc không nghĩ gì mà mở cửa xe lên yên vị luôn.
“Cộc cộc cộc”
Quốc đang móc đai an toàn thì có tiếng gõ cửa kính xe.
Ngước lên nhìn… không ai khác mà là cô.
Thì ra cô đứng dựa vào xe phía bên kia nên anh không nhìn thấy. Nhưng cô muốn gì???
Quốc hạ kính xuống…
– Anh nghĩ em đã lên xe rồi. _ nói xong Quốc mới ngước lên nhìn cô.
– … _ cô im lặng.
– Em lên xe đi.
– … _ cô vẫn không nói gì.
– Có chuyện gì sao?
– Dạy em lái xe được chứ? _ từ lúc nào giọng nói của cô lại trở nên lạnh nhạt đến vậy?
Mỗi lần muốn Quốc làm cho mình điều gì, thường phải có một công cuộc nhõng nhẽo nũng nịu dài hơi để mong Quốc chấp nhận. Còn bây giờ, cô vào thẳng vấn đề một cách nhanh chóng, từ nhịp điệu, giọng bộ, cho đến ánh mắt đều khiến người khác không thể làm khác được.
– Tại sao? _ Quốc hỏi.
– Em muốn chở người khác.
* “Em muốn người khác chở.” * _ câu nói ấy chợt vang lên trong đầu Quốc.
** Ngày ấy…
Hai đứa trẻ đang vi vu trên chiếc xe đạp…
– Na nè! _ Quốc bỗng gọi.

– Dạ!? _ cô nhỏ nhẹ đáp lại từ phía sau lưng Quốc.
– Em có thích ô tô không?
– Dạ?
– Ô tô í, em thích nó không?
– Ưmmm… ô tô là gì hả anh?
“Kítsssss” _ Quốc thắng gấp, bất ngờ quá nên Na Na nhào về phía trước, ôm trúng eo Quốc.
– Ứ ư… anh Quốc xấu! Em hổng chơi với anh nữa đâu. _ Na giận.
– Hì hì, anh xin lỗi! Tại… anh thắng gấp quá. Be Na hổng giận anh nghe!?
– Hứ _ Na làm mặt giận.
– Chu choa, coi cái mặt giận người ta thấy ghét chưa nà. _ Quốc lấy tay, chỉ ngón trỏ vào má Na lúng xuống, làm đôi má ấy hây hây đỏ cả lên.
– Hí hí hí… _ Quốc thích thú.
– Anh cười gì hả?
– À không.
– Mà… anh chưa trả lời em tô ô là gì?
– Ha hahaha haha… _ Quốc bỗng phá lên cười, cười như nắc nẻ.
Na Na ngơ ngác không hiểu gì. Nhưng thấy Quốc cứ nhìn mình cười, mặt Na bỗng đỏ lựng rồi xám xịt đi.
Quốc thấy thế biết điều liền dừng lại điệu cười.
– Ngốc ạ, “tô ô” là gì có thánh cũng chả biết nữa là anh.
– …
– Nhớ nhé, là ô tô chứ không phải tô ô biết chưa? _ Quốc ấn nhẹ lên đầu mũi Na.
– Thế cũng cười người ta, ghét anh.
– Ghét anh hở? Nhưng anh thương bé Na của anh mà, hông được ghét anh biết chưa?
– Mà cái tô… xí, cái ô tô để làm gì hả anh đáng ghét?
– Ô hô… “đáng ghét” nữa. Hông biết hả?
Lắc đầu
– Là cái kia kìa. _ Quốc chỉ vào một chiếc ô tô từ phía kia, xa lắc.
– Nhưng sao?
– Mình mà ngồi trong đó thì không phải chạy xe đạp bốn bánh thế này nữa.
– Ơ, em thấy nó cũng bốn bánh đấy thôi.
– Nhưng nắng không lo, mưa không sợ, vừa mát, vừa êm nữa.
– Thế ạ?
– Uhm!
– Vậy em cũng muốn đi.
– Thế sau này em học lái ô tô rồi chở anh nhé!?
– Ứ ự ư, em không chịu đâu.
– Chứ sao? Giờ anh chở em xe đạp rồi, sau này em phải chở lại anh chứ.

– Không, em mãi mãi chỉ muốn ngồi sau xe anh Quốc thôi. Anh Quốc phải chở em mãi mãi.
– Thiệt hơm?
Gật gật
– Hi hi, thế để anh tập lái ô tô rồi chở em đi nhé!?
– Vâng ạ!
Cả hai cùng cười thật tươi và lại tiếp tục bon bon ngao du vi vu trên chiếc xe đạp bốn bánh………..**
“Cộc cộc” _ cô lại gõ lên cửa lần hai.
– Anh nghĩ gì vậy?
– … _ anh trầm ngâm nhìn cô.
– Anh Quốc!
– À không.
– Anh chưa trả lời em.
– … Em muốn chở người khác thật không?
– Uhm!
Quốc bỏ lại đai an toàn, mở cửa xuống xe. Anh không nói gì, qua bên kia xe và ngồi lên.
Quốc vừa yên vị xong là cô cũng mở cửa lên xe.
Lần đầu tiên cô được ngồi trước vô lăng.
___o0o___
Một buổi chiều mát…
Như mọi chiều, cậu lại đi dạo trong công viên… Đón những cơn gió lạ và nghe những câu chuyện của những người xa lạ. Và hơn hết, cậu mong được gặp lại thứ mình đã đánh mất.
……
Từ xa xa, theo hướng ngược lại cũng có một người đang đi tới, cũng một mình, cũng mong chờ và đón những gì như cậu.
– Chị đóng khớp vai lắm! _ bỗng một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Không hề quay lại, cô vẫn đi tiếp.
– Trần Na Na! Chị đúng là một diễn viên tài ba.
Nghe đúng tên mình, lần này cô mới dừng bước.
Người đó ra đứng trước mặt cô, lộ diện “nguyên hình”.
Cô không hề ngạc nhiên dù là chút mảy may.
– Chào! Trông là biết không cần hỏi thăm sức khỏe của cô bé rồi nhỉ. _ cô nói.
– Cảm ơn! Chị quan tâm quá.
– …
– Mặt chị vẫn dày và chẳng khác xưa là mấy nhỉ. _ Yuu khinh khỉnh nói.
– Nhưng độ đàn hồi vẫn kém em vài cấp.
– Chị… hứ, chị đừng tưởng được thế là ngon. Tôi nói chị biết, chị đừng hòng cướp được anh Bảo của tôi lần nữa.
Cô bật cười nửa miệng
– Chị cười gì? _ Yuu khó chịu.
– Em nhập vai cũng tốt mà.
– Chị nói gì?
– Tại nạn để trở hành bệnh nhân, tỉnh lại để trở nên trầm cảm, đáng thương để được tội nghiệp… không phải là vai diễn đa nhiệm và quá tốt sao? Đất diễn dành cho em không phải quá ư ưu đãi hay sao!?
– Ha ha. _ Yuu cười lớn.
“Đốp đốp đốp” _ Yuu vỗ tay, gật gù.
– Quả thật là mắt chị cũng không tồi, có lẽ tôi đã đánh giá chị quá thấp.
– …
– Nhưng sao chị không lật mặt tôi?

– Em nên biết ơn quyển nhật ký của em.
– … Àààà nó hả? Chị tin sao?
– Quả thật là em hơi coi thường chị.
– Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là chị hãy tránh xa anh Bảo của tôi ra!!! _ Yuu thét vào mặt cô.
– Chị không hề bám riết lấy cậu ta em nhé! Coi lại câu nói của em đi! _ cô làm vẻ mặt mỉa mai.
– Rốt cuộc thì đó là tại chị, chị làm gì khiến anh Bảo của tôi ngày ngày như người mất hồn, cứ đi tới đi lui trong công viên? Ảnh chị chỉ có vài kiểu mà anh ấy phô tô treo đầy phòng, trong khi của tôi hàng tá mà anh ấy không thèm nhìn lấy một lần cho dù chỉ là lướt qua thôi cũng được. Khuya nào cũng đứng dưới cổng nhà chị đến tận sáng. Hạnh nhân mà anh ấy khổ sở khi bị dị ứng anh ấy cũng chịu hết, chịu đựng chỉ để ăn thứ bánh chứa đầy hạnh nhân của chị. Có một bài hát mà suốt ngày nghe đi nghe lại mãi vẫn không chịu thôi…
– Im đi!
– Tôi không im, tôi phải nói để chị biết rằng, chính chị đã hành hạ anh ấy phải khổ sở như thế đó. Chị trả lại anh Bảo cho tôi! Trả cho tôi! Trả đây! Hức… huhuhu… _ Yuu bắt đầu bật khóc lớn.
– Cái đó cô phải trách cậu ta chứ không phải tôi. Có ai bắt cậu ta phải làm thế không? KHÔNG. Tất cả là do cậu ta tự chuốc lấy mà thôi. Cô có đòi thì đi tìm cậu ta mà lấy, tôi không có gì cho cô đòi đâu. Bye! _ cô nói rồi bỏ đi.
Cô chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, cô sợ mình không kiềm chế được lòng mìh mất, lúc ấy tất cả những gì cô gầy công sắp đặt ra đều tan thành bọt biển.
– Chị đứng lại cho tôi! _ Yuu chạy theo giật cổ tay cô lại.
– Tránh ra! _ cô hất tay Yuu ra.
Vô tình Yuu đang đứng trên bậc tăng cấp nên bị lỡ chân té.
Thấy Yuu té, cô hoảng hốt chạy lại đỡ Yuu lên.
– Tôi không chết được đâu mà lo. _ Yuu hất tay cô ra.
Cũng may là chỉ có hai bậc thôi nên không sao cả, nếu không có lẽ đã có chuyện lớn.
“Huỵch” _ cô vừa quay lưng đi thì nghe có tiếng động phía sau.
Cô quay lại…
– Đừng giả vờ, dậy đi! Không có ai xem cô diễn đâu. _ co nói.
Thật kì lạ, Yuu vừa đứng đây còn đanh lại cô. Vậy mà quay lưng đi, quay lại đã thấy nằm dài dưới đất. nghĩ là diễn trò cũng không sai tẹo nào.
– Dậy đi! Cô không qua mắt được tôi đâu.
– …
– Này!
– …
– Yuu _ cô hơi lo, cúi xuống lay nhẹ người Yuu và gọi.
– …
– Yuu! _ cô vỗ nhẹ vào má Yuu.
– …
– Yuu!
– …
– Yuu ơi! Em sao vậy? Em tỉnh lại nhìn anh đi Yuu! _ bỗng từ đâu cậu chạy ập tới. Cậu đẩy cô ra mạnh làm cô bị bật ngửa ra sau… cũng khá đau.
– … _ Yuu vẫn bất tỉnh.
– Cô đã làm gì con bé hả? _ cậu quay phắt lại, nhìn cô đay nghiến.
– … _ cô thật sự sợ hãi.
– Nói! Cô đã làm gì hả?
Lấy lại bình tĩnh, cô chống tay đứng dậy. “Diện” ra ánh mắt lạnh lẽo, vô cảm, vẻ mặt khó ưa, kên kiệu, ngông nghênh ra.
– Hãy hỏi lại cô ta đi!
– Cô nói hay nhỉ? Yuu bị cô làm cho bất tỉnh rồi thì nói làm sao?
– Nói nhiều, tốt hơn hết cậu nên đưa cô ta đến bệnh viện đi thì hơn.
– … _ cậu nghiến răng trèo trẹo. – Cô được lắm! Hãy đợi đấy!
Cậu buông câu nói rồi bồng Yuu lên, nhìn cô cháy mắt lần nữa rồi mới đi khỏi đó.
Cậu không hề biết rằng đang có người nhìn mình từ phía sau. Ánh mắt ấy đau khổ, quặn thắt, nghẹt thở đến nhường nào cậu biết không?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.