Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 66


Bạn đang đọc Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? – Chương 66

Bồ công anh vẫn đang bay đầy trời…
Cô vẫn chỗ ấy, nhìn về bầu trời xa xăm, nhẹ đưa bàn tay lên bắt một bông bồ công anh đang lơ lửng…
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa, vì ta đã gần bên nhau…”
Điện thoại cô lại rung, màn hình sáng hiện lên một số lạ.
Là ai không biết nữa!???
Cũng không hiểu sao lúc này cô lại muốn bắt máy…
– Alô!?
– “Tôi đây, đến mau!”
“Tút tút tút”
Gia Linh nói như ra lệnh rồi cúp máy.
“Cạp cạp cạp” _ chỉ sau đó vài giây, điện thoại cô có tin nhắn.
Là địa chỉ mà Gia Linh đưa, có lẽ Gia Linh đang đợi cô ở đó.
……
Hít thở một hơi thật sâu, giữ lại trong bụng một hồi hơi thở ấy rồi mới thở nhẹ ra để chúng thoát ra ngoài. Cô lấy vững lại tình thần, chống tay đứng dậy và rời khỏi nơi yên bình này…
___o0o___
Ở nơi ấy…
“Ringgg… ringgg…” _ điện thoại Gia Linh đổ chuông.
Gia Linh nhận cuộc gọi và áp lên tai.
– “Ổn chứ?” _ từ đầu giây bên kia.
– Uhm!
– “Nhờ em nhé!”
– …
– “Cảm ơn em!”
– …
Gia Linh nghe xong câu nói liền cúp máy mà không trả lời lại.

Vừa lúc cô tới, đứng trước một ngôi nhà hoang lớn, âm u, cỏ cây đã mọc đầy, đậm chất hoang phế đã lâu. Cô thắc mắc rằng tại sao Gia Linh muốn gặp mình ở đây? Tại sao lại là nhà hoang? Không lẽ Gia Linh có âm mưu gì sao?
Cô quay lưng lại định bỏ chạy khỏi nơi này thì…
– Định trốn chạy đến bao giờ nữa? Cậu yếu đuối đến thế à? _ là giọng của Gia Linh.
Gia Linh lánh vào một chỗ để cô không nhìn thấy và nói vọng ra ngoài.
– Cậu ra đây đi! Gọi tôi đến rồi sao không ra? _ cô đáp lại.
– Vào đi! _ Gia Linh nói không đầu không đuôi.
Không tiếp xúc nhiều nhưng cô hiểu phần nào tính cách của Gia Linh. Chắc rằngGia Linh sẽ không bao giờ dám làm gì tổn hại đến cô, ít nhất là vào bây giờ.
Không xoay vòng vòng hay lục lọi kiếm tìm Gia Linh, nếu là Na Na trước đây có lẽ cô đã làm. Cô cầm chắc dây cặp mình và rảo bước nhanh vào bên trong ngôi nhà…
“Kẽo… kẹt… két…” _ mở cánh cửa đã mục nát chỉ còn lại miếng gỗ khung bản lề là tạm hơn. Một màn bụi dày rơi xuống trước cô lúc cánh cửa vừa hé mở.
“Rầm” _ vừa mở ra thì cánh cửa đã bị đổ ầm xuống. Cánh cửa đổ xuống làm bung bui lên, trông như vừa xảy ra một vụ nổ bom nhỏ; một khoảng không lấp đầy bụi bặm.
Cô bịt che miệng và mũi lại, tay kia xua xua làm bụi tản ra.
– Khụ khụ khụ… khụ khụ…
……
Khi lớp bụi đã lắng xuống chút cô mới có cơ hội nhìn rõ căn nhà. Ngước cổ lên nhìn trần nhà đầy mạng nhện, cúi xuống di di dép lên lớp bụi dày dưới sàn nhà; chắc chắn ở đây đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
Mùi ẩm mốc, mùi hôi của nước tiểu và phân dơi, phân chuột,… xộc lên mũi khiến người ta phải xoay mòng mòng. Tiếng lích rích của chuột, những cặp mắt như đèn pha của lũ dơi trong bóng tối lập lòe giữa ban ngày này càng làm cho căn nhà này thêm phần rùng rợn.
“RẦM” _ một tiếng động mạnh làm cô giật mình và quay lại…
Nhưng khi quay lại thì cánh cửa kia đã bật lên và đóng chặt tự lúc nào.

*Không thể nào, rõ ràng là nó đã đổ rồi mà… Có lẽ nào là… (ma)* _ cô bắt đầu sợ.
Nghĩ vậy, cô vội chạy đến cánh cửa đó và đập đập cửa xem sao…
“Thình thình thình…”
Nhưng… thật kì lạ, chiếc cửa hoang tàn khi nãy giờ trở nên cứng cáp, tựa như ngàn cân vậy. Cô không tài nào dịch chuyển được nó.
– Có ai ngoài đó không? _ cô hét to.
Đáp lại chỉ là khoảng không lặng ngắt.
– Có ai không? _ cô hỏi lại.
Lần này thì có tiếng đáp trả lại.
Nhưng… chỉ là thứ âm thanh của lũ chim chuột, dơi gián kia thôi.
Không có ai cả.
– Tôi bị kẹt trong này rồi, có ai không? _ cô đập cửa mạnh, cảm giác bắt đầu hơi lạnh gáy.
Xoay người lại, cô nép sát vào cánh cửa, nhìn lại căn nhà âm u với những mảng tối sáng lẫn lộn.
*Kia rồi…* _ cô bỗng phát hiện ra một khung cửa sổ nhỏ phía bên kia. Cảm giác mừng rỡ như cá hạn gặp nước vậy.
Cô vội chạy lại thật nhanh khung cửa đó…
Nhưng……
“RẦM” _ lại một tiếng kéo xầm cửa lại.
Bây giờ trong căn nhà này chỉ còn lại một mảng màu duy nhất là đen mà thôi.
Cô dừng bước ngay lúc ấy, vì ánh sáng còn đâu để cô nhìn thấy đường mà chạy nữa!?
Nhắm mắt, mở mắt, chau mày, run rẩy, sợ hãi, xoay qua, xoay lại,… tất cả đều cho kết quả như nhau… đen ngòm.
– Ai? Ra mặt đi! _ cô hoảng loạn, vì vốn cô đã rất sợ bóng tối rồi mà.
– …
Không ai trả lời cả…
“Vù” _ bỗng có một đốm lửa xanh lóe lên bay xẹt qua cô.
– Hừ… _ cô căng mắt, đứng lặng đi như chết đứng, miệng cứng lại.
*Cái cái… cái gì vậy?* _ cô lắp bắp trong đầu.
Cô nhắm mắt lại lắc lắc đầu thật mạnh như để những suy nghĩ kia rơi rụng đi rồi mới dám mở mắt ra nhìn lại. Nhưng vẫn thế thôi, vẫn màu đen, chỉ là đen.
…………ooO
Nhà Quốc…
“Cốc cốc cốc”

“Cạch”
– Chào bạn hiền! _ Thiên Tuấn nói và đưa tay lên chào.
Quốc không nói gì, để cửa đó rồi quay vào nhà.
Hai người quen biết đã lâu lại rất hiểu nhau nên Thiên Tuấn không lấy đó làm tự ái. Thiên Tuấn vào nhà, đóng cửa lại rồi tự giác vào lấy loại nước uống cho mình. Còn Quốc thì đã ra ghế sô pha ngồi sẵn.
– Lâu rồi không gặp nhỉ!? _ Thiên Tuấn nói.
– Cậu thích lặn mà. _ Quốc đáp trả lại.
– Thì bữa nay tui nổi nè, hehe.
– Sao nay rảnh rỗi mà đến đây hỡi anh bạn thích lặn rồi nổi? _ Quốc móc máy.
– Nhớ cậu nên đến, không được à? _ Thiên Tuấn nói rồi đưa lên miệng uống ngụm nước.
– Ai nghe lại tưởng cậu với tôi đang…
– Đang giề?
– Tự hiểu.
– À thế à? Haizzz bao năm dấu kín tâm tình, bây giờ lại bị cậu lật tẩy. Thật là ngại quá đi mà, wủy xứ. _Thiên Tuấn thay đổi cách nói, giọng nói 1800
– G…gi…what? _ Quốc liệu lưỡi nói bấn loạn từ Việt sang Anh. Anh thu người trên ghế, che thân lại.

– Thực ra… _ Thiên Tuấn iểu điệu đến cạnh Quốc, vuốt nhẹ tóc Quốc…
– Ực… _ da gà, da vịt, da cóc, da ốc, da đủ loại da đang lần lượt nổi cục trên người Quốc.
Quốc bặm môi, lắc lắc đầu ý bảo *Đừng mà* và nhìn Thiên Tuấn với ánh mắt van xin…
Thiên Tuấn ghé gần mặt mình lại gần mặt Quốc, mỗi lúc một gần… một gần…
“Ngất” _ Quốc bất tỉnh.
– Ha ha… _ Thiên Tuấn không nhịn được nữa cười phá lên. – Dậy đi mầy, tôi đây chuẩn men đích thực nhé!
Quốc hé mắt ra nhìn…
– Đâu? Đưa tui kiểm chứng coi.
– Hứ, đưa cậu có mà tui hối hận cả đời à!? Mất zin tui.
– Hớhớ, được. Qua bên kia ngồi, mau. _ Quốc đẩy Thiên Tuấn đi.
– Đuổi thì ta đi à. _ Thiên Tuấn qua ghế đối diện Quốc và ngả lưng xuống.
– Mà sao… bé Na đâu? Sao không cho cô bé đến đây chơi? _ Quốc hỏi.
– Sao? Bình thường cậu có bao giờ mong con gái đến nhà đâu, thậm chí đến cậu còn lấy chổi đuổi đi mà.
– Tôi coi Na như em gái, anh mong em đến nhà chơi là sai à?
Thiên Tuấn nhún vai…
– Bé Na còn việc khác cần làm hơn là chơi bời lúc này.
– Việc gì? _ Quốc hỏi.
Thiên Tuấn lại đưa chai nước lên uống một ngụm.
– … Cậu và tôi cũng đã từng rồi mà.
– Ý cậu…. Trần Thiên Tuấn!!! _ Quốc đứng bật dậy.
– …
– Cậu định làm gì với Na Na nhỏ bé đó hả? Tôi và cậu khác, đã đành thì phải thôi. Nhưng sao cậu nỡ đem Na ra để vào vòng đó hả? Cô bé là em gái cậu mà.
– Cậu không phải lo.
– Her, cậu nói nghe dễ nghe nhỉ!? Cậu… mà khoan, đang làm việc phải làm… nghĩa là Na Na đang… _ Quốc ngập ngừng hỏi để xem sắc mặt của Thiên Tuấn, nhưng anh vẫn bình thản.
Quốc tức giận, mặc Thiên Tuấn đó mà lao như tên lửa ra ngoài lấy xe và phóng đi.
*Na à, anh xin lỗi em! Đừng sao nhé! Sẽ sớm kết thúc thôi.* _ Thiên Tuấn khổ tâm.
___o0o___
Nơi nhà hoang…
– Ai vậy? Có giỏi thì ra đây đừng núp một xó rồi giở trò ma quỷ hù người. _ cô hét lớn.
– Bình tĩnh nào! Mới bắt đầu thôi, còn nhiều trò vui đang chờ cậu nữa đó. _ là giọng lanh lảnh của Gia Linh.
– Cậu định làm gì nữa hả?
– Không có gì, chỉ là… muốn chơi với cậu một lát thôi.
– “Chơi”…???
“Vù” _ chưa kịp chuẩn bị gì thì đã có một tiếng gió từ phía sau của một vật nào đó phát ra đang bay nhanh, mạnh về phía cô.
“Keng keng kengggg” _ một âm thanh vang lên chói tai. Là của một cây sắt ngắn va xuống nền.
Cũng may là cô nhạy bén đã cảm nhận được có hung khí và né nó, nếu không có lẽ đã…
Cô không ngờ Gia Linh lại muốn dồn cô đến bước đường này. Không lẽ cô đã nhận định sai về Gia Linh???
– Cậu có cần chơi hiểm như thế không? Tôi thật không tin cậu có thể…
– Sống trên đời không được tin bất cứ ai kể cả bản thân mình. Nhớ lấy! _ Gia Linh ngắt lời cô.
………..
– Hức… cứu… hức…… _ một âm thanh rất rất nhở thôi nhưng vì căn nhà đang trong bóng tối, lại rất yên tĩnh nên cô có thể nghe được, dù nó rất mơ màng.

Âm thanh ấy khiến người ta phải lạnh xương sống.
Cô rùng mình thu người lại. Nhưng thiết nghĩ *Biết đâu còn người khác trong nhà hoang này???* nghĩ vậy cô bèn đứng dậy. dù gì thì cũng không thấy gì, cô quyết định nhắm mắt lại để có thể tập trung được các giác quan khác của mình.
Cô lắng tai nghe thật kĩ xem âm thanh ấy phát ra từ đâu và mò mẫm đi tìm nó.
Mỗi lúc cô một gần hơn thứ âm thanh ấy.
– Cứu! _ quả thật là một giọng cầu cứu của một người phụ nữ-giọng nói thều thào vì kiệt sức.
Khi giường như đã đứng cạnh người phụ nữ ấy cô mới mở mắt ra…
Cô mở to mắt, giật thót mình.
Một phụ nữ bị hành hung, trên mình vấy đầy máu, những vết bầm tím,… Xung quanh toàn là thứ phân chuột bẩn thỉu.
Người phụ nữ ấy nhìn cô với ánh mắt van nài…
– Cứu! _ người phụ nữ dùng chút sức lực cuối cùng để có thể nói.
Cô nhìn quanh căn nhà…
Không phải là chỗ lúc nãy mà là một gian khác, ở đây có chút gọi là ánh sáng. Nhìn lại căn phòng tối cô vừa thoát khỏi qua thềm cửa cô vừa bước lên kia… cô rùng rợn. Nhìn vào đó sâu thẳm như hố đen vũ trụ vậy.
Nhìn lại người phụ nữ đang oặt èo nơi góc tường kia, cô vội chạy lại.
Đôi môi khô rát, tróc da vì thiếu nước, khuôn mặt khốn khổ, da dẻ nhăn nheo có lẽ vì đã bị bỏ đói đã lâu.
Cô vội lấy cặp, lục lọi trong túi để tìm chai nước và chút bánh cho người phụ nữ.
– AAA… _ bỗng cô hét lên với vẻ mặt mừng rỡ.
Cô cầm chiếc điện thoại lên nhìn nó âu yếm “chụt”_ cô hôn vào điện thoại rồi nhìn người phụ nữ.
– Chúng ra được cứu rồi! _ cô nói.
Khi nãy do loạn quá nên nhất thời cô không thể nhớ ra là mình có những gì.
Mở nguồn điện thoại lên, cô vội bấm số gọi đi cho Thiên Tuấn…
“Ò e í… Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…. Ò e í…” _ cô không tin và không muốn tin là mình vừa nghe gì.
Vẻ mặt vừa vui sướng giờ thay vào đó là nỗi sợ hãi.
Cô lại ấn số gọi cho Quốc…
“Ò e í… Thuê bao quý khách…”
Gọi Kì Lâm…
“Ò e í…
Lần nữa…
“Ò e í…”
Lần nữa…
“…”
Thêm lần nữa…
“…”
Cô đã lục tung danh bạ điện thoại để gọi đi nhưng đều không liên lạc được.
Bỗng… người phụ nữ kia đưa tay mình lên nắm lấy cổ tay cô ý muốn nói *Hãy dừng lại!*
– Sóng… “lắc đầu” _ người phụ nữ.
– Ý chị là… ở đây không có sóng? _ cô hỏi lại.
Gật _ người phụ nữ gật nhẹ.
Cô nhìn sang cột sóng của đienẹ thoại mình…
Đúng là không có thật. Một cột cũng không.
Cô thất vọng, ngồi bệt xuống đất……..
– Không được, không lẽ chịu chết ở đây sao? _ – cô đứng bật dậy nói.
Nói rồi cô chạy đi lùng xục tìm cửa thoát hiểm, không chắc nhưng cô thấy có chút ánh sáng của khe cửa chiếu qua ở phía cuối dãy phòng.
– Chị đi được chứ? _ cô chạy lại, lay nhẹ người phụ nữ, hỏi.
Gật
Cô lấy chai nước ra rồi cho người phụ nữ uống từ từ chút nước một.
Được cho uống nước, người phụ nữ dần hồi lại, hình như đã có sức hơn khi nãy nhiều. Khi thấy đã đủ, cô dìu người phụ nữ ấy đứng dậy và cùng đi.
– Tại sao chị lại ở đây? _ cô hỏi.
– Bị bắt.
– Ai đã bắt chị?
– Chị không biết, chỉ biết… có một toán người mặc áo đen đã bắt chị đi.
– …

– Còn em?
– … “lắc đầu”
– …
Hai người cứ đi, không biết đến chừng nào mới có thể ra khỏi nơi này nữa.
– Đứng lại! _ giọng khàn đặc của một man phát ra từ sau lưng hai người.
Cả hai cùng khựng lại…
– Chúng đó! _ người phụ nữ rít qua kẽ răng nói nhỏ với cô.
– Sao hả? Muốn chơi trốn tìm với các anh một lát à hai cô em?
Thấy cô không quay lại, hắn cùng một vài tên nữa vòng lên đứng trước hai người.
– Chà chà… ực… _ hắn nhìn cô rồi xoa cằm, nuốt nước miếng vẻ thèm thuồng.
Cô trừng mắt lên nhìn chúng.
– Thả chúng tôi ra! _ cô nói.
– Cô em đang ra lệnh cho anh à?
– …
– Làm ơn hãy tha cho tôi! Tôi không muốn chết ở đây đâu! _ người phụ nữ kia bỗng rời khỏi tay cô đến quỳ rạp dưới chân tên đó và nắm tay hắn năn nỉ cùng hai hàng nước mắt.
– … “Tha”? _ hắn nhìn người phụ nữ rồi hỏi lại.
Gật gật
– E hèm… ta đang buồn đời, cần một người để….
– Hãy tha cho tôi! Cô ta sẽ hầu hạ ông! _ người phụ nữ cắt lời hắn, chỉ về vào cô.
– Chị!!!…
Cô tròn mắt nhìn người phụ nữ kia, thật trơ tráo. Không thể tin được.
Hắn đến trước mặt cô…
– Khà khà, cô em nghe rõ rồi chứ? _ miệng hắn nặc mùi rượu và thuốc lá.
– Tránh xa ta ra, đồ biến thái! _ cô quát lớn.
“Chát”
Cô té nhào xuống đất bởi cái tát của tên khốn ấy.
– Anh sẽ tha cho cô ta, còn em thì ở lại chơi với anh nhé!? _ hắn nham nhở.
– Đúng đúng đúng! Mong các anh hãy tha cho tôi! Tôi không muốn chết!
– Chị… Tôi thật thất vọng về chị! _ cô nói.
– Tôi cũng là con người, cũng muốn sống mà, mong cô hiểu!
– Còn tôi? Tôi không phải con người sao!?
– Tôi xin lỗi! Nhưng tôi cần sự sống này.
– Chị…
– Thôi thôi thôi! Nghe chói tai quá. _ hắn dùng ngón út ngoáy ngoáy tai và nói.
Hắn hất mặt về phía bọn đàn em.
Hiểu ý, bọn nó liền đưa người phụ nữ kia đi.
– Cám ơn các anh! _ người phụ nữ mừng rỡ.
Thậm chí chị ta không thèm nhìn lại cô lấy một lần cuối trước khi đi nữa.
Hắn nhìn cô, nhếch đôi ria mép trông đểu không đỡ được.
Vừa tiến lại gần cô, hắn vừa tháo những khuy áo trên cổ tay ra…
Cô dịch người lùi về phía sau…
– Anh… anh định làm gì??? _ cô sợ hãi.
Ngay lập tức bọn đàn em đã giữ chắc cô lại khiến cô không dãy dụa cục cựa được lấy một chút.
– Chơi với em một chút thôi! _ hắn “nhe nanh”, cười nửa miệng.
Ooo………ooO
“Kítssssssssss” _ Quốc phanh xe gấp.
Xe đỗ trước căn nhà hoang phế đó… Quốc vội chạy vào, nhưng cánh cửa ban nãy đã bị đóng chặt mất rồi.
Anh lấy người xô mạnh vào cửa mong nó sẽ mở ra nhưng không thể làm được điều ấy.
– Na Na, Trần Na Na! Em đang trong đó đúng không? Anh đây, Quốc đây! _ Quốc nói, vẫn cố sức phá cửa.
– Đừng phí công vô ích! _ một cô gái xuất hiện cùng câu nói lạnh tanh ấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.