Bạn đang đọc Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? – Chương 18
Bệnh viện
Cô đang bóp chân cho nội thì “cạnh” có tiếng mở cửa.
– Con chào nội! Nội thấy trong người sao rồi? _ là cậu.
– Cám ơn con! Cũng đỡ chút rồi, không còn nhức như mấy bữa trước nữa.
Cậu đặt giỏ trái cây và hộp cháo lên bàn, nói:
– Sáng nay ngoại bận chút việc nên sẽ vào muộn, ngoại bảo con mang đồ đến cho nội nak. Nội thấy ngoại thương nội chưa? Nội chịu khó ăn hết cháo để uống thuốc rồi đợi ngoại hen! Hehe… _ cậu móc máy.
– Cái thằng… _ nội gườm cậu, mặt đỏ lửng.
– Chỉ được cái nói đúng phải hông nội! Haha.
– Gớm nay tốt bụng quá, ngọn gió Đông cấp mấy đã đưa cậu tới đây vậy?
– Ah… cấp 11 giật cấp 12, được chưa?
– Hứ. _ cô nguýt cậu cháy mắt. – Nội nhớ ăn cháo rồi uống thuốc đó! Có gì nội cứ gọi chị y tá nha con đã dặn chị ấy rồi. Giờ con có việc phải đi liền, con đi nha nội!
– Việc gì mà gấp gáp vậy bé Na?
– Con sẽ kể nội sau, con đi đây!
– Cẩn thận nghe bé Na!
– Dạ! _ cô vừa chạy vừa ngoái lại trả lời.
– Chậc cái con nhỏ này, làm gì mà hấp tấp vậy không biết? _ nội lắc đầu.
*Cái nhỏ này làm gì mà như ma đuổi vậy trời…?* cậu tò mò. “…” _ nghĩ ra gì đó cậu vội chạy theo.
– Con đi, nội nghỉ nha!
– Ơ… Bảo! Bảo! Haiz… hai cái đứa này.
…….
Đi sau xe cô, cậu phải đánh võng, núp hết bụi này đến gốc nọ để tránh bị cô phát hiện. Chậc, một thiếu gia không sợ trời cũng chẳng sợ đất vậy mà giờ phải lén lút đi theo dõi cô, mất mặt quá.
Quán kem hiện ra trước mặt, cô chạy vào bãi cất xe rồi vào quán.
– Cô ta vào đây làm gì? Chỉ ăn kem thôi sao? Ăn kem thôi, có cần phải gấp vậy không? Ơ… mà đây là… _ cậu đứng hình khi nhìn lên bảng hiệu, nãy giờ cứ lo chú ý cô mà quên mất xung quanh mình là đâu.
Cậu vội đẩy cửa vào theo sau cô. Núp vào một góc khuất lấy menu che mặt rồi lén nhìn theo cô.
– Chào chị! _ cô chào chị Anna.
– Chào em! Vào thay đồ lẹ đi, đang thiếu người đó.
– Dạ, em đi liền.
– Hợ… Cái gì? Con nhỏ siêu sao chổi này cũng làm ở đây sao? Nhưng… nhưng rõ ràng thông báo không tuyển nhân viên nữ mà.
– Này cậu kia! _ một nam phục vụ gọi to.
Cậu đang mải suy nghĩ nên không biết có người đang gọi mình. Mãi đến khi nam phục vụ vỗ vai cậu, cậu mới giật nảy người làm rớt menu đang cầm để lộ mặt.
– Ơ, Bảo! Cậu làm gì mà lén lút thậm thụt vậy hả? _ nam phục vụ nhận ra cậu, nói lớn.
Cậu vội bịt miệng nam phục vụ lại.
– Bé bé cái miệng thôi!
Nam phục vụ gỡ tay cậu ra, bực bội:
– Cậu làm gì mà sợ sệt vậy, có gì thì cứ thẳng thắn xem nào?
– Quán mình có nhân viên nữ sao?
– Ahhh… có.
– Vậy sao trước giờ em không biết?
– Cô bé mới được nhận thôi, mới hôm qua nek!
– Nhưng trên thông báo không tuyển nữ mà.
– Trường hợp đặc biệt mà.
– Cô ta mà đặc biệt gì, cá biệt thì có.
– Cái cậu này, người ta có tài thì người ta có quyền. Á… hay là cậu có ý định gì phải không?
– Ý cái con khỉ ak, em mà thèm sao? Tại em… _ cậu đang nói dở thì chị Anna gọi.
– Bảo!
– Dạ! Chào chị yêu!
– Vâng, không giám. Bữa nay có chuyện gì mà đến sớm vậy, đã đến ka của em đâu?
– Nhớ chị quá thì đến thăm, không được sao?
“cốc”
– Sạo mỏ hả mi! _ nam phục vụ gõ lên đầu cậu.
– Ui ya… đau! Sao anh đánh em?
– Nó sạo đó chị, nó đến là vì em Na nhà mình đấy!
– Àaaa thì ra là vậy, có cần chị giúp đỡ không em?
– Không phải thế đâu, chị đừng nghe lời ảnh.
– Này! Nhóc kia! _ cậu giật mình vì tiếng quát của cô.
– …
– Cậu đến đây làm gì hả? Mà… cậu theo dõi tôi đấy ah? Cậu làm tay sai cho nội tôi pahỉ không?
– Ơ nhỏ hâm, tôi đến đâu, đi đâu là việc của tôi, mắc mớ gì đến cô?
– Vậy cậu đến đây làm gì?
– Tôi… ưm… thì tôi… tôi đến để… mà tôi đến để làm gì cần phải thông báo với cô chắc?
– Có tật thì rục rịch, không có gì mờ ám thì cậu nói tui nghe cái lý do của cậu coi.
– Cô… tôi đến đi làm, vừa ý cô chưa?
– Cậu? Hớ… cậu làm ở đây? Haha
– Cười thì che cái miệng lại, coi chừng táp phải ruồi giờ.
– Cậu…
– Thôi thôi! Hai đứa có thôi đi không thì bảo? Tôi cắt tiền lương hết bây giờ.
– Tại cô/cậu ta đó. Hứ
– Còn muốn cãi tiếp phải không? Đây là chỗ làm ăn, các em ý tứ một chút chứ!
Có công sẽ thưởng, có tội phải phạt, phạt hai đứa hôm nay ở lại dọn dẹp ka đêm.
– Chị…
– Có muốn phạt thêm không?
– Dạ không!
– Vậy làm đi, lần sau đừng để bị phạt nữa.
Cả hai phải tuân lệnh, khó chịu nhưng chịu thôi, vớ vẩn – mất việc – tèo luôn, có mà gặp cỏ mất.
– Chị này, đâu đến nỗi thế! _ nam phục vụ nói nhỏ.
– Rồi từ từ chú sẽ biết! _ chị cười nhẹ.
– Ak ah, chị định… haha em biết rồi nhá!
– Suỵt! Thôi làm việc đi, muốn cắt lương luôn hả?
– Dạ không, tuân lệnh sếp em đi làm liền. Hềhề
…
– Chậc, tại con nhỏ đáng ghét. Bô bô cái miệng mà không chừa, giờ thì hay rồi; dọn ka đêm – 2 đứa – hết quán, xong phim. _ cậu vừa dọn vừa lầm bầm.
…
– Tại cái thằng cha Bảo cả, khi không gây chuyện. Ahsssssssss khi không vướng mấy chuyện không đâu không ah, bực mình.
…
– Lát về đóng cửa nha hai đứa, bọn anh về trước đây!
– Vầng! _ cô ngán ngẩm.
– Chị về, hai đứa chịu khó làm hết công việc đi nhé!
– Em có cần anh giúp gì không? _ Johnny hỏi cô.
– Dạ không cần đâu, anh cũng mệt cả buổi rồi còn gì? Anh cứ về trước đi! Lẹ lên kẻo lỡ chuyến xe buýt cuối cùng thì cho anh guốc bộ về luôn giờ. Hì
– Ưhm… vậy tạm biệt em, anh về trước nhé!
– Vâng, bye anh.
– Vângggggg dạaaaaaa anhhhhhhhh emmmmm… ngọt gớm nhỉ? _ cậu cố kéo dài ra nhại lại cô.
– Thì sao? Anh ấy hơn tuổi tôi, chả lẽ tôi cứ ta mi ờm ah ừ hả hử chắc?
– Ohhhh vậy tôi hơn tuổi cô đây, sao không thấy cô lễ phép nhỉ?
– Nhìn lại mình đi nhóc! Hứ
Người cuối cùng trong quán là Johnny cũng đã ra về. Giờ chỉ còn lại hai chiếc bóng trong quán cứ hết chạy chỗ này rồi lại bu chỗ kia,. Hai người cứ làm làm và chỉ biết làm, không ai nói với ai một câu. Đến khi mọi việc xong xuôi cũng là lúc hai người nhận ra mình đã mệt nhoài, hai người cùng ngồi phịch xuống sàn, tựa vào tường, thở không ra hơi.
– Ực… phù… cái số đúng là đen hết biết, ực… sao tôi cứ bị dính phải cậu vậy không biết?
Cậu nhìn cô 3s rồi không nói gì, còn sức đâu để cãi nhau chứ, bưng cốc nước sợ còn đổ nữa là.
– Cậu đi đâu vậy? _ thấy cậu đứng dậy, cô liền hỏi.
– Kiếm đồ ăn chứ làm gì, định để chết đói chắc?
– Ờm… cho tôi đi với.
– … tùy cô.
Hai người cùng vào bếp lục lọi kiếm gì đó để lót dạ.
– AAAAAAAAAAAAAAAAA _ cô la lên thất thanh.
Cậu vội chạy lại:
– Có chuyện gì vậy?
Cô vội núp sau lưng cậu, hai tay bấu chặt eo cậu.
– Nhện, trời ơi nhện, cậu bắt nó giùm tôi cái.
– Việc gì tôi phải bắt, nó dễ thương mà. _ nói thế nhưng cậu đang muốn bay lên ngọn cây ngồi vì sung sướng rồi đây.
– Tôi sợ nhện, làm ơn bắt nó giùm tôi!
– Không thích.
– Làm ơn đi mà, Bảo dễ thương! Tôi sắp đuối tim rồi đây. Áaaaaaa nó đang bò lại đây kìa. _ cô bấu chặt cậu hơn.
– ÁAA đau, thì thả tôi ra tôi mới bắt được chứ.
– Cô từ từ thả lỏng tay nhưng không giám buông ra, vẫn nép sau lưng cậu.
Cậu lấy chiếc dép đập nhện rồi cầm chân nó huơ huơ trước mặt cô.
– Xong rồi nek.
– Cô giật mình, ngã mạnh xuống đất, mặt tái mét, môi trắng bệt.
Cậu sợ quá, vứt nhện vào xọt rác rồi đỡ cô dậy.
– Cô không sao chứ?
– Đồ… đồ… hộc… ực…
– Tôi xin lỗi! Ai ngờ cô xợ đến mức đấy.
Đợi cô hoàn hồn, cậu nói:
– Ngồi đây, tôi tìm ít đồ ăn.
– Thôi.
– Sao?
– Tôi hết đói rồi, để lát tôi về nhà ăn cũng được.
– Về nhà? _ cậu bỉu môi. –Cô nấu sẵn rồi ah?
– Không! Ăn mì.
– Xì… vậy mà tôi tưởng, mà này đừng nói là từ hôm đó tới giờ cô toàn ăn mì nha?
– Không.
– Biết tự nấu rồi đấy? Có vẻ nội vào viện là cơ hội cho cô học hỏi thần bếp nhỉ? Vậy…
– Tôi ăn bánh mì với mì tôm. _ cô nói cắt ngang lời cậu.
– Hợ… _ cậu bó tay.
– Ah cả cơm hộp nữa. _ cô tiếp.
– Chịu cô rồi đấy! _ cậu thở dài. –Đi theo tôi. _ cậu giật tay cô kéo đi.
– Đi đâu?
– Đi ăn chứ đi đâu!
– Kệ tôi, liên quan gì đến cậu. Lát tôi tự ăn được.
– Sao không chứ?
– Cậu… cậu là gì của tôi nào? Mặc xác tôi đi.
– Là bạn không được sao? _ cậu buột miệng nói.
– Bạn? _ cô khựng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu.
– Ưmmmm… cô là bạn của bạn tôi, theo tính chất bắc cầu thì cô cũng là bạn tôi. OK??? _ biết mình nói hớ, cậu bào chữa.
– Đứng đây đợi tôi.
Cậu lấy xe đạp quay ra, đứng trước mặt cô:
– Lên.
– Tôi ak?
– Còn ai ở đây sao?
Cô bước ra phía sau, ngồi lên xe.
– Mà khoan! _ vừa leo lên cô lại nhảy xuống.
– Gì nữa? Sao cô nhiều chuyện vậy nhỉ?
– Sao tự nhiên cậu tốt với tôi quá vậy? Nói! Có ý đồ gì?
– Có ý gì cũng không tới lượt cô. Nhìn tướng cô ra đường sợ gió thổi mất không chừng, tôi đây có lòng tốt chở giùm mà không nhận thì thôi, đỡ mệt.
– Ờ… thì lên.
Cậu khẽ nhếch mép thành một đường cong hoàn chỉnh.
………………o………………..
Nhà ngoại
– Sao không cho tui về nhà mà đến đây làm gì?
Cậu không trả lời, đi làm điều mình nghĩ mà không thèm để ý tới cô.
…
– Ăn đi kẻo nguội. _ sau một hồi loăng quăng cuối cùng cậu cũng lo xong bữa cơm.
Cậu bưng bát cơm, cầm đũa ăn ngon lành.
– Ờ! Mà này, cậu học ở đâu mà nấu ngon vậy?
– Tự nấu!
– Điêu.
– Không tin thì hỏi làm gì? Nhiều chuyện, lo ăn đi.
– Ko muốn nói thì thôi.
Hai người ăn được chút thì ngoài trời…
“Lộp độp”
Là tiếng mưa
Cậu giật mình nhìn ra bầu trời đêm đặc quánh một màu đen.
“Lộp độp… lộp độp…”
Tiếng mưa mỗi lúc một nặng hạt.
– Ực… _ cậu khó nhọc nuốt miếng cơm còn dang dở trong miệng.
– Cậu không sao chứ? _ thấy thái đọ cậu kì lạ, cô hỏi.
Cậu với tay lấy ly nước uống hết một hơi rồi thở hổn hển.
– Này! Bảo,bộ có chuyện gì ah?
– Ờm… không. _ cậu cầm lại đồi đũa, ăn lấy ăn để. Hy vọng tiếng đũa bát đụng nhau, tiếng nhai nhồm nhoàm trong miệng sẽ át được tiếng mưa ngoài kia-tiếng mưa như hàng ngàn mũi tên ghim vào tim cậu.
“Đùng”
Tiếng sấm, sét rạch ngang trời xé tan sự tĩnh lặng của màn đêm-xé tan cả lòng cậu.
– AAAAAAAAAAAA… không! _ cậu vứt đũa, đôi đũa rơi xuống sàn rồi mỗi chiếc một nơi. Cậu bịt tai, ngồi thụp xuống sàn, lùi dần vào góc tường. – Không! Con không cố ý! Không phải con! Mẹ! KHông phải con cố ý mà… hu. _ cậu gào thét, nước mắt lăn dài trên hàng mi cong vút. Trái tim cậu như bị ai bóp nghẹt.
– Cậu… Cậu… tôi phải làm sao đây? _ cô luống cuống không biết nên làm gì trước hoàn cảnh này.
Cậu vẫn không ngừng nói nhưng đó chỉ là độc thoại.
Ngoài trời vẫn mưa, tiếng sấm sét vẫn đang gào thét.
– Thôi đi! Hãy thôi đi! Tôi không muốn nghe mà! _ cậu bịt chặt tai, gào lên trong nước mắt.
Nhưng ông trời như đang ra hình phạt với cậu, mưa càng nặng hạt tiếng sấm vẫn thản nhiên rung lên từng đợt không thương xót.
Thêm một lần, ký ức năm xưa lại trỗi dậy-ký ức cậu đã cố chôn vùi xuống tận đáy lòng. Cứ nghĩ rằng đã quên được, nhưng không, nó vẫn luôn tồn tại song song cùng cậu.
**10 năm trước…
Một cậu bé kháu khỉnh làm nũng gọi mẹ:
– A mẹ ơi bên kia có bán kem kìa mẹ, mình qua đó ăn đi! _cậu bé chỉ tay vào quán kem bên kia đường, tay còn lại giật giật tay mẹ kéo đi.
Người mẹ dõi theo hướng cậu bé chỉ rồi nhìn dòng xe đang tấp nập qua lại. Bà ngồi xuống kéo cậu vào lòng dịu dàng nói:
– Không được con à bây giờ xe cộ đang qua lại nhiều để lát có đèn báo người đi bộ được sang đường mẹ sẽ dắt con đi. Nha!
– Ứ ự… không, con không chịu đâu con muốn ăn bây giờ cơ! _cậu làm nũng giậm chân xuống vỉa hè.
– Cái thằng này mẹ đã bảo là lát nữa mẹ mua cho rồi mà, có im không thì bảo. Mày muốn chết thì thử qua đường bây giờ đi. _một cậu bé khác lớn hơn cậu ba tuổi quát.
Ương ngạnh cậu vẫn đòi mẹ mua cho bằng được dù cả mẹ và anh trai đều dỗ. Cậu quyết định tự làm theo ý mình, vằng tay mẹ ra cậu lao thẳng xuống lòng đường với dòng xe đang nườm nượm qua lại.
Bất ngờ nên cả mẹ và anh cậu đều không giữ được cậu, khi nhìn lại đã thấy cậu chạy tới giữa đường.
“Tin tin”
Tiếng còi xe từ đằng kia đang bấm còi inh ỏi gấp gáp, mẹ cậu nhìn thấy chạy vội tới chỗ cậu mặc kệ xung quanh, chỉ kịp la lên:
– Gia Bảo! cẩn thận con.
Cậu đã chạy sang gần tới rồi nhưng nghe thấy tiếng còi lẫn tiếng mẹ làm cậu quay lại.
Bà đẩy cậu vào vỉa hè rồi chỉ kịp la lên, tiếng hét lẫn tiếng của hai vật nào đó đụng vào nhau rất mạnh.
Cậu chỉ nghe được tiếng mẹ trong chút giây ngắn ngủi, khi quay lại đã thấy mẹ nằm đó giữa một vũng máu, chỉ toàn máu.
Cậu bé hoảng loạn chạy đến bên mẹ, nước mắt đã ôm lấy hai gò má cậu tự lúc nào không hay.
– Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại đi mẹ.
Anh cậu cũng vừa lúc chạy tới, nhưng anh thật kiên cường, anh không khóc thét như em. Bình tĩnh, anh đỡ mẹ nằm vào lòng để đầu mẹ tựa vào ngực mình.
– Mẹ ơi! Mẹ không sao chứ? Gọi cấp cứu đi! Nhanh lên! Cứu mẹ cháu với! Làm ơn gọi cấp cứu!
– Huy… hực… Bảo không sao chứ?
– Dạ không, em ấy đây này, mẹ nhìn đi. Mẹ yên tâm xe cứu thương sắp tới rồi, mẹ chờ thêm chút nữa nhé!
Bà cười nhẹ, khóe mắt rơi lệ:
– Ưhm… con trai mẹ!… hực… con ngoan… ngoan lắm! Sau này… nhớ chăm sóc em hộ mẹ… hực… đừng cáu gắt với em… hãy… thay mẹ dạy em trở thành một người đàn ông đích thực. Làm anh phải noi gương tốt biết chưa con? _ mẹ đưa tay lên ôm lấy má cậu hỏi, bàn tay tanh mùi máu tươi đang lạnh dần từng giây.
– Con không biết, mẹ sẽ không sao mà! Mẹ phải dạy nó, nó cứng đầu lắm con không dạy nổi đâu!
– Mẹ tin ở con! Đừng làm mẹ thất vọng!
– Mẹ…! _ anh gào lên, nước mắt rơi lã chã nhưng anh không khóc chỉ đơn giản là nước mứt rơi thôi, tim anh đau như vỡ vụn.
– Bảo! _ mẹ đưa tay mong được nắm tay cậu con trai bé bỏng.
– Dạ…! _ nắm tay mẹ, cậu nấc nghẹn ngào.
– Con không được khóc… hợ… một nam nhi… đại trượng phu thì không được khóc!.. ực… Mẹ biết con trai mẹ mạnh mẽ mà, đúng không?… Hãy nghe lời anh và thay mẹ chăm sóc anh hai… nha con!
Cậu quẹt nước mắt nhưng vẫn nấc nghẹn ngào:
– Con không… hức… không khóc… ực…nữa đâu! Hừ… mẹ…
Nắm tay hai đứa con thật chặt, bà dặn:
– Hai anh em… đừng bao giờ gây lộn nghe chưa? Phải biết yêu thương, che chở, bao dung và tha thứ cho nhau! Và phải là một đấng nam nhi thật tốt, thật mạnh mẽ và kiên cường. Và thay mẹ chăm sóc cho bà và ba các con, có như vậy mẹ mới yên lòng nơi chín suối.
– Không đâu mẹ…! Mẹ…! _ hai anh em cùng òa lên khóc gọi mẹ.
Nhưng mắt mẹ vẫn nhắm, một dòng máu đỏ tười trào ra từ miệng mẹ, tay mẹ tuột khỏi hai bàn tay bé xíu kia chạm đất.
“Ò e ò e ò e ò e….”
Còn lại chỉ là tiếng xe cứu thương…
… mùi băng gạc, thuốc khử trùng nơi bệnh viện.
– Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chị nhà đã mất máu quá nhiều, não xuất huyết nặng nên… _ vị bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu nói.
“Đùng đùng… xẹt…”
Lời thông báo hòa cùng tiếng sấm xé tan lòng cậu, ngoài trời đổ mưa to cơn mưa như khóc thay cho cậu.
Ba cậu lặng đi không nói đựợc lời nào, ba yêu mẹ nhiều lắm, cậu biết chứ, nhưng cậu biết làm gì đây…?
Và rồi… điều không mong đợi đã xảy ra, cú sock là quá lớn với ba, ông đã ra đi vì bệnh tim tái phát.
Cậu không bao giờ quên ngày mưa ấy, cái ngày đã cướp đi sự sống của hai người cậu yêu nhất trên đời. Lỗi lầm ấy do chính cậu là thủ phạm, cậu luôn dằn vặt bởi suy nghĩ đó mà không sao thoát ra được.
…**
– Mẹ… ba! Con xin lỗi! Con xin lỗi!
Chưa bao giờ cô thấy ai khóc trước mặt mình như thế, đặc biệt là một người con trai.
*Chắc cậu đang rất đau! Không ngờ người như cậu lại có nỗi đau lớn đến như vậy.* _ cô nghĩ bụng.
Không biết làm sao để giúp cậu đỡ hơn, thấy cậu cô lại nhớ về anh mình.
Cô ôm trầm lấy cậu, cô nghĩ rằng cậu đang cần một nơi để tĩnh tâm. Cũng không hiểu sao tự dưng lúc này cô lại thấy rất thương cậu.
Giờ đây tiếng sấm đang gào thét như đang nhắc lại tội trạng của cậu khi xưa…
– ♫ ♪ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ ♫ ♫ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ ♫ … _ bản Forever secret garden vang lên bên tai phải cậu.
– Đây là bản nhạc tôi luôn nghe mỗi khi tâm trạng nặng trĩu, nó làm tôi đỡ hơn; hy vọng nó sẽ có tác dụng với cậu!… Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu, nhưng ít nhất cậu còn có thể khóc *tôi thì không*. Hãy khóc đi, nước mắt sẽ là liều thuốc sát trùng vết thương cậu hiệu quả! Nỗi buồn ấy sẽ được cuốn đi nhanh thôi, sau cơn mưa trời lại sáng, nước mắt đi trước nụ cười theo sau, hãy khóc để tìm ra nụ cười. Tôi sẽ cho cậu mượn bờ vai này!!!
Hơi ấm từ cô cậu chưa từng được nhận, nhưng sao lại quen thuộc đến thế? Đã từ lâu cậu khao khát có được cảm giác thế này, cạu thầm cám ơn cô trong đáy lòng *cám ơn cô! Nhỏ sao chổi. Cám ơn đã quét nỗi buồn trong tôi, cám ơn đã cho tôi chút ấm áp!!!*
….
Cậu đã thấy đỡ hơn, lấy lại bình tĩnh cậu hỏi cô:
– Cô nói cô cũng có tâm trạng?
Nới lỏng vòng tay, cô ngồi xuống cạnh cậu dựa đầu vào tường.
– Ừhm! Nhiều lắm.
– Cô chỉ nghe một bên thôi sao?
– Ừhm! Chỉ một.
Cô nhìn ra cửa kính, ngoài trời vẫn đang mưa – một trận mưa dai dẳng.
– Tại sao?
– Cuộc sống luôn có hai mặt, cuộc đời luôn có hai hướng mà con người thường muốn tới.
– Là gì?
– Quá khứ và tương lai.
– Còn hiện tại?
– Hay là ở chỗ đó, con người ít để ý tới hiện tại của mình mà chỉ thường nghĩ về quá khứ hay tương lai. Một bên tai có phone nhạc cậu cảm thấy nửa đầu bên ấy như tan dần nỗi đau, nhẹ nhõm, thoải mái. Còn nửa kia…
– Nửa kia ủ dột, xám xịt, nặng trĩu, không lối thoát. Đúng chứ? _ cậucắt lời cô.
– Ừhm! Đúng. Mỗi khi như vậy, tôi sẽ quen hơn với nỗi đau ấy và biết mình nên làm gì. Thường là một quá khứ đau lòng và một tương lai tươi sáng, những gì trong tương lai theo thời gian rồi sẽ có một ngày trở thành quá khứ. Hãy sống sao để nó sẽ là quá khứ vui vẻ nhất. Hãy sống hết mình để một khi ngoảnh lại ta không còn gì phải hối tiếc! Đó là lẽ sống của tôi.
– Cám ơn cô!
– Vì cái gì?
– Không có gì.
– Không có gì mà đi cám ơn! Khùng.
– Tôi thích là thằng khùng khi bên cô!
– Cậu nói gì?
– À không. (hên là trời đang mưa to nên cô nghe không rõ, không thì lộ tẩy mất)
– …
Cả hai cùng im lặng , cùng ngắm bầu trời kia… dẫu biết nó chỉ là một màu đen ngòm, thỉnh thoảng lại nhìn đối phương cười thầm; đương nhiên là người kia không hề biết.