Bạn đang đọc Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? – Chương 17
Nam phục vụ ấy dẫn cô đến gặp một người.
– Chị à! _ anh phục vụ chào.
– Ừhm có gì không em?
– Cô ấy muốn xin làm bán thời gian ạ! _ anh nói rồi kéo cô đứng trước mặt chị.
– Em chào chị! _ cô cúi đầu chào, nở nụ cười tươi “khoe” chiếc răng khểnh dễ thương.
Chị ấy nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi cũng cười nhẹ đáp lại:
– Chào bạn! Bạn muốn xin việc?
– Vâng!
– Bạn đã đọc rõ yêu cầu trên thông báo rồi chứ?
– Dạ… rồi ạ!
– Vậy được rồi, chào bạn! _ chị nói cụt lủn rồi bỏ vào trong.
Nhưng cô vội hỏi lại:
– Vậy là sao ạ?
Nghe cô hỏi chị quay lại
– Bạn đã đọc rõ thông báo?
Gật
– Chắc bạn biết quán chỉ tuyển nam phục vụ?
– Biết!
– Vậy bạn vẫn muốn xin làm? _ chị phì cười.
– Đúng! _ cô nói chắc nịch, ánh mắt nói lên sự nghiêm túc.
Mấy ngày qua tìm việc mà vẫn không có nơi để làm, cô đã chán ngán cảnh chạy lạy như thế lắm rồi cả mấy chục chỗ chứ ít gì, giờ thì cô quyết tâm phải dành được công việc này. Không thể để mình lang thang tìm việc lâu hơn nữa, tiền viện lại phí sắp phải thanh toán rồi, áp lực ấy càng thôi thúc lòng quyết tâm của cô dành việc cho mình hơn cả.
– Tại sao tôi phải nhận bạn?
– Vì em cần công việc này.
– Nếu không cần thì có ai đi xin việc làm đâu.
– Nhưng em cần với tất cả quyết tâm muốn dành lấy công việc này.
– Bạn chứng minh đi.
– Chị phải nhận em thì em mới chứng minh được chứ.
Chị ấy không nói thêm, chỉ đứng nhìn cô tự suy nghĩ gì đó.
– Haizzz… đúng là khó ưa. _ một nam phục vụ khác than thở, bưng đĩa kem vào.
– Có chuyện gì vậy em? _ chị hỏi.
– Chậc, chị thấy cậu bé ngồi bàn 3 dãy 10 phía tây đó chứ?
– Ừhm.
– Cậu bé cứ gọi ra bao nhiêu kem rồi lại kêu là không phải, không thích nữa. Bắt em chạy đi chạy lại chục lần luôn nek, em thì bó tay phải vui vẻ mà chạy thôi chứ sao giờ?
– … _ chị nheo mày suy nghĩ.
– Này bạn! _ bất chợt chị gọi cô.
– Dạ?
– Cơ hội để bạn chứng minh ở kia, nếu bạn giải quyết được vụ ấy tôi sẽ nhận bạn, còn nữa sẽ không cần thử việc mà bạn sẽ được tuyển thẳng làm nhân viên chính thức. Còn không thì coi như chưa có gì, OK?
Cô nhìn ra đứa trẻ mặt bầu băm ngồi kia, đảo mắt quanh một vòng rồi nhướn mày nói:
– Chị chắc chứ?
Gật
– OK! Đợi tin tốt từ em đi!
– Bạn đừng quá tự tin.
– Tự tin là tài sản của em mà.
Cô nói rồi cởi cặp đưa cho chị.
– Cho em mượn tạp giề.
Nam phục vụ gặp cô đầu tiên vội cởi tạp giề dưa cho cô.
– Còn cái này nữa. _ nam phục vụ ấy nói rồi đội lên đầu cô chiếc mũ dẽ thương cũng là đồng phục của quán.
Trang bị xong, cô bưng đĩa kem từ nam phục vụ kia tự tin bước tới phía cậu bé.
– 2 man! Kem của bạn đây. _ cô nói rồi đặt đĩa kem ra trước mặt cậu bé.
Cậu bé nhìn cô không chớp mắt.
– Chị nói em sao?
Cô nở nụ cười thiên thần:
– Yes man!
– Em chưa đến tuổi man. _ cậu bé khó chịu.
– Nhưng em sẽ trở thành man, đó là quy luật.
– Dù sao thì cũng không phải.
– Ay dô, sao nhóc mới tí tuổi mà đã cau có khó coi vậy? Chị nói nhỏ nek! _ cô nói vẻ bí hiểm rồi ngoắc tay ý bảo cậu ghé tai vào.
Cậu nhóc lưỡng lự nhưng rồi cũng làm theo.
– ……………………………….
Cô thì thầm to nhỏ vào tai cậu bé., chú ngồi nghe mà mắt cứ dần mở to ra.
Đã xong, cô đứng thẳng dậy nói tiếp:
– Em thấy sao? Giờ thì muốn làm khó anh chị nữa không?
– …
– Giờ thì ngoan ngoãn ăn kem đi nhé người đàn ông tương lai.
– Yes girl! _ cậu bé nhanh nhảu đáp, kéo đĩa kem gần lại bắt đầu xúc từng thìa.
Chị lẫn mấy người phục vụ khác đều đang theo dõi cô từ phía sau, người thì ngạc nhiên vì bỗng dưng xuất hiện một bông hồng thứ hai trong quán, người thì tò mò xem cô định làm gì còn người thì chỉ để ngắm “hoa”.
Xong việc, cô định quay lại phía chị thì cậu bé gọi lại:
– Chị ơi!
– Gì nào?
– Lần sau em đến đây tiếp được chứ?
– Tất nhiên, ready to we e you!!!
– Em đến vì muốn gặp chị nhé!
– OK man! _ cô đưa tay làm dấu ok. –Ah, tặng nhóc nek! _ cô nói rồi lấy chiếc mũ trên đầu mình đội lên đầu cậu bé.
– Chị tặng em sao?
– Ưhm, rất vui được làm quen nhóc! _ cô nói rồi đưa tay ra.
Cậu vui vẻ nắm lấy tay cô, xiết thật chặt.
– Me too.
Cô bước đến phía chị và các anh phục vụ đang đứng kia, lòng hân hoan.
– Chị thực hiện lời hứa đi nhé.
– Rất vui được nhận em là một thành viên của gia đình nhỏ này. Em làm luôn được chứ?
– Rất sẵn lòng, em chỉ đợi câu nói này mà!
– Tốt. _ chị gật đầu hài lòng. –Giới thiệu với em, chị là Anna Trần, em có thể gọi chị là Anna. Chị là quản lí của quán, nội quy của quán em hãy tìm hiểu và phải học thuộc lòng nó. Và cũng như tất cả mọi người có công sẽ thưởng có tội sẽ phạt và phạt rất nặng, em hiểu ý chị chứ?
– Yes sir! _ cô đưa tay chào như kiểu trong quân ngũ.
Ai cũng phì cười và hài lòng với thành viên mới là cô – một bóng hồng dễ thương.
– Chào em! Anh là Trí
– Chào anh! Em tên Na, rất vui khi được biết anh.
– Còn anh là Thái
– Anh là Thiên
– Còn anh, anh là Quốc
Vân vân và vân vân…
Cô cứ hết xoay bên này rồi lại xoay bên kia đến chóng cả mặt mà vẫn chưa xong thủ tục làm quen. Haizzz… mãi đến khi khách hàng la ó đòi phục vụ thì họ mới chịu trả tự do cho cô. Lúc này ai mà thấy cảnh tượng ấy thì mất tiếng quá, trông quán kem chả giống cấp 5 sao cả.
– Thôi em đi thay đồ rồi ra làm đi kẻo lại bị trừ giờ đấy! Anh em mình làm theo giờ mà, chịu khó đi em. _ một trong số nam phục vụ còn lại ấy nói.
– Vâng, em biết mà.
– Em cứ đi thẳng, rẽ phải nhé. Đồ là của nam nên em chịu khó nhé vì trước giờ chưa bao giờ có nữ nhân viên nào cả nên không có đồ nữ.
– Không sao đâu ạ, em thấy đồ này đẹp chán. Hìhì em xin việc ở đây cũng vì muốn thử đồ nam mờ hờhờ. _ cô vòng tay qua miệng nói khẽ còn nháy mắt nghịch ngợm nữa.
Cuối cùng cũng hết ka làm việc, cô phấn khởi nhận tiền lương ngày đầu tiên của mình tại chị Anna.
Vừa ra khỏi quán cô thấy anh phục vụ ah không giờ là đồng nghiệp lúc nãy, người mà lần đầu tiên cô gặp được khi bước vào đây. Từ lúc cô được nhận anh ấy chưa nói câu nào, không lẽ anh ấy không thích mình làm ở đây sao? Tò mò cô quyết định đến làm quen trước.
– Chào anh! Anh là…?
Thấy cô, anh nở nụ cười hiền:
– Chào bạn!
– Anh đi bộ về ah?
– Không! Mình ra trạm xe buýt.
– Ay dô anh hơn tuổi em là chắc cú, đừng câu nệ thế em ngại lắm. Mình xưng anh em nhé? Nghe thân thiết hơn đó!
– Ưm… ok, tùy bạn… ah… em. Hì _ anh gãi đầu.
– Em tên Na, Trần Na Na. Còn anh?
– Anh là Johnny, cũng như em anh làm việc bán thời gian ở đây.
– Hình như anh không phải người Việt?
– Anh là du học sinh của Anh.
– Wow… anh nói tiếng Việt chuẩn quá, em nhận không ra. Nhìn ngoại hình em cứ nghĩ anh là người lai chứ, tò mò hỏi thử ai dè trúng phốc.
– Em nói đúng đấy!
– Dạ?
– Mẹ anh là cô dâu Việt mà.
– Oh!!!… Mà thôi muộn rồi, em về nhé. Good bye! See you agan! _ cô vẫy tay chào Johnny rồi chạy vào lấy xe.
– Me too. _ Johnny cũng chào lại.
0-0-0-0-0
Cũng may cô đã nhờ ngoại trông nom nội chứ không thì… nội tèo vì phải chờ cơm cô mất. Về tới nhà cô tắm rửa rồi gieo mình xuống giường, cơm cũng chẳng buồn ăn nước cũng chẳng thèm uống.
Hurt Lovers, Hurt, Hurt Lovers oh,
Don’t give up, Don’t, Don’t give up no,
Think of it
You gotta try,
You gotta try,
Hurt Lovers, Hurt, Hurt Lovers oh,
Don’t give up, Don’t, Don’t give up no,
Think of it
You can’t just let it go,
You gotta try,
You gotta try,
Hurt Lovers, hurt so bad again…
Vừa nghiền mắt được chút thì điện thoại đổ chuông.
Tỉnh giấc, cô bắt máy
– Alo… aaaaài. _ cô ngáp rách miệng.
– Giờ này mà ngủ hả nhỏ kia?
Là cậu, không biết cậu kiếm đâu ra số cô mà gọi nữa.
– Ờ thích, được hk? Ý kiến ý cò gì hả nhóc kia?
– Không giám đâu em hổngggggggggg giám đâu!
– Gọi tôi có chuyện gì? Nói lẹ đi.
– Ờ, lên forum của trường xem thông báo đi.
– Bữa nay tốt bụng wá hen?
– Không giám, wá khen. Lệnh cụ lớp trưởng em nào giám trái.
– Cám ơn!
– Ờ, bye.
*Xì, nay tốt bụng vậy? Mai áp thấp mất * cô bật máy tính, vào forum của trường đọc thông báo như cậu nói.
– AAAAAAAAAAA… _ cô la lên khi đọc xong thông báo. –May quá, được nghỉ 2 tuần, ta đây mái thoải làm việc rầu. Mai phải đăng kí thêm ka để làm mới được, tranh thủ thôi. Giờ thì ta phải đi nạp năng lượng đã, lấy sức mai “vượt đèo xông pha nữa chứ nhẩy.
Nghĩ là làm liền, cô vụt lẹ xuống bếp làm cho mình bát mì ăn lấy ăn để.