Dò Hư Lăng Quyển 1-4

Chương 38: Nhất Mộng Đàm Hoa Tiêu


Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 38: Nhất Mộng Đàm Hoa Tiêu

“Ngạo Nguyệt…” Ngạo Nguyệt, ta có thể gọi ra tên của nó nhưng lại không biết đã gặp nó ở nơi nào. Ta nằm trên mặt đất, đối diện với con ngươi màu đỏ tươi kia, đầu đau như muốn nứt ra, trong đầu xuất hiện rất nhiều cánh tay trắng bệch, quơ trong không trung trống rỗng mà lại ánh lên tàn hồng (màu đỏ của sự phá huỷ). Lúc này ta liền cảm thấy có rất nhiều âm thanh thống khổ không ngừng vang lên, xuyên thẳng qua màng nhĩ của ta, tại nơi tập trung nhiều âm khí hắc ám như thế,thanh âm hỗn tạp cứ dồn dồn vang lên mãi không ngừng kết thúc.

Trong cơn ác mộng, những câu nói ấy vẫn không ngừng lặp lại

— Hãy trở về đi, trở về nơi đây.

— Hãy đến nơi này với chúng tôi.

Ngân lang đang ở phía trên cơ thể ta nhưng ngay sau đó liền lui ra, móng vuốt ngân sắc miết lên đám cây cỏ màu xanh, không có bất kì âm thanh nào thoát ra, cứ như vậy đứng ở phía xa, đôi mắt màu máu bình tĩnh nhìn ta.

Lạc Thần hạ cung tên xuống, hướng đến ta đi tới, nàng ở trên cao nhìn xuống ta, đôi mắt nàng đen nhánh thâm trầm nhìn ta, từ trong đôi mắt đó ta nhìn thấy khuôn mặt ngỡ ngàng bàng hoàng của ta được ánh lên. Ngay sau đó nàng khẽ cúi xuống, dang tay ôm chặt ta lại, từng lọn tóc tơ rũ xuống, cọ vào tai ta, ta cảm nhận một sự tê dại đến tột cùng.

“Nó đi rồi” Nàng nói nhỏ bên tai ta. Giọng nàng cứ như vậy vĩnh viễn thanh nhạt như nước trà xanh.

Ta dõi mắt theo hướng xa kia, một bóng trắng to lớn giữa đêm tối mênh mông dần thu nhỏ lại, nó dẫn theo bầy đàn đi sau nó, giống như tất cả đều thuần phục nó mà đi. Một đêm giết chóc, dưới ánh trăng rộng lớn sáng bóng như ngân bàn (dĩa tròn màu bạc), hạ xuống màn che.

Nó đứng ở phía sâu trong bóng tối mờ ảo, quay đầu lại nhìn ta một cái, rồi lại hướng lên mặt trăng sáng bạc kia hú một tiếng, con sói trắng đi theo nó cũng ngẩng cao đầu khẽ hú, thanh âm lớp lớp khiến cho người ta không khỏi cảm thấy đau lòng.

Tiếng gió rít bi thương, giống như thảo nguyên ca lên một bài phúng điếu. (bài ca đưa đám)

Ta chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy, mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu, tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường lông dê, bốn phía ấm áp vui vẻ, có một cái lò than đang tỏa nhiệt bên cạnh. Bên ngoài lều âm thanh ồn ào, giống như rất nhiều người đang cùng nhau ăn mừng, tiếng ‘Mã đầu cầm’ (nhạc cụ hai dây của dân tộc Mông Cổ, trên đầu cần đàn có chạm hình đầu ngựa) cùng tiếng ca của các hán tử thảo nguyên cùng vút lên, nhất nhất vang vào tai ta.

Ta run rẩy cảm thấy cả người đều mệt mỏi, nhìn chằm chằm cửa lều, trước mắt mơ hồ cũng dần trở nên tan rã. Cảm giác giống như đã ngủ một giấc ngủ thật dài, không biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, ở trong mộng qua lại băn khoăn.

Thế giới kia ta không hề biết rõ, những người đó ta cũng không hề biết.

Nơi đó có Ngạo Nguyệt, có một gã nam tử mặc đồ đen cao lớn, ngoài ra còn có một khuôn mặt nữ tử cực kỳ quen thuộc. Nàng kia thân đẹp đẽ ngạo kiêu, tươi cười dìu dàng, dưới khóe mắt có một chút lệ chí (ý bảo nốt rồi ngay khoé mắt là nốt ruồi của nước mắt). Đáng tiếc là sự xuất hiện của nàng như hồng nhạn thoáng qua, lẻ loi ngắn ngủi, trong mộng mờ ảo như sương, ta không thể hiểu rõ.


“Hô……………” Nhẹ nhàng thở ra một hơi, ta lắc lắc đầu, cố gắng đem những thứ phức tạp phiền lòng trong đầu quét dọn sạch. Ta không bị thương, nhưng toàn thân lại vô cùng đau đớn, cảm giác giống như bị trướng vì ăn quá no, cứ như thể thân thể muốn là có thể bất ngờ nứt toác.

Ngẩng đầu lên, trông thấy một một dáng tuyết trắng y sam quen thuộc, gần đến nỗi ta có thể nhìn rõ hoa văn bạch hạc bay đang bay trên áo ngoài màu trắng.

Lạc Thần đắp một cái khăn lông dê mềm mại nóng hổi lên trán ta, lặng lẽ cúi xuống nhìn ta, gương mặt trong suốt trắng thuần khiến ánh mắt ta không thể rời đi. Lập tức nàng cầm khăn mềm, chậm rãi lau qua má rồi đến cổ ta, hơi nóng thoải mái mang đi mỏi mệt trên người ta.

“Nãy giờ là ngươi chăm sóc ta?” Ta tiếp nhận khăn lông trong tay nàng, tự lau hai tay mình, nàng nhân tiện ngồi ở bên cạnh ta, đạm nhiên gật đầu.

“Bên ngoài đang ăn mừng sao”

“Ừ, là vì đêm qua đánh lui được bầy sói”

Bầy sói? Ta bỗng dưng ngẩn ra, nhớ lại thân ảnh trắng bạc dưới ánh trăng kia,buồn buồn cúi đầu thấp xuống.

“Nó đi rồi, ngươi buồn sao?”

“Có lẽ đi, khi ta nhìn thấy nó, tâm đột nhiên rất đau, giống như nhớ lại rất nhiều chuyện không tốt.” Ta chớp mắt, thấy nàng biểu tình chăm chú, nghiêng đầu nhìn ta, khuôn mặt có vài phần tĩnh mặc, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta không dám khinh nhờn trêu chọc. Không biết vì sao, đột nhiên ta không thể nói tiếp được nữa, đành giãn mặt cười nói: “Yêu nữ nàng nhất định là bên ngoài đang chơi đùa vui vẻ, có nhiều rượu thịt ngon như vậy, nhìn cũng không thấy bóng dáng nàng đâu”

“Nàng uống rất nhiều rượu, nhưng cũng là tranh thủ một mực tìm hiểu tin tức về Long Câu.”

Nghe thế, ta đến đây hứng thú, nhân tiện nói: “Vậy A Nhĩ Chân đã nói được gì?”

“Hắn nói bộ tộc Khế Sa từ xưa đã có trách nhiệm bảo vệ Long Câu, không thể cho người ngoài tiến vào, bầy sói này không hiểu sao cách đây nhiều năm trước liền cứ một mực quanh quẩn nơi đây, hợp thành một đàn săn bắt mồi, khiến cho Khế Sa rơi vào thời kì khó khăn” Nàng bỗng nhiên nhìn ta thật sâu: “Nhưng mà hắn bây giờ đang rất cảm kích chúng ta giúp tộc nhân giải vây, nhất là ngươi, ngươi biết Khế Sa bây giờ gọi ngươi là gì không?”

“Là gì?”


“Tác Lý Mục Nhĩ”

Ta có chút tìm mò khó hiểu, ngôn ngữ Khế Sa thật khó hiểu, nàng thấy ta nhíu mày, trong mắt có hơi hơi gợn sóng, trong mắt dường như lấp lánh, có một chút niềm vui mờ nhạt.

“Nghĩa là sao mai trên thảo nguyên”. Nàng giải thích nói: “Bọn họ nhìn thấy ngươi là nữ tử có thể sai khiến con sói bạc, nên rất kính sợ, đem ngươi ví với ngôi sao mọc lên sớm nhất để kính ngưỡng”.

Trên mặt ta nhất thời có chút nóng, không phải vì được người khác ca ngợi, mà bởi vì những lời ca ngợi này được một nữ tử đẹp như hoa quỳnh này chuyển đạt lại, nghe lời nói từ miệng nàng, lòng ta không hiểu sao vui sướng.

Cúi đầu xuống, thoáng nhìn thấy mình đã thay đổi một bộ đồ sạch sẽ khác, theo bản năng nắm lấy vạt áo của chính mình, cả kinh nói: “Ngươi…… Ngươi giúp ta thay quần áo?”

Nàng bỗng nhiên mỉm cười, giống như đã đọc được ý tứ ngượng ngùng trong lời nói của ta, hơi hơi vuốt cằm, cố tình kèo dài âm cuối nhấn mạnh: “Đúng….Ta tất cả đều đã nhìn thấy, từ đầu đến chân”.

Mặt của ta lại càng đỏ bừng, tựa như trong đầu có thể nghe được từng ý nghĩ ngắt quãng, nàng lại dường như không có việc gì, thêm vào một câu: “Da thịt ngươi trắng trẻo, thật đẹp”

“Ngươi…… Ngươi…… Ta……” Bả vai ta có chút ức chế mà rung động, vô ýnắm chặt lấy tay, đầu ngón tay trắng bệnh, rồi lại mơ hồ ôm lấy một mạt phấn hồng, ta không tưởng tượng nổi mặt ta lúc này đã đỏ như thế nào.

Nàng thấy ta lúng túng, khóe miệng cong lên, vô tội nói:”Thay quần áo, nhìn thấy là điều không thể tránh né, chẳng lẽmỗi lần như vậy đều phải đem hai mắt bỏ đi?”

Ta xấu hổ đến mức nhảy dựng lên: “Ai……aimuốn lấy mắt ngươi?!” Ta xấu hổ đi vài bước trong lều, mới quay đầu lại, lẩm bẩm nói: “Ta đói bụng, ra ngoài tìm chút đồ ăn cái đã”

Nàng ngồi trên giường nhìn ta, mỉm cười gật đầu: “Hảo. Khi nào quay lại, nhớ mang cho ta một ít rượu sữa”.

Ta đáp ứng, chạy như bay ra bóng đêm ngoài lều, trong lòng tim vẫn còn đập thình thịch. Lúc này bên ngoài chỗ nào cũng ồn ào, giương mắt nhìn lên, thấy xa xa một cái đống lửa trại thật lớn. Mà Vũ Lâm Hanh quần áo đỏ như lửa, cùng mọi người ngồi xung quanh đống lửa ăn uống rượu thịt, tiếng hoan hô kể truyện không dứt truyền đến, mọi người đều đang ăn mừng đêm thoát hiểm khỏi bầy sói.


“Tỷ tỷ……”

Ta đang đi tới hướng lửa trại, bỗng nhiên, bên tai vang lên một tiếng gọi trầm thấp, thanh âm trong trẻo, giống như tiếng chuông gió trong hành lang, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, đã khuya thế này, ai lại còn gọi ta tỷ tỷ?

Nhìn xung quanh một hồi, phát hiện xa xa bên ngoài có một cái thân ảnh nhỏ, đi tới nhìn lại, thì thấy một tiểu cô nương ước chừng tám tuổi đứng trước mặt ta, quần áo trên ngườikhác với dân ở Khế Sa, trên người là áo lông cáo đẹp đẽ quý giá tựa như mây trôi, cổ thì lại quấn một cái khăn đuôi cáo. Khuôn mặt xinh xắn như phấn ngọc mài, đôi mắt lại đen lánh như trân châu, thu lại thần thái vui mừng, nhìn vào cặp trân châu kia, giống như có thể nhìn thấy một bầu trời đầy sao trong đó.

“Tỷ tỷ.” Nàng cười gọi ta, trên mặt nở nụ cười trong trẻo.

Đây là con nhà ai? Nhìn nàng ngày thườngcũng có thể khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ. Ta ra phía trước ngồi xổm xuống, vừa vặn cũng có thể thấy trên trán nàng kim phấn vẽ lên một mặt trăng cong non mờ nhạt.

Ta xoa đầu nàng, mỉm cười nói: “Tiểu muội muội, gọi ta có chuyện gì?”

Nàng hì hì nở nụ cười, đem đôi tay nhỏ bé của nàng đến trước mặt ta, giống như ảo thuật, trong giây lát, trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng nở ra một đóa hoa. Bông hoa kia như ngọc lưu ly trong suốt, lại phi thường trắng tinh thuần khiết, năm cánhh oa hơi hơi rung rinh, ở giữ là năm cọng nhụy hoa huyết sắc, đẹp đẽ quý giá không gì sánh bằng, giống như kết tinh của những giấc mộng đẹp trong nhân gian.

Đây làMộng Đàm Hoa? Trong lòng ta vừa mừng vừa sợ.

Sách có ghi lại:Mộng Đàm Hoa, một đời mộng đẹp, vĩnh viễn không lo lắng, ưu sầu. Mộng Đàm Hoa này là một thứ bảo bối vô cùng tốt,không những bên ngoài trông vô cùng hoa mỹ, mà còn là một loại cực kì trân quý dược liệu, thế gian bao nhiêu người tha thiết mơ có được, đến cầu cũng không cầu được.

Nàng lại đem Mộng Đàm Hoa giơ lên trước mặt ta, nói: “Tặng tỷ tỷ”.

Tặng cho ta? Ta kinh ngạc nhìn nàng, ở phía xa xa kia vẫn huyên náo như trước, nhưng chỗ nàng ta cùng tiểu cô nương lại giống như đến một thế giới khác, rời xa nhân gian ồn ào náo động, ta hoài nghi, hay là nàng cũng là từ trong mộng đi ra.

“Tỷ tỷ không nhận sao? Đây là thứ rất tốt nga~” Nàng bĩu môi, tựa hồ có chút không vui, ta thấy mặt nàng phụng phịu, bỗng nhiên muốn nhẹ nhàng vuốt ve một cái, cười lắc đầu nói:”Thứ này quý như vậy, ta không thể nhận!”

“Tỷ tỷ không nhận, là không thích ta đúng không? Đại cẩu cẩu bảo ta tới, hắn muốn ta mang tới đưa cho ngươi, ngươi không nhận, hắn sẽ không cùng ta chơi đùa!”

“Đại cẩu cẩu?” Ta lập tức mơ hồ, chưa thể hiểu ý của đứa nhỏ đáng yêu này, nàng dúi dúi chân, tức giận nói: “Tỷ tỷ không nhận, ta không vui chút nào, gặp người khác có muốn cũng muốn không được đâu”

Ta nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng hái Mộng Đàm Hoa trong lòng bàn tay nàng, nói: “Ta nhận, cám ơn, ngươi tên là gì?” Vừa hỏi xong, bỗng nổi lên một trận gió, sợi tóc bị thổi bay che mặt ta, trước mắt bỗng dưng như có một mảng sương mù, bên tai hơi hơi tiếng gió, lại vang lên tiếng trong trẻo như chuông gió: “Ta tên là Trường Sinh”

Trường Sinh. Trường Sinh.


Gió ngừng lại, ta dụi mắt, mở mắt ra đã là một phương ảm đạm, cái gì cũng không có, đứa nhỏ xinh đẹp tên Trường Sinh kia, sớm đã chạy xa, không thấybóng dáng. Cúi đầu, phát hiện Mộng Đàm Hoa vẫn còn ở trong tay ta, đóa hoa nhẹ nhàng rung động, giống như ở trong bóng đêm cúi đầu nức nở.

Tò mò về đứa nhỏ, nàng từ đâu tới đây? Ta ở tại chỗ ngây ngốc một lúc sau, liền theo sau đi tới hướng lửa trại, hướng nữ tử say say mặc đồ màu đỏ kia cười nói: “Yêu nữ, mời ngươi một chén rượu”

Vũ Lâm Hanh ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, mắt say lờ đờ liếc ta, khóe đôi lông mày mê người, nàng phát âm dĩ nhiên có chút nói không rõ, nhẹ giọng: “Rượu…… Rượu…… Hảo……” Nghiêng người loạng choạng sờ soạng, nửa ngày cũng không đụng được cái gì.

Ta cười tới gần nàng, vỗ vỗ bả vai thon gầy: “Được rồi, được rồi, rượu ở trong này, khỏi tìm”. Lấy bên cạnh một cái vò rượu, mang tới một cái bát khác, bắt đầu rót rượu, A Khước bên người Vũ Lâm Hanh hầu hạ vẻ mặt ôn hòa, hướng ta cười gật gật đầu.

Vũ Lâm Hanh thấy vò rượu trong tay ta, lập tức đoạt lấy, bất mãn lẩm bẩm: “Ra là ngươi ở trong này, hại ta tốn thời gian tìm kiếm”.

Ta nhìn nàng, thấy nàng vẻ mặt say say cười, lộ vẻ rã rời tịch mịch, có chút đau lòng nói:”Ngươi say rồi, đừng uống nữa”.

Nàng còn ôm vò rượu, hất mặt lên, lại cúi đầu nói: “Ai nói ta say? Cái gì mà mê sảng?” Lông mi chớp chớp, vỗ vỗ vò rượu nói: “A Khước, rót cho ta”.

Ta không lay chuyển được nàng, thở dài, A Khước ở một bên nhìn ta lắc đầu:”Cốc chủ lúc say đều như vậy, chỉ cần cùng nàng uống, nàng liền sẽ không sinh khí, Sư cô nương đừng lo lắng, ta sẽ chiếu cố nàng.”

Ta bất đắc dĩ vuốt cằm, thầm nghĩ có đôi khi, yêu nữ cũng thật giống một đứa nhỏ.

Rời đám người đang cuồng hoan, bưng rượu trở về lều, trong phòng như trước tràn ngập ấm áp như lúc ta rời đi, ta lên tiếng:”Lạc Thần, rượu của ngươi”.

Nhưng không ai trả lời.

Nữ tử như tuyết kia nằm nghiêng trên giường lông dê, một tay nắm lại, một tay còn lại tùy ý để trên người, lông mi nàng thật dài đạm đạm như một mạt bóng mờ, vạt áo bên ngoài hơi hơi thả ra, lộ cổ như ngọc thon dài, đầu vai một mạt da thịt tinh khôi như tuyết trắng. Tim ta bỗng dưng đập nhanh hơn, không hiểu sao trong miệng có chút khô khốc.

“Kêu gào đòi rượu, vậy mà giờ ngủ rồi sao?” Ta nói nhỏ, đem rượu để ở một bên trên bàn, liền sau đó nhìn vào đóa Mộng Đàm Hoa trong lòng bàn tay.

Ta nhẹ nhàng hôn lên cánh hoa mềm mại, đặt nó bên giường nơi mái tóc của Lạc Thần đổ xuống. Đóa hoa trong suốt kia nở rộ sáng rọi, lặng lặng nở ra bên cạnh nữ tử đang ngủ say, tuyết như hoa, tuyết như người, hòa hợp nhất thể.

Chúc ngươi có giấc mộng đẹp, Lạc Thần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.