Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 37: Giương Cung Xạ Nguyệt
Ba người đều cảm thấy kinh hãi, vội vàng nâng màn nhìn ra ngoài, bên ngoài lều chiên lúc này đã rối như canh hẹ, xen lẫn nhau là tiếng khóc của phụ nữ, tiếng khóc trẻ con, tiếng dê ngựa hí hoảng loạn . Sương mù phương xa loáng thoáng lóe ra mấy đạo sáng xanh lục, vốn là từ mắt của bầy sói đang dần tiếp cận lại đây, tỉ mỉ trông xa, dày đặc chi chit tựa như một mảng đèn lồng sắc xanh trôi nổi ở giữa biển sương mù.
Ta trông thấy A Nhĩ Chân ở kia đang bận rộn chỉ đạo, hô lớn:“Đàn bà và trẻ nhỏ trốn vào bên trong, những người còn lại chuẩn bị vũ khí sẵn sang ứng chiến!”
Bên này Lạc Thần lại im lìm không nói, nhanh như chớp cầm lấy cung tên đang treo bên cạnh, thuận lợi cản lại một con ngựa rồi nhảy lên trên, rời đi, A Nhĩ Chân trông thấy thế sắc mặt trở nên kinh hãi, gấp đến độ dậm chân nói:“Khách nhân, khách nhân mau trở lại!” , Lạc Thần chỗ nào nghe được, chỉ chốc lát sau thân ảnh trở thành một mạt màu trắng mơ hồ, tiến vào sâu trong sương mù, liền không thể trông thấy.
A Nhĩ Chân trên mặt là kinh hồn, không đồng ý nói:“Làm càn, sao có thể lỗ mãng như thế, này không phải tự mình dâng vào miệng sói sao?”
Ta trong lòng suy tính Lạc Thần xưa nay an bài thỏa đáng, cực kì cẩn trọng, nếu không nắm chắc tuyệt đối sẽ không làm, cộng thêm thân mang bản lĩnh cao siêu người thường khó sánh, cảm xúc lo lắng lúc đầu cũng liền nhạt đi, dù sao việc mấu chốt trước mắt, là phải giải quyết hiểm họa của đàn sói đối với Khế Sa.
Ta bàn:“Tộc trưởng, nàng tạm thời không việc gì, chẳng qua xin ngài mau mau chuẩn bị củi lửa, chất thành đống cách ngoài bộ lạc mười mét, bầy sói sợ nhất lửa, tạm thời có thể bảo vệ an toàn quanh đây.”
Vũ Lâm Hanh lúc này sai A Khước dẫn Mặc Ngân cốc đệ tử lại đây, nhíu mi nói:“Tộc trưởng, đám súc sinh này từ nơi nào thoát đến đây ?” Một mặt vừa nói xong, vừa xoay người lên lưng ngựa, A Khước mang đến Phi Kiếm đưa cho nàng, Phi Kiếm của nàng mềm dẻo linh hoạt như rắn, mỏng như cánh ve, đeo vào bên hông ổn thỏa xong, bắt dây cương liền ra vẻ sắp đi.
A Nhĩ Chân thở dài, âm trầm trên mặt rút đi, bất đắc dĩ đáp:“Đều là từ chỗ Long Câu đi ra.”
Ta và Vũ Lâm Hanh nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ, cũng không nói thêm, bắt tay vào chuẩn bị cho việc đánh lui đánh bầy sói.
Tinh tráng hán tử trong tộc đều đi thu thập củi lửa, rượu từng vò từng vò được đổ lên trên đám củi, cấp một điểm hỏa, ngon lửa ngay tức thì bùng phát, sắc hồng sáng rọi đến nửa bầu trời. Phỏng chừng bầy sói từ xa trông thấy ánh lửa, đều bị kinh sợ một phen, bốn phía tiếng sói liên tiếp tru lên, trùng điệp từng hồi, phảng phất giống như đợt sóng lạnh tột cùng thê lương.
Sau khi đốt lửa, mọi người chia đội ngũ thành bốn, Khách Sa dẫn theo một đội về hướng Đông, Tác Nhĩ Hãn dẫn một đội về hướng Tây, Vũ Lâm Hanh dẫn theo Mặc Ngân cốc đệ tử đi hướng Bắc, ta liền hướng Nam đi tìm Lạc Thần.
Ta đạp bàn đạp xoay người lên ngựa, treo Cẩm Sắt một bên thân ngựa, A Nhĩ Chân hướng ta dặn dò rồi đưa một bó tên cùng với một cây cung lớn, đeo riêng cho ta một cái bầu rượu. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, ta liền kẹp mạnh bụng ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, nhanh như chớp thuận lợi mang ta lướt ra ngoài.
Ta vốn ban đầu trông thấy mắt sói xanh rực dày đặc ở xung quanh, tưởng là chúng đã ép tới gần đây, ai ngờ đánh ngựa chạy nhanh một đoạn, vẫn không thấy bầy sói lộ diện, nghe nhóm thanh niên Khế Sa bên cạnh giải thích một phen mới hiểu được địa lý kỳ lạ khác thường ở Khế Sa, sự vật khi nhìn ước chừng tưởng ở gần, thế nhưng trên thực tế khoảng cách vẫn là khá xa, hơn nữa địa thế nơi này có hình vòng tròn, kết cấu có phần giống bát quái trận của Trung Nguyên.
Chạy thêm một đoạn, mùi máu tươi trong không khí nồng đậm xông vào mũi, ta trong lòng bất an, liền vội nói:“Phân tán, chuẩn bị cung tên.”
Đám thanh niên Khế Sa bên cạnh đều nhất loạt tản ra, ta đặt một mũi tên lên cung, trong lòng cực kỳ khẩn trương.
Lúc này bốn phía một mảnh tĩnh mịch, sương mù sa xuống lưng chừng, muốn nhìn thấy cũng phải đứng thật gần, loanh quanh tại chỗ một hồi, thì trông thấy một khối thi thể động vật màu trắng trên bãi cỏ cách không xa, đến gần nhìn kỹ, phát hiện đó dĩ nhiên là một cái xác sói cực lớn, toàn thân da lông bóng mượt như tuyết, cặp mắt xanh trong suốt tựa như không cam lòng mở trừng lớn, thân mình bên cạnh nhiễm ra một mảnh máu thẫm.
“Sói trắng?” Ta trong lòng kinh ngạc, thứ nhất là vì thân hình của con sói, thứ hai là vì màu lông của nó. Trước nay sói ở thảo nguyên đều là màu xám hoặc đen, thân người nhỏ bé, lần này như thế nào lại có nhiều sói trắng to lớn chạy ra đến đây?
Cẩn thận lật qua xem miệng vết thương của con sói, một kiếm liền đoạt mạng, không cần nói, chính là do Lạc Thần lưu lại.
“Lạc Thần!” Ta một bên vừa giục ngựa vừa gọi, dọc theo đường đi thi thể sói càng lúc càng nhiều, hàng hai hàng ba nằm ngang dọc trên mặt đất, nhìn được tim ta càng lúc đập nhanh. Bên tai bỗng nhiên nghe được một tiếng gầm thét, một đạo bóng trắng từ phía trước phóng tới, mang theo luồng không khí tanh hôi, ta vội vàng theo bản năng ngã ra phía sau, sượt qua dưới bụng của cái bóng trắng, tránh được một kiếp nạn.
Tình thế cấp bách Cẩm Sắt sớm đã được rút ra, ta kiềm giữ ổn định con ngựa hoảng loạn,quay đâu lại nhìn lại, liền thấy một con sói trắng mài móng vuốt, miệng phun ra khói trắng, ở phía trước nhìn ta chằm chằm tựa như hổ rình mồi.
“Chết tiệt……” Mới vừa rồi nếu như vô ý một chút, phỏng chừng liền bị con vật này đem xé thành đôi.
Sói trắng kia làm sao có thể để cho ta thời gian hít thở, như chớp liền triển khai thế tấn công hướng lại đây, miệng há rộng, lộ ra hàm răng dày đặc sắc nhọn, nhắm thẳng cổ ngựa dưới thân ta mà cắn. Ta vội vàng quay đầu ngựa, Cẩm Sắt trong không trung xoay một cái, hướng nó bổ tới, nó mới vừa rồi chỉ lo tấn công mạnh mẽ, tránh không kịp, liền ngã xuống phía trước, nhân dịp này, ta nhanh chóng rút một mũi tên ra bắn tới, trong nháy mắt, liền xuyên qua cổ họng nó, nó cũng không rên một tiếng, ngã xuống cỏ liển tắt thở.
Ta lau mồ hôi lạnh, bên tai lại nghe “Xuy xuy” tiếng tên nhọn xé trời vang lên, tưởng là các chiến binh Khế Sa tùy tùng hướng về phía ta, nhìn kỹ lại, liền thấy được xa xa là một mạt bóng trắng đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hình dáng xinh đẹp thấp thoáng, quần quanh cùng bầy sói, đúng là Lạc Thần.
Lúc này liên tục bốn con sói trắng như tia chớp, chia làm bốn đường hướng Lạc Thần xông đến, Lạc Thần đồng thời rút ra ba mũi tên đặt lên dây cung, đem cung quét ngang một đường, ba tên cùng lúc bắn ra, giây lát liền bắn ngã ba con sói, tay liền nắm chặt yên ngựa, thân thể nghiêng về một bên, một con sói trắng khác phóng tới, thân mình còn chưa kịp chạm đất, liền bị Cự Khuyết từ phía sau chém thành hai mảnh.
Ta nhìn nữ tử áo trắng phía xa, trong lòng mừng rỡ, vội vàng giục ngựa chạy tới, một con sói trắng tựa như ma quỷ xuất hiện trên đường, hướng ta chạy tới, ta nhanh chóng lắp tên bắn ra một phát. Quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào, xung quanh ánh mắt xanh trong suốt của bầy sói càng lúc càng nhiều, càng ngày càng gần, bầy sói giống như đều phát cuồng, tựa như thủy triều mãnh liệt xô về phía ta.
Lúc này, Lạc Thần nhìn về hướng ta, khuôn mặt nguyên bản vẫn bình tĩnh bỗng nhiên hiện lên vẻ khủng hoảng, ta thấy miệng nàng há lớn, tiếng gió thật lớn, đem lời của nàng đưa đến bên tai ta, cũng là một câu:“Cẩn thận, bắn con sói bạc đầu đàn!”
Sói bạc đầu đàn? Ở chỗ nào?
Ta kiềm cương giữ ngựa, ngựa bên dưới không phòng bị đột nhiên hí lên một tiếng đau đớn, hai chân cùng lúc ngã khụy, ta từ trên ngựa lăn xuống, đau nhức, phát hiện một con sói trắng hướng lại đây, cắn xuyên bụng ngựa, bụng ngựa mềm mại lúc này bị con sói kia xé ra, máu trong bụng tuôn ra xối xả.
Sói loại này động vật, là nguy hiểm nhất, quen tấn công đánh lén, ưa thích nhất là nhắm đến chỗ yếu của con mồi mà cắn như là cổ người, như bụng ngựa, đều là điểm yếu.
“Thanh Y, chạy mau!” Lạc Thần ở phía giương tên lên dây, hô lớn, giết chết con sói vừa tấn công ta, mà ta ngã xuống đất, lúc nghe được tiếng hô, đã nhìn thấy được cảnh đáng sợ nhất thế gian.
Một con quái vật lồng lộng đang đứng cách đó không xa, là một con sói màu bạc cao gấp đôi người thường, sương mù như bị sự xuất hiện của nó làm xé rách, tản ra, bộ lông đẹp đẽ quý giá như bạc rũ xuống, cơ thể xương cốt mạnh mẽ hữu lực, ta nhìn nó, trong đầu thoáng hiện ra một chữ, trừ bỏ đáng sợ, còn có cao quý xinh đẹp.
Ta yết hầu khẽ nuốt, tay chân đều có chút muốn nhũn ra, run rẩy sờ vào túi tên, thế nhưng bên trong chỉ còn lại một mũi tên cuối cùng. Đành phải cắn răng ngậm rượu phun lên đầu tên, đốt lửa, đâu mũi tên kia liền tanh tách tỏa ra một đám lửa.
Ta lắp tên lên cung, dưới ánh trăng hướng về phía con sói lớn đang lưu chuyển, kéo cung.
Đằng sau con sói lớn là bóng trăng sáng rực, to lớn, tròn vành vạnh, mặt trăng cứ như mới từ mặt đất bay lên trời, tất cả như vậy hiện lên trước mắt ta.
Tên bắn ra khỏi cung, tạo thành một vệt đường cong sáng trong không trung, thời điểm tiếp theo, tên kia giống như mất lực đạo, bị răng nanh trong cái miệng khổng lồ ngậm chặt, cắn gãy thành hai đoạn.
“Ngao ô —-” Con sói bạc to lớn ngước lên mặt trăng hú dài một tiếng, móng vuốt chuyển hướng ngược lại, nhanh chóng chạy về phía ta, ta còn chưa nhìn kịp rõ, một bóng đen phủ trên đầu ta, dã thú kia tựa như quả núi, vươn móng vuốt, đè lên ngực của ta, cặp mắt lớn màu máu từ trên cao nhìn xuống.
Mắt nó đột nhiên nhíu lại, giống như nghi hoặc khó hiểu, móng vuốt nửa chừng dừng lại ở trước cửa mệnh của ta, không tiếp tục phát lực . Ta phía dưới sững sờ nhìn chằm chằm lên bộ lông màu bạc của nó đang rũ xuống, trên trán là hình hoa văn ngọn lửa đang cháy, hết sức quen thuộc, trái tim ta tựa như ngừng đập.
—- Mẫu thân, Ngạo Nguyệt nó chạy đi nơi nào rồi?
—- Phụ thân ngươi mang nó đi gặp Ti Hàm đại nhân.
—- Không cần, ta muốn Ngạo Nguyệt chơi với ta, mẫu thân, ngươi mau gọi phụ thân trở về a, ta đã đáp ứng Ngạo Nguyệt lễ trưởng thành vẽ cho nó một cái hình ngọn lửa.
—- Ngoan, đừng làm ồn.
—- Ngạo Nguyệt, Ngạo Nguyệt nó là của ta, ta muốn nó chơi cùng ta.
“Ngạo Nguyệt…… Ngạo Nguyệt……” Trong đầu từ này không ngừng lặp lại, đầu đau nhức, giống như có rất nhiều bóng người mơ hồ xuất hiện tới tới lui lui trong thế giới màu trắng âm u, lúc sau bọn họ đều biến mất, thế giới lại biến thành một mảnh màu đỏ.
Đợi đến khi ta lấy lại tinh thần, phát hiện cách đó không xa có một đám người vây quanh, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh các nàng đều đứng cách xa ta hơn mấy thước, biểu tình trên mặt lộ vẻ kinh hãi, bên tai tiếng xuy xuy, đều là thanh âm giương cung cài tên.
Lạc Thần đôi mắt lạnh lẽo quét về phía ta, mũi tên nhắm thẳng mục tiêu phía sau, kéo tay, liền muốn bắn ra.
Sói bạc cũng không có phản ứng, như trước đem móng vuốt thật lớn ấn lên trên người ta, ta gian nan hít một hơi, yếu ớt giơ tay lên, nói:“Không cần, Lạc Thần, không cần bắn nó……”
Vũ Lâm Hanh kinh hãi:“Sư Sư ngươi điên rồi sao! Súc sinh này muốn ăn ngươi!”
“Thanh Y……” Lạc Thần chần chờ nửa ngày, cuối cùng vẫn là hạ cung tên xuống.
“Nó…… Nó sẽ không……” Ta cố hết sức lắc đầu:“Nó sẽ không tổn thương ta…… Nó là của ta, như thế nào lại làm hại ta?”
Nói xong, run run vươn tay ra, sờ lên bộ lông thuần sắc trắng bạch như bạc của cự lang, nó trong mũi hừ nhẹ một tiếng, con ngươi màu sắc đỏ tươi tựa như khấp huyết bảo thạch, phản chiếu đỏ đỏ hình bóng ta trong đó.