Dò Hư Lăng Quyển 1-4

Chương 184: Cuồng Hóa


Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 184: Cuồng Hóa

Đến khi Tứ bá ngừng nói, trong chất giọng đã pha thêm âm mũi khiến cho càng trở nên khàn đặc. Ta nghe bá nói câu cuối xong thì trong lòng liền bàng hoàng kinh sợ, suy nghĩ thoáng chốc vần đảo trong đầu. Phụ thân của Vũ Lâm Hanh – Vũ Mạc Thanh sau khi từ lăng mộ Vũ đế trở về, đến Mặc Ngân Cốc thì mắc phải chứng bệnh lạ, không lâu sau qua đời. Kể từ lúc về quê nhà cho đến khi chết, hắn hoàn toàn tự nhốt mình trong phòng, không liên hệ với bên ngoài, đến cả Vũ Lâm Hanh cũng không muốn gặp mặt.

Một người làm cha, đến tận lúc chết cũng không muốn gặp mặt ái nữ mình thương yêu nhất thì ắt phải có nguyên nhân bên trong.

Có thể nói: Không phải không muốn gặp, mà chính là không thể gặp!.

Hắn ta không thể gặp, cũng không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ có thể tự mình chịu đựng, cô lập trong phòng. Bởi một khi tiếp xúc cùng ngoại giới, tai họa mang lại sẽ không thể tưởng tượng nổi. Toàn thể huynh đệ, thân nhân, quyến thuộc đều sẽ phải gánh chịu tai ương cực lớn. Vì nỗi sợ này, vì không muốn gây hại đến những người thân cạnh mình, Vũ Mạc Thanh đã lựa chọn cách tự phong bế. Cho đến lúc chết, khi nhập quan, Vũ Lâm Hanh cũng không thể nhìn hắn một cái.

Trải qua một lượt những suy luận cùng phỏng đoán, cộng thêm việc Tứ bá tiết lộ những uẩn khúc năm xưa, cả chuyện lần này gặp phải Tam thi thần cổ trong mộ, kết hợp tất cả lại, những biểu hiện cũng như hành động quái lạ của Vũ Mạc Thanh trước lúc mất đều có thể đem ra lý giải rõ ràng, hợp lý.

Chỉ là cách giải thích này vẫn vô cùng tàn khốc khiến ta bất giác đưa tay lên day thái dương.

Lạc Thần không nói gì, chỉ ngẩng lên, nhíu chặt mi, giá lạnh chằm chằm nhìn Tứ bá. Còn Thất thúc hiển nhiên là đang kinh hãi đến bả vai phái run, lắp bắp nói: “Tứ ca, ngươi, ngươi…”

Tứ bá lúc này sắc mặt đã tái xanh, hai tay quơ loạn xạ: “Lúc đó ta không hề có ác ý ! Ta chỉ cảm thất hắn khó coi, nên mới đưa chân ngáng một cái. Sống chung bao lâu, đó bất quá cũng chỉ là một trò đùa. Tuy rằng…Tuy rằng có chút tai quái nhưng thật sự ta không hề có ác ý dồn hắn vào chỗ chết ! Ta làm sao biết hắn sẽ ngã vào hang bên ?”

Thất thúc cặp mắt đỏ bừng: “Đùa này của ngươi quả thật là quá lớn! Quá lớn rồi! Còn nói ngươi hy vọng ta không mắng ngươi ?! Mắng ngươi sao ?! Mắng ngươi thì có ích gì ?! Chuyện này có thể chỉ mắng đôi ba câu là được sao ?! Khó trách, khó trách lúc trước Vũ ca thân thể khỏe mạnh như vậy, võ nghệ lại tinh thông; thế nhưng cỉ sau khi từ Vũ lăng trở về lại đột ngột vô cớ ngã bệnh, không bao lâu thì mất. Hóa ra mấu chốt chính là do ngươi hại hắn bị trúng phải cổ trứng. Ngươi biết được không? Thứ kia một khi tiếp xúc cơ thể sẽ xuyên qua da thịt, tiến vào bên trong, nhờ nội tạng vật chủ mà sinh trưởng phát triển!”

Tứ bá run rẩy trả ;lời: “Lúc ban đầu, huynh đệ các ngươi nói đám trứng đen kia rất đáng sợ, kỳ thật ta cũng không mấy tin. Ta vốn cho rằng thứ kia chỉ bé như hạt đậu tương, không hề động đậy, cứ như chết rồi thì có thể làm được gì. Nếu dính trên người thì bất quá cũng chỉ như bị đậu tương dính lên người thôi…Ta làm sao biết có có có thể diễn tiến phát triển như vậy… Hơn nữa khi đó ta đã giúp hắn phủi sách sẽ rồi…phủi rất sạch, trước sau đều đã tỉ mỉ kiểm tra một lượt,đến ngay cả đai lưng cũng cởi xuống để xem cho kỹ, kh6ng thể nào cổ trứng kia vẫn còn trên người!”

Thất thúc lớn tiếng chất vấn nói: “Vậy chuyện của Vũ ca sau đó ngươi giải thích thế nào ? Hắn trong khi bị bệnh lại đem chính mình nhốt ở trong phòng, một hai không thể cùng ngoại giới tiếp xúc là do đâu ? Tứ ca, ngươi đứng nói với ta là hắn mắc chỉ là bệnh thông thường ! Chỗ này cách Vũ lăng xa như vậy, như thế nào khi không lại xuất hiện Tam thi thần cổ ? Rõ ràng chính là do khi đó lưu lại hậu họa!”

Khoan đã… Lưu lại hậu họa.

Ta chung quy cảm thấy điểm này Thất thúc nói có chút không ổn. Đặt giả thiết Vũ Mạc Thanh năm đó quả thật bởi trúng Tam thi thần cổ mà chết đi; lúc còn sống thì Cổ trùng có hắn làm kí chủ, đến khi chết đi thân thể vẫn còn tác dụng cung cấp chất dinh dưỡng một thời gian. Nhưng là kể từ khi Vũ Mạc Thanh mất đến nay đã hơn năm năm, dưỡng chất trong cơ thể cũng chỉ có hạn, cổ trùng kia lấy gì để sinh sống phát riển đến ngày hôm nay, rồi trở thành hậu họa giống như trong lời Thất thúc vừa nói?

Còn một điểm vô cùng quan trọng, chính là quan tài dùng để khâm liệm di thể Vũ Mạc Thanh từ đầu đến giờ vẫn không thấy đâu. Năm xưa, Vũ Lâm Hanh chính mắt thấy cha mình được đưa vào an táng trong mộ thất của từ đường. Mà hiện giờ mộ thất bên trên chỉ có cỗ quan tài, còn cỗ thứ tư vốn của Vũ Mạc Thanh lại không thấy đâu. Chẳng lẽ quan tài có thể mọc chân mà chạy sao?


Từ những đầu mối đang nắm trong tay, kỹ lưỡng rà soát cùng xâu chuỗi lại, ta có thể đưa ra kết luận: Lăng mộ tướng quân này chính là điển hình của loại mộ “dưới mộ có mộ”.

Vũ Mạc Thanh năm xưa hẳn sau khi phát hiện ra lăng mộ của tướng quân thì đã quyết định đào một lối ngầm thông xuống bên dưới, sau đó lại kiến tạo ra lăng mộ Vũ gia bên trên. Hắn vốn là một bậc kỳ tài về phong thủy, việc tạo ra loại cấu trúc “Dưới mộ có mộ” này hẳn là do Vũ Mạc Thanh tính toán nhằm để phúc trạch hưng vượng đời sau.

Đến sau này thì lối ngầm được tạo ra lúc đầu phải cơi nới rộng thêm nhằm chuyển vật nào đấy vào. Việc này có thể căn cứ dựa vào những dấu vết hỗn loạn trên mặt đất: dấu chân với độ lún khá sâu chứng tỏ vật được đưa vào không hề nhẹ, số lượng người theo lối ngầm đi xuống cũng không ít. Khu vực núi tuyết xung quanh đây vốn hẻo lánh, ngoại trừ Mặc Ngân Cốc thì không có nhà dân nào khác. Như vậy khiêng vật nặng chính là người Mặc Ngân Cốc.

Lúc đầu, khi tiến vào mộ tướng quân, chúng ta đã sớm phát hiện mộ phần của mộ chủ – hài tử của Thường Ngọc tướng quân – bị đặt ở một nơi phong thủy cực kỳ xấu. Theo lý mà nói, mộ phần của mộ chủ thường phải đặt ở sâu tận trong cùng, nơi vị trí đắc địa của phong thủy. Đằng này, lại bị để ở nơi như vậy, cộng thêm xung quanh không hề có chút bài trí gì, Lạc Thần phỏng đoán mộ chủ hẳn là đã bị người khác dịch chuyển đến đây.Nhưng là dịch chuyển vị trí quan tài có phải do người của Mặc Ngân cốc làm không?

Cuối cùng, di thể Vũ Mạc Thanh hiện giờ cũng đang cùng ở trong mộ với chúng ta có Tam thi thần cổ ẩn bên trong.

Như vậy, suy ra…

Suy nghĩ trong đầu chợt chuyển nhanh, ta nghiêng mặt nhẹ giọng nói với Lạc Thần: “Lạc Thần, ta nghĩ có lẽ quan tài phụ thân yêu nữ có lẽ là ở…”

Sắc mặt Lạc Thần cũng có phần không tốt. Nàng khẽ gật đầu với ta, tỏ vẻ hiểu ý.

Ở bên kia, Tứ bá đột ngột đứng lên, mở to mắt, nghiến răng nói với Thất thúc: “Lão Thất, ta biết lỗi của ta rồi… Mẹ nó…Ngươi đừng nói nữa…Đừng nói nữa!”

Thất thúc buồn bã bảo: “Nói tới nói lui, là huynh đệ chúng ta có lỗi với Vũ ca trước. Chúng ta có tư cách gì mà đến tìm hắn đòi lấy Minh U Hoàn. Mạng hiện giờ…còn không đủ để bồi…”

Thất thúc đang nói, chợt ta nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau.

Trong lòng trầm xuống, quay đầu nhìn lại đã trông thấy Vũ Lâm Hanh sắc mặt âm trầm, dưới sự giúp đỡ của Hoa Tích Nhan đang từng bước tiến gần về phía này. Theo sau các nàng là Đoan Yến. Hắn ta trên mặt đầy máu, cũng không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang ôm hai tay co rụt sợ hãi bám sát ở phía sau.

Ta cùng Lạc Thần lập tức đứng lên. Vốn nghĩ ở khoảng cách xa vậy nàng sẽ không nghe thấy. Nào ngờ….


Lúc này, Vũ Lâm Hanh tay nắm chặt Phi kiếm đến khớp tay cũng hóa trắng. Phi Kiếm mỏng tan theo tay người cầm cũng khẽ run nhẹ trong không khí, phát ra kiếm quang lạnh lẽo. Nàng nâng cặp mắt hoa đào, ánh mắt đã biến đổi sắc lạnh như băng, gắt gao chằm chằm nhìn vào Tứ bá.

Tứ bá chột dạ, bị nàng nhìn đến luống cuống không biết phải làm sao. Mà Thất thúc đứng bên cạnh hắn sắc mặc cũng tái nhợt theo.

“Thật tốt.” Vũ Lâm Hanh khẽ nói.

Không khí xung quanh tựa hồ đông đặc, lạnh lẽo cực điểm tựa như kết băng, khiến ta cảm thấy hô hấp có phần khó khăn.

“Thật tốt!” Vũ Lâm Hanh cất cao giọng, phẫn nộ quát. Sau đó thắt lưng khẽ cong, phun ra một ngụm máu tươi.

Hoa Tích Nhan biến sắc, vội cuống quít lấy ống tay áo lau cho nàng. Thấy Vũ Lâm Hanh gặp phải đả kích quá lớn, tức giận đến hỏa công tâm mà thổ huyết, ta lập tức nôn nóng, liền muốn đến đỡ nàng xuống một bên nghỉ tạm. Tứ bá lúc này cũng không biết làm sao, chỉ đành trơ mắt chôn chân tại nhìn mọi việc trước mắt.

Vũ Lâm Hanh vung tay đẩy ta ra, nhưng là cánh tay nàng quá yếu, giơ tay nhấc chân không có mấy phần khí lực.

Tứ bá từ đầu đến giờ mặt đỏ gay, đột nhiên hét to lên: “Đều là lỗi của lão tử! Đều là lỗi của lão tử ! Đều là lỗi của lão tử!!!” Hét xong, thân hình đậm thấp khẽ xoay, ngự khởi khinh công, chỉ vài bước liền đã vụt về phía xa ẩn vào trong màn đêm.

Thất thúc gấp đến độ dậm chân kêu to: “Tứ ca! Tứ ca mau trở lại!”

Vũ Lâm Hanh cười lạnh một tiếng, nhìn vào khoảng không hắc ám: “Để cho hắn cút. Để cho hắn cút. Ta cũng không muốn thấy hắn, làm bẩn mắt ta!”

Ta làm sao đoán trước được tình thế sẽ diễn biến như vậy, nhất thời hóa đá. Tuy vậy vẫn còn Lạc Thần vô cùng quyết đoán, nhanh chóng xách tay nải trên mặt đất lên, phân phát cho mọi người một lượt xong, trầm giọng nói: “Xung quanh bốn phía vẫn có cổ trùng ẩn nấp. Hắn không suy nghĩ thấu đáo đã một mình chạy đi ắt sẽ gặp phiền toái lớn. Chúng ta mau đuổi theo.”

Ta cùng Thất thúc đều gật gật đầu đáp ứng. Lạc Thần một tay nhấc lên chiếc vò bằng sành vốn dùng để chứa dầu đốt, nghiêng xuống một góc, bắt đầu rưới dầu trên mặt đất. Thủ pháp của nàng cực kỳ chuẩn xác, dầu trong đèn rơi xuống đất tựa như một sợi dây mảnh tạo nên một vệt dầu trải dài trên mặt đất; động tác từ đầu đến cuối đều rất cẩn thân khiến dầu rơi xuống cũng không văng dính lên giày.


Ta cầm hỏa chiết tử mồi ở đầu vệt dầu, ánh lửa nhàn nhạt thoáng cái liền bùng lên. Lửa chạy trên mặt đất theo đường dầu Lạc Thần đã rót trước đó. Có tường lửa này bảo hộ, Tam thi thần cổ trong chỗ tối cũng không dám tiến lại gần tập kích.

Thất thúc cõng di thể của Phong Tuấn đi lên trước, trong lòng lo lắng chỉ hận dưới chân không thể nổi gió để hành tẩu, nhưng lại không thể ly khai tường lửa quá xa, cước bộ cũng vì vậy mà bị hạn chế lại. Vũ Lâm Hanh mặt không chút thay đổi theo sát bên cạnh ta. Cả người nàng tỏa ra khí tức băng lãnh khiến người khác không dám tới gần. Hoa Tích Nhan chân bị thương càng ngày càng nặng, đi lại khập khiễng, ta đành phải dìu nàng. Mà Đoan Yến giống như bệnh nặng vừa mới khỏi, ốm yếu bước đi, cặp mắt vô thần, đến cả công phu khua môi múa mép dĩ vãng nay cũng không thấy đâu.

Thể xác cũng như tinh thần ta đều cực kỳ mệt mỏi, khó chịu. Lạc Thần trên người cũng vết thương lớn nhỏ liên tiếp, nhìn từ đằng xa mới thấy được cước bộ nàng đi lại cũng có chút không vững.

Nhìn từ trước ra sau, đây hiển nhiên chính là một đội ngũ tan nát rệu rã, số thì chết, số thì bị thương.

Ngươi chết đi không được ngủ yên, thậm chí đến di thể cũng không thể bảo toàn. Kẻ còn sống, cả thể xác và tinh thần đều chịu dày vò. Con đường phía trước chính là không biết được sẽ như thế nào.

Ta cắn răng, gục đầu xuống, không nén được thở dài.

Đột nhiên tay áo bị ai đó nắm lấy, sau đó một bàn tay mát lạnh lướt lên nắm lấy ta. Nghiêng đầu nhìn sang đã bắt gặp ánh mắt trong suốt của Lạc Thần đang nhìn ta, nàng nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, tỉnh táo một chút.”

Ngọn lửa bên cạnh nóng rực khiến tóc nàng bị mồ hôi thấm ướt, vài sợi mảnh dán vào hai bên má trắng nõn khiến nàng trông có chút tiều tụy. Nhưng là trong ánh mắt vẫn vô cùng kiên định, khiến cho người khác không khỏi an tâm.

“Ân.” Ta mỉm cười.

Cứ như vậy đi được một lát, Đoan Yến đã trở nên hoạt bát trở lại, hắn kêu lên: “Ai… Các ngươi nhìn xem, phía trước giống như có cái rương lớn a! Còn có… Hay thật! Bà nó! Trên rương còn có một cái thân cây thật lớn a!”

Một cái thân cây… ?

Bên trong mộ làm sao lại có cây?

Ta giương mắt nhìn lên. Chỉ thấy phía xa xa giống như đang nổi lên sương mù, dải sương chậm rãi lưu động. Không khí càng trở nên ẩm ướt, hô hấp đi vào chính là hơi ẩm mang theo mùi vị tanh hôi, thối rữa. Ở bên trong làn sương mù hôn ám kia mơ hồ hiện lên một cái hòm thật lớn hình chữ nhật, khó trách Đoan Yến lại nói nhìn thấy một cái rương.

Mà trên cái hòm lớn quả nhiên có một gốc đại thụ sinh trưởng. Cây kia phát triển vô cùng cao lớn, tựa như loại đa già lâu năm, cành nhánh đan xen chi chít, vô số nhánh vươn dài ra bên ngoài, rối rắm ngoằn ngoèo tạo thành một loại hình dạng thập phần đáng sợ. Bởi vì cách một khoảng khá xa, cộng thêm sương mù bao phủ nên cũng không thể trông thấy rõ ràng. Chỉ là cành nhánh trên cây kia tạo cho người nhìn có cảm giác tựa như vô số cánh tay đan xuyên qua lại, phảng phất giống như vô số mãng xà loạn xạ cuốn quanh mà chuyển động.

Nhưng loại hình dáng này thì đúng là một gốc cây lớn không thể nghi ngờ.

Ta nhìn cái cây quỷ dị kia, trong lòng cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Đang lúc cả người phát ra một tầng mồ hôi lạnh thì bên tai lại nghe thấy tiếng răng rắc vang lên. Quay đầu sang thì hóa ra là Đoan Yến giẫm phải một vật. Vật kia bị hắn đá văng ra một khoảng khá xa. Đoan Yến lúc này mới đuổi theo để nhặt lên xem, xem xong hắn lại quay đầu về phía chúng ta, nói: “Hóa ra là một cái hộp, cũng có vẻ khá lâu rồi. Xem tạo hình cùng hoa văn bên trên có vẻ là chế tác từ đời Hán.”


Thất thúc liền vội bước về phía trước: “Cho ta xem.” Trong lúc vừa nói thì chân đã bước về phía Đoan Yến.

Chúng ta cũng tiến lại gần. Vật mà Thất thúc đang cầm trong tay có vẻ là một cái hộp bảo vệ. Mặt trên hộp được điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh tế phức tạp. Bốn góc hộp chếch lên, hướng ra ngoài, đầu mỗi đỉnh đều được khảm ngọc. Ngọc được khảm có hình cầu, trong suốt, sáng long lanh. Mặt trên ngọc được khắc hoa văn tinh xảo, vô cùng khéo léo.

Xuyên qua kẽ hở trên hộp báu là một sợi dây đen mảnh dài tựa như một con hắc xà. Dây đen kia trải dài trên mặt đất rồi mất hút vào bóng đêm, cũng không biết là bắt đầu từ đâu.

Đoan Yến cầm sợi dây lắc lắc thử, vừa lắc lại vừa lẩm bẩm: “Không thể nào là từ cái cây kia chứ ?! Làm sao lại dài như vậy?” Nói xong, hắn lại nắm lấy dây kéo hai cái, xem chừng là muốn thử độ dài. Nhưng chỉ kéo được một nửa thì hắn đành bỏ cuộc.

Lúc này, Thất thúc sắc mặc lại vô cùng cổ quái, lạ lùng nói: “Đây…Đây là Tứ Châu Bảo Hàm dùng để chứa Minh U Hoàn. Đương thời Võ đế phủng trong tay, như thế nào lại…”

Ta nghe vậy lập tức liền cả kinh, hỏi: “Ở đây thật có Minh U Hoàn sao??”

Thất thúc trả lời: “Năm đó khi Vũ ca lấy Minh U Hoàn giả để tráo đổi, hắn cũng không có trao cho chúng ta Bảo Hàm vốn dùng để bảo vệ mà trực tiếp đưa ra một khối ngọc bích đen. Hiện giờ Bảo Hàm lại ở đây, thì tám chín phần mười…”

Ta nghe thế, nhịn không được đưa tay sờ lên mặt trên lạnh lẽo của Bảo Hàm, trống ngực đập liên hồi. Lạc Thần đột nhiên đưa tay sang nắm lấy tay ta, lặng lẽ nhìn sâu vào mắt ta, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp.

Đoan Yến quay sang thấy thế liền hỏi thăm: “Lạc cô nương, người cảm thấy khó chịu sao?”

Lạc Thần lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Ta cảm thấy hộp báu này có vấn đề.” Nói xong liền ra dấu tay, ý nói Thất Thúc đem Bảo Hàm trả lại lên mặt đất; xong đâu đấy lại cách chúng ta khỏi Bảo Hàm một khoảng đủ xa. Lúc này nàng mới trầm giọng nói: “Ta khi nãy vừa mới nhìn thấy sợi dây kia giống như tự chuyển động.”

Hoa Tích Nhan nhẹ giọng hỏi: “Ý Lạc cô nương muốn nói…là sợi dây kia là thực thể sống sao?”

Lạc Thần khẽ xoa cằm: “Nếu ta không lầm thì cái cây ở đằng xa kia rất kỳ quái.”

Ta lạnh cả người, theo bản năng liền rút dao găm ra. Mọi người cũng cùng lúc tự tránh ra phía ngoài. Tất cả đều tận lực tránh xa khỏi khoảnh đất xung quanh sợi dây màu đen kỳ quái. Lúc này, sương mù ở phía xa dần dần trở nên dày hơn. Ta thậm chí sinh ra một loại ảo giác rằng: Ẩn trong sương mù, những cành nhánh của cái cây kia tựa hồ cũng bắt dầu chuyển động múa may.

Bỗng ta cảm thấy như có ngón tay thình lình bắt lấy mắt cá chân mình. Da đầu lập tức phát run, theo bản năng liền nghĩ muốn đá văng cái tay kia; nhưng không ngờ lại chậm một bước. Cái tay kia bỗng nhiên phát lực khiến ta lảo đảo trượt té. Cúi đầu nhìn xuống chân thì phát hiện không có cánh tay nào, chính là một nhánh cây màu đen dài tựa như rắn, bề mặt nổi lên rất nhiều mắt, vỏ vô cùng cứng rắn, khiến cho mắt cá chân của ta dù đã cách qua một lần giày vẫn cảm thấy đau đớn.

Tất cả mọi chuyện diễn ra vô cùng chóng vánh. Ta còn chưa kịp phản kháng đã bị kéo lê về phía đám sương mù.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.