Dò Hư Lăng Quyển 1-4

Chương 183: Đại Quyết Đấu (trung)


Bạn đang đọc Dò Hư Lăng Quyển 1-4 – Chương 183: Đại Quyết Đấu (trung)

Thất thúc vuốt cằm nói:” Đúng vậy, quả thật ở trong lăng Vũ Đế , mấy người huynh đệ chúng ta cũng đã từng gặp qua những thứ như thế này ở trong Mậu lăng của Vũ Đế. Nhưng mà….”Thất thúc nói đến chỗ này liền nhíu mày xuống nhưng không nói nữa.

Ta ngồi xuống bên cạnh Lạc Thần, một bên giúp nàng chỉnh trang lại hành lý, một bên hỏi:”Nhưng mà cái gì?”.

Thất thúc thần sắc tối tăm nói: “. . . Nhưng mà bên trong mộ này cũng chỉ là cổ trứng mà thôi.”

Lạc Thần liền hạ động tác tay dừng một chút, đưa tay bao hành lý lại, lập tức ngồi ngay ngắn, chậm rãi nói:”Cổ trứng?”.

Tứ bá hừ một tiếng: “Còn không phải sao, tưởng là chúng  ở bên trong đại hang nhưng thật ra còn là tràn đầy đại hang!”

Tràn đầy đại hang…..cổ trứng. Ta định thần tưởng tượng cái loại cảnh tưởng này, cả người không tự giác mà nổi lên một tầng da gà, đối với loại này khiến ta nhớ tới hàng loạt các sự việc kinh khủng, tự đáy lòng không khỏi rùng mình. Tuy không thoải mái, nhưng ta vẫn nhắm mắt hỏi:”Thất thúc, ta đối với việc luyện cổ chưa quen thuộc, mà tam thi thần cổ đó cũng không rõ ràng, chỉ là hiểu được một chút mà thôi. Các ngươi ở trong mộ nhìn thấy một hang cổ trứng, tựa hiểu được bên trong loại cổ này sao? Nó có gì đặc biệt?”.


Thất thúc nói:”Loại cổ trứng này đen tuyền, so với màu tóc hay đậu tương cũng không có sai biệt nhiều lắm, là một loại cổ rất đặc biệt của địa phương khác. Chúng ta nhận biết nó là bởi vì loại cổ trứng này có phương thức sinh trưởng độc nhất vô nhị, mà vừa khớp với quá trình được điêu khắc trên miệng hang này. Phía trên mặt hang trước hết khắc lại một điểm nhỏ chỉ ra lúc ban đầu cổ trứng được phân chia, lúc cổ trứng hóa trùng, cực kỳ nhỏ, kế tiếp trùng hóa thân thành lớn cho đến khi thành trùng sẽ hóa thành tam thi thần cổ giống như hắc xà, không mắt không miệng, tam thi thần cổ biểu tượng phân biệt giữa ba thần tham, dâm, ác. Trên bề mặt hang còn có ba bức điêu khắc, bức phía trên là một người ở bên cạnh bàn ăn từng ngụm lớn từ đông sang tây, trên bàn thức ăn chồng chất, người nọ bụng lớn tự một ngọn núi nhỏ, nhìn như không chịu đựng nổi nhưng vẫn tham lam mà liên tục ăn tiếp. Một bức khác chính là miêu tả một người đang làm việc dâm tà, rất là bất nhã. Còn lại bức cuối cùng là một người đang hung tợn tàn sát người khác, giống như ác quỷ, quá sức đáng sợ. Cảnh tượng ba người này ở đây đều là do bị cổ điều khiển.”

Ta khẽ thở dài:”Thảo nào Nhị bá lại…”

Nét mặt Thất thúc trở nên thống khổ, đứng lên, chớp mắt một cái nói:”Mà thôi, tam thi thần cổ đã rời khỏi thân thể Nhị ca, hắn cũng sẽ không phải chịu lại nỗi khổ này nữa, đối với hắn mà nói cũng là chuyện tốt. Chỉ là Nhị ca hôm nay vô tội mà chết, ta… Ta thật không còn mặt mũi nào mà trở về gặp sư phụ.”

Tứ bá cúi đầu, sờ sờ mũi, ít khi lên tiếng, sau một lúc thấp giọng nói:”Con mẹ nó, lão tử không tin cái quỷ quái này, chỉ là mấy con trùng, không sợ không giết chết nó.”Suy nghĩ một chút, có lẽ là nghĩ đến sự khinh khủng của tam thi thần cổ, sắc mặt ngược lại có chút trắng bệch, rùng mình một cái, hướng Thất thúc nói:” Lão Thất, nếu như đại ca ta bất hạnh mà để bị dính trùng trên người, ngươi liền hướng trên người ca ca mà châm lửa đốt cho ta. Đốt sạch sẽ, lão tử không muốn biến thành người điên, hoang dâm vô lại các loại vô liêm sỉ, ngươi phải nhớ kĩ cho lão tử.”

Thất thúc cười khổ nói:”Tứ ca ngươi đừng có nói nhảm, tha cho ta đi.”

Lạc Thần bên cạnh yên lặng lắng nghe, thân thể nàng lúc này bỗng nhiên run lên làm ta chú ý, hình như có chút lạnh, rũ xuống vai, hai tay khoanh lại, nhẹ nhàng bắt đầu lên xuống vuốt ve cánh tay của mình. Áo ngoài bằng da cáo của nàng đã đem đắp cho di thể của Phong Tuấn, quần áo đặc biệt đơn bạc, tuyết dưới chân núi cổ mộ cực kỳ rét lạnh, ta cho là nàng bị lạnh, liền cởi áo bào trên người ra, khoác lên người nàng.


Nàng chế trụ áo bào nhìn ta, cau mày, rõ ràng không chịu mặc. Ta giả vờ khí thế liếc mắt nhìn nàng một cái, tựa như giận dữ để khiến nàng thỏa hiệp, không nghĩ nàng lại khiến ta ngạc nhiên, ngược lại mà cười cười, tiếu ý rất sâu, lắc đầu, nhanh chóng khoác áo.
Trời đất, lẽ nào ta giả vờ giận dữ lại buồn cười đến như vậy? Ta vô ý sờ sờ mặt. Bình thường lúc nàng trừng ta, cả người ta liền nhũn ra, thế nhưng khi ta trừng nàng, nàng thế nào lại cười? Cách biệt này thật là khác quá.

Bên kia tiêu ý Lạc Thần dần biến mất, dáng vẻ một hồi suy nghĩ, lúc này mới hướng Thất thúc nói:”Bản điêu khắc trên miệng hang….là giai đoạn trùng trưởng thành?.”

Thất thúc trả lời:”Đúng vậy, Lạc cô nương nghĩ nơi đó có gì không thích hợp sao?”

Thần nhẹ giọng nói: “Không phải là không ổn, mà là có điều không trọn vẹn. Kỳ thực mỗi một con tam thi thần cổ có khả năng sinh trưởng đến khi trưởng thành cũng không phải là giới hạn trong ba con trùng trưởng thành, mà là cổ mẫu, nó đặc biệc chỉ có một. Thông thường khi luyện cổ, lúc ban đầu chỉ có luyện hóa một cổ mẫu, lúc cổ mẫu đẻ cổ trứng, cổ trứng hóa thành trùng …. trùng này vào cơ thể sẽ làm hại kí chủ, có lẽ cổ trứng và ấu trùng cũng có thể, thế nhưng cần một khoảng thời gian để kí chủ cung cấp chất dinh dưỡng, không giống như trùng trực tiếp có hiệu lực. Đến khi kí chủ mất đi, cổ trùng cũng theo đó mà chết đi, đây là luyện cổ phù hợp với câu “Chủ vong tự diệt”. Mà cổ mẫu tính mệnh thật dài, chỉ cần vẫn còn cổ này, liền có thể tiếp tục không ngừng mà sản sinh con cháu, mà khi cổ mẫu chết thì quá trình luyện cổ này cũng liền kết thúc, cần phải luyện hóa cổ mẫu khác để bắt đầu một vòng luyện cổ mới.”

Ta gật đầu nói: “Lạc Thần ý của ngươi là, thông thường luyện cổ, chỉ cho phép một cổ mẫu tồn tại, phải luyện hóa cổ mẫu trước, những thứ con cháu sau đều không thể trở thành cổ mẫu, chỉ có thể theo kí chủ mà tiêu vong. Thế nhưng tam thi thần cổ chỉ cần có điều kiện cho phép liền vẫn có thể sinh trưởng, tự trở thành cổ mẫu, lập tức sản sinh là hậu duệ?” Nói đến đây ta cảm thấy trong lòng lạnh run:” Như vậy, mỗi một tam thi thần cổ đều có thể trở thành cổ mẫu, giống như con trở thành cổ mẫu, dù cổ mẫu có sống hay chết cũng không cần phải luyện hóa để có cổ mẫu mới, chẳng lẽ sinh mệnh của chúng là vĩnh viễn sao?”


Lạc Thần “Ừ” một tiếng, ý bảo ta nói chính xác.

Tứ bá chán ghét nói:”Cổ mẫu còn lợi hại hơn nghìn vạn lần! Lúc này chúng ta chỉ gặp hai con, theo cách mà chúng sinh trưởng thì còn có bao nhiêu con sau này đây?”

Lạc Thần lắc đầu nói: “Cái này ngược lại cũng không cần lo lắng quá mức. Chỉ có ở điều kiện thích hợp tam thi thần cổ mới sinh trưởng để trở thành cổ mẫu, sau đó mới có khả năng tự sinh sôi nảy nở. Loại điều kiện này rất phức tạp, ngoại trừ bản thân kí chủ, còn có điều kiện bên ngoài, trong đó cơ bản nhất đó là hơi nước. Tam thi thần cổ tính thích khí ẩm, sợ lửa, nơi ở tuyệt đối khô ráo, cổ trứng tam thi thần cổ sẽ không xuất hiện bất luận dấu hiệu sinh trưởng gì nếu mức độ hơi nước trong không khí không thích hợp, chúng nó sinh trưởng trong cơ thể kí chủ, sau phá thể thoát ra. Cổ mẫu tam thi thần cổ có một cái tên khác, hoán tác cổ cây, hình dáng như “Bàn căn thác tiết”(phức tạp, khó gỡ ý nói như một cái mạng nhện) cổ cây, thập phần to lớn, có thể dài đến như vậy, cũng không phải dễ dàng mà luyện được.” Nàng khóe mắt lóe lên, lộ ra giọng cười mỉa mai:”Năm đó Hoài Dương Tử luyện hóa tam thi thần cổ, trăm phương ngàn kế muốn chúng nó tự động biến thành cổ cây, cuối cùng cũng là kết thúc trong thảm bại.”

Lại là Hoài Dương Tử? Nhìn biểu tình của Lạc Thần đối với Hoài Dương Tử có bao nhiêu là đáng ghét. Bình thường nàng hỉ nộ đều ít khi biểu hiện, xử sự nhạt nhẽo, người có thể khiến nàng vui mừng càng ít, tượng tự người có thể khiến nàng chán ghét lại càng ít hơn, nàng căn bản không để trong lòng.

Thất thúc bỗng nhiên thức tỉnh:”Thảo nào tam thi thần cổ gặp phải ở trong lăng Vũ Đế nguyên lai là do Hoài Dương Tử luyện cổ hóa. Nghĩ đến là do Hoài Dương Tử muốn bảo vệ lăng Vũ Đế, có thể nói là hao tổn tâm huyết.”

Ta ngạc nhiên nói:”Nếu là trong lăng Vũ Đế gì đó, như thế nào lại chạy đến bên trong mộ tướng quân này? Ta xem trong mộ tướng quân này cũng không có các cơ quan đến mức dồn người vào chỗ chết, kết cấu tu sửa lăng mộ cũng là thẳng một mạch, thật là đơn giản, cũng không cần dùng cổ trùng bảo vệ như thế.”


Thất thúc lắc đầu, biểu thị không giải thích được. Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, làm như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hướng Thất thúc nói:”Các ngươi năm đó có từng chạm qua cái gì bên trong hang cổ trứng kia không?”

Thất thúc nói:”Đương nhiên không có. Chúng ta lúc đó hiểu được sự nguy hiểm nên đối với hang này kiêng kị tránh xa, nếu không năm đó có thể khiến toàn quân bị diệt.”
Tứ bá sắc mặt có chút khó coi, suy nghĩ một chút, ấp úng muốn nói lại thôi, Thất thúc liền hỏi hắn: “Tứ ca, ngươi thì thế nào?”

Tứ bá xoa xoa mồ hôi lạnh, nói: “Kỳ thực. . . Kỳ thực …Lão Thất, chuyện ta nói ra, ngươi không được chửi ta.”

Thất thúc vội la lên: “Rốt cuộc chuyện gì? Ngươi là ca ca ta, ta chửi làm gì?”

Tứ bá hàm hồ nói: “Kỳ thực. . . Năm đó cũng không phải không có người chạm qua trong hang cổ trứng… Tất cả mọi người lúc đó thấy hang này đều nhanh chóng rời khỏi, ta và Vũ rùa đi cuối cùng. Tiểu tử này ngày thường lòe loẹt, ba mươi mấy tuổi, lại còn một bộ dáng dấp tiểu bạch kiểm, suốt ngày chỉ biết chọc tức ta, ta đã sớm nhìn thấy hắn là khó chịu. Chẳng ngờ hắn còn đem ta đùa cợt là heo, một thân béo ú, ta giận, ở bên cạnh cho hắn một cái ngáng chân, hắn lúc đó có thương tích trong người, lại không phòng bị liền bị vấp té, hắn liền…”

Thất thúc sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong lòng ta cũng chìm một chút, Tứ bá cắn răng, nói:”Hắn … Hắn liền đụng vào hang rồi có mấy viên cổ trứng tản ra trên quần áo hắn…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.