Đồ Đằng

Chương 62: Độc Giác Thú và lũ quê mùa


Đọc truyện Đồ Đằng – Chương 62: Độc Giác Thú và lũ quê mùa

Tiền tiên sinh mập mạp vẫn là vẻ mặt cười tít mắt, hệt như mệnh lệnh y nhận không phải giết người, mà là đi mua một con tôm hùm chế món ăn.
Sắc mặt thanh niên đeo nguyệt quế càng thêm u ám:
– Tiền! Ta ra lệnh cho ngươi giết con nhà quê này, ngươi không nghe thấy sao?
– Ngươi muốn giết lão nương!? Ha ha!
Hai người đang cò kè mặc cả lẫn nhau, Welen ở bên lại không thảnh thơi chờ tiếp, nàng xông lên vả vào mồm thanh niên đeo nguyệt quế một cái, tiếp đó đá một cái vào chân.
Thanh niên đeo nguyệt quế ngã như một con chó đớp cứt!
Mà Tiền tiên sinh mập mạp thì chán nản lắc đầu, không tấn công Welen, cũng không có ý đỡ thanh niên nọ dậy.
Nhưng đúng lúc thanh niên té xuống, trường bào quý tộc của hắn vén lên một góc, lộ ra một tấm ngọc trụy màu vàng giắt bên hông.
Trên ngọc trụy còn khắc hai chữ: Sana!
Đế quốc Sana?
Cho dù Welen một mực sinh hoạt ở địa phương nhỏ, cũng lập tức liên tưởng đến thân phận người thanh niên này: đế quốc Sana, là một đế quốc cường thịnh bên ngoài Lance, ở phía tây bắc đế quốc Lance, quan hệ với đế quốc Lance có thể dùng một câu để khái quát: mười năm chiến tranh một lần, năm năm chiến dịch một lần, một năm xung đột biên thùy một lần!
Thanh niên này đeo ngọc trụy tên đế quốc Sana, rồi lại liên tưởng đến lời đồn hoàng thất đế quốc Sana…
Đáng chết, tên con lai này không ngờ lại là hoàng thái tử đế quốc Sana, Cargill!
Nhưng mạc kệ ngươi có thân phận gì, dám uy hiếp lão nương, lão nương không đá chết ngươi thì sẽ không mang tên Welen nữa!
Welen vừa thấy Tiền tiên sinh xem náo nhiệt ở bên, Cargill lại là một tên bất lực, nàng một quyền quật ngã Cargill muốn bò dậy, ập một trọng cước xuống!
– Welen! Mau dừng tay!

Susan cũng nhìn thấy ngọc trụy của Catster, vội vàng kéo Welen lại, vội la:
– Thái tử Cargill tới đế quốc ta, thì chính là khách quý của nước ta, ngươi đánh thái tử nước khác, muốn dẫn tới bất hòa ngoại giao của đế quốc sao? –Ả xoay người, đỡ Cargill dậy, vui vẻ hòa nhã nói:
– Ôi chao, không thể tưởng được lại là thái tử Sana giá lâm, thật là không nghênh đón từ xa, thái tử điện hạ, ngài muốn hoan nghênh Julian ư? Xin mời, xin mời! Mời đứng trước mặt đội ngũ hoan nghênh!
Phu nhân Susan muốn giảng hòa, nhưng hai người ai cũng không cảm kích.
– Ả nhà quê thấp hèn, bỏ tay bẩn thỉu của ngươi ra! –Thái tử Cargill đẩy phu nhân Susan, chỉ vào Welen ra lệnh cho Tiền tiên sinh:
– Tiền, ta ra lệnh cho ngươi giết ả!
Mà Welen lại một quyền đánh về phía mũi Cargill, miệng gào thét về phía phu nhân Susan:
– Đồ ti tiện đáng chết, thái tử nước khác thì sao chứ? Ngươi quên rồi ư? Đế quốc Sana từng tám năm phát động chiến tranh xâm lược, giết trăm vạn đồng bào chúng ta, ngươi khách khí với hắn… Mẹ nó, máu của đế quốc đúng là hủy trong tay lũ hòa giải các ngươi!
Chát!
Lời Welen đã nói xong, nhưng nắm tay nàng lại không đánh trúng Cargill.
Tiền tiên sinh đón được nắm tay của Welen, bối rối nói:
– Vị tiểu thư này, đã đủ chưa hả? Còn đánh nữa là thái tử Cargill sẽ chết đấy… Ôi, như thế tôi quả sẽ rất khó xử, ngài biết không? Cha Cargill cho tôi rất rất nhiều kim tệ, nhờ tôi bảo vệ an toàn cho mạng sống của Cargill, ngài đánh thương đánh tàn tật Cargill đều không sao cả, nhưng nếu ngài đánh chết hắn… Chậc, tôi sẽ phải ra tay đó.
Lòng bàn tay Tiền tiên sinh mũm mĩm, thoạt nhìn mềm nhũn vô lực, nhưng Welen lại bị cánh tay y chộp cho bủn rủn, thỉnh thoảng nhìn lướt qua ánh mắt của Tiền tiên sinh, chỉ cảm thấy một cỗ áp lực mênh mông cuồn cuộn!
– Tới rồi, tới rồi!
– Julian tới rồi!

Ngay lúc mấy người tranh chấp, một chiếc xe ngựa từ từ xuất hiện trên con đường phẳng.
oOo
Nói chính xác, đây không phải một cỗ xe ngựa.
Đây là một cỗ xe Độc Giác Thú!
Một con Độc Giác Thú trắng như tuyết dắt theo thùng xe, mi tâm đỉnh đầu có một chiếc độc giác màu đen, bốn vó lại như ô vân đạp tuyết. Cỗ xe Độc Giác Thú này từ từ chạy trên thảm đỏ, càng xe cao một thước lọc cọc chuyển động, không ngờ lại chẳng phát ra một tiếng động, mà thùng xe trắng tinh toàn bộ, rèm mỏng rủ xuống, như có như không, còn loáng thoáng lộ ra một thân ảnh thướt tha ở bên trong.
Điểm không hài hòa duy nhất chính là, đánh xe là một Thú nhân hùng tráng, lông vàng, một đôi mắt vàng, hai bờm sư tử màu vàng, không ngờ lại là hoàng tộc trong Thú nhân: Hoàng kim sư tử vương!
Sai hoàng tộc Thú nhân đánh xe cho mình…
Trời ạ!
Đám quê mùa thành Thái Dương bỗng cảm thấy hô hấp đều nghẹn lại.
Dưới loại áp lực cao quý đến cực điểm này, chỉ có Cargill biểu hiện ra được vẻ trấn định tự nhiên, thậm chí có chút khinh miệt và khinh thường.
Gã hung ác trừng mắt Welen, chỉnh trang dung nhan, dợm bước cản xe ngựa:
– Tiểu thư Julian mỹ lệ, tôi xin đại diện cho đế quốc Sana, hoan nghênh ngài giá lâm thành Thái Dương, cùng lúc đó, nếu có thể, hy vọng điểm dừng chân tiếp theo trong cuộc vân du của ngài sẽ là đế quốc Sana chúng tôi.
Ồ!
đám quê mùa bỗng tỉnh ngộ, chẳng trách hoàng thái tử đế quốc Sana lại xuất hiện ở thành Thái Dương, hắn là đại diện đế quốc Sana, lấy địa vị Hoàng thái tử mời Julian tham quan Sana.

Người trong xe dường như không nghe thấy Cargill đang nói những gì, tiếp tục đánh xe tới gần thành Thái Dương, chờ khi tạt ngang qua người Cargill, nàng mới lạnh nhạt nói:
– Sana thì không đi, phiền hoàng thái tử điện hạ, sau khi về nước thay Julian thăm hỏi nguyên soái Tiamo.
Nguyên soái Tiamo, là người đứng đầu quân đội đế quốc Sana, cường giả số một!
Londor, gia gia của Welen, sở dĩ được mệnh danh Bất Bại Truyền thuyết, mà không xưng Toàn Thắng Truyền Thuyết chính là vì vào hơn chục năm trước, bị nguyên soái Tiamo dồn ép thành ngang tay!
Thăm hỏi nguyên soái Tiamo, đây là lễ tiết giữa các cường giả đỉnh cao, nhưng…
Nàng vì sao chỉ thăm hỏi Tiamo? Nàng coi hoàng đế Sana, coi chính phủ Sana, coi hàng trăm quan lớn đế quốc Sana không tồn tại sao?
Cargill lạnh lùng hừ một tiếng:
– Tiểu thư Julian, tôi sẽ truyền đạt lời thăm hỏi của ngài. Có điều, vẫn mong ngài xuống xe, chúng ta trao đổi cụ thể một chút, lễ tiết cụ thể ngài viếng thăng nước tôi!
Xuống xe!?
Người trong xe bỗng khẽ cười, mà Hoàng kim sư tử vương nọ lại nói thẳng:
– Ngươi bảo tiểu thư nhà ta xuống xe!? Hoang đường, đế quốc Sana, có tư cách bảo tiểu thư nhà ta xuống xe chỉ có một người – nguyên soái Tiamo!
Ngụ ý rằng: ngươi… còn chưa đủ tư cách!
– Tiểu thư Julian!
Cargill giận tím mặt, tiến lên trước muốn nắm dây cương Độc Giác Thú, ngăn trở Julian xuống xe.
Nhưng đúng vào lúc này, Hoàng kim sư tử nọ đột nhiên khó chịu hừ một tiếng, trong mũi phun ra hai luồng khí xoáy, bỗng chốc đánh bay Cargill ra ngoài!
– Ôi, điềm đạm mới có thể phát tài, vừa gặp mặt hà tất đã đánh giết làm gì?
Tiền tiên sinh mập mạp nọ tiếp lấy Cargill.
– Tiền tiên sinh!?

Người trong xe bỗng phát ra một tiếng khá kinh ngạc, sau đó…
Nàng không ngờ từ trên xe ngựa đi xuống, toàn thân bạch y, mặt nạ bạc, đứng trên càng xe hơi cúi người về phía Tiền tiên sinh:
– Không nghĩ tới Tiền tiên sinh lại ở đây, Julian thất lễ rồi!
Nàng đi ra!
Nàng không ngờ lại đi ra!
Đám quê mùa hít một hơi lạnh, Julian tuy không xuống xe, nhưng chịu hiện thân thi lễ, điều này chỉ có thể giải thích một chuyện!
Trong mắt Julian, địa vị của Tiền tiên sinh tuy không bằng nguyên soái Tiamo và Bất Bại Truyền Thuyết, nhưng cũng chẳng kém là bao!
Tiền tiên sinh mày chau mặt ủ, thịt nhung nhúc trên mặt giật loạn lên:
– Ôi, tôi là một kẻ mệnh khổ, cầm tiền tài của người, thay người làm việc. Tiamo cho tôi một đống kim tệ, nhờ cậy tôi bảo vệ Cargill, cho nên tôi đã tới đây… – Y cười cười:
– Tiểu thư Julian, cho tôi thể diện đi, tha cho Cargill, tôi bảo đảm hắn sẽ lập tức biến mất!
Julian an tọa trở lại xe ngựa.
Tiền tiên sinh mỉm cười, kéo Cargill luồn vào cửa thành.
Cargill còn đang kêu gào trên đường:
– Tiền, ngươi làm gì vậy, ta là tới mời Julian, hiện giờ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ…
– Thái tử Cargill thân ái, kế tiếp, khả năng sẽ có một vở kịch thú vị đấy. –Tiền tiên sinh cười có vài phần thần bí:
– Trước tiên đi theo tôi, tôi bảo đảm, ngài nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Y ngoái đầu liếc xe Độc Giác Thú của Julian, bỗng y chà ngón tay, im lìm cười, hệt như phát hiện ra một thời cơ tốt… Thời cơ lừa đảo!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.