Bạn đang đọc Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? – Chương 27
Mất một tuần ở nhà phèo xác , Mã Vy mới được tên Nguyệt Phong cho “giải thoát” đi học.
Bây giờ cũng là đầu đông rồi , cái lạnh của Hà Nội cứ mơn man da thịt người , Mã Vy ngồi trong lớp gục mặt xuống bàn …. ngủ. Mặc kệ thiên hạ trong lớp đang hú hét như tinh tinh xổng chuồng.
“Xầm” nguyên một cái cặp đầy sách vở bị ném thẳng xuống mặt bàn. Chủ nhân của nó mặt đang đen xì hai bên lỗ tai như phun khói tức giận. Mã Vy bị làm phiền cau có than :
-Kim My , thục nữ tý đi , mi không chào đón ta trở lại trường học “mến yêu” thì thôi còn hằm hè gì ?
Lập tức Kim My lôi Mã Vy hành lang lớp , trách móc , chì chiết không ngừng :
-Ngươi bảo giúp ta tiếp cận Dạ Vũ nhà ngươi để đưa ta lên làm chị dâu , mà không nói cho ta cái quan trọng. Dạ Vũ là chủ tịch tập đoàn Lưu Thị. Hừ ! Mất công hôm qua nói chuyện vui vẻ hoà hợp là thế ! Hứ.
Khó hiểu một tràng trách móc kia , Mã Vy díp mắt nhìn Kim My nghi ngờ :
-“Mất công”? Ý ngươi là sao đây ?
Ôm trán thất vọng về con bạn khù khờ kia , bèn kiên nhẫn giải thích vốn giữa nhà ta và tập đoàn anh ngươi luôn ganh ghét nhau trên thị trường mà. Đừng bảo ngươi không biết gì nhé ?
Gật đầu ra vẻ tán đồng :
-Ta biết chứ chỉ là ta nghe thoáng qua thôi rằng Lưu Thị nhiều người ganh ghét cạnh tranh. Mà kệ đi ! Tình yêu là không giới hạn có tý cản trở ngươi đã muốn bỏ cuộc , chẹp chán ngươi.
Mặt lại xìu ra như bánh đa gặp nước. Nói lí nhí :
-Thì … cơ bản ta không bỏ cuộc , cha ta biết rồi nên cấm ta không được qua lại với anh ngươi.
2 cô bạn thở dài não nề thì bỗng một cánh tay đặt lên vai Kim My làm cô giật bắn mình liền tung chiêu Karateo cô học từ thuở biết 1+1 =2 , nắm lấy bàn tay kia mà đổ vật cả chủ nhân nó xuống , giọng gầm gừ :
-Ai ! Ai dám cả gan sờ mó tiểu thư ta hả?
Nạn nhân rên rỉ lêu đau đớn :
-Là anh Dạ Vũ đây.
Sau khi nhìn lại cái mặt đẹp như thiên thần không nhầm vào đâu được , Kim My mới giật thót mà đơ anh dậy , giọng vừa đanh đá bao nhiêu bây giờ ngọt xớt đến Mã Vy phải rùng mình :
-Ơ , Dạ Vũ? Anh đến đây làm gì ? Hơ hơ cho em xin lỗi nhé. Có đau không, đi , vào phòng y tế , em dẫn đi.
Nở nụ cười toả nắng , Dạ Vụ lấy tay phủi phủi áo dính bụi , nói nhẹ nhàng , không thấy chút giận giữ , oán thán nào :
-Không sao. Anh đến trả em áo hôm qua em để quên. Mà những người hôm qua là ai mà lại đưa em đi như bắt cóc thế ?
Tay nhận lấy chiếc áo màu kem của mình ,miệng cười nhạt như nước nhớ lại cảnh “hẹn hò đầu tiên” do Mã Vy sắp đặt , Kim My nắm chặt tay lại muốn hét lên cho thoả lòng :
-À , là … vệ sĩ của bố em. Hôm qua , khiếm nhã quá , em xin lỗi.
Nhìn cô bé trước mặt giọng thì nhu mì mà hành động như sắp chặt ai đó đến nơi , Dạ Vũ cười xoà :
-Không sao. Anh biết tại sao ông ấy làm vậy. Nhưng mà anh không để bụng. Thôi xin lỗi thế đủ rồi, 7h tối nay ở nhà hàng Rose nhé? Anh chờ em.
Nháy mắt ý tứ ngút ngàn với Kim My , Dạ Vũ quay sang Mã Vy đang đứng suốt từ vừa nãy xem kịch “hẹn hò” nhau mà mắt giật giật không ngừng. 2 con người này , tưởng không hợp mà xem ra cũng điên giống nhau cả , ăn nói mà làm người khác cứ muốn bắn tim ra mà chết vì sến.
– Mã Vy , em không cần lây lan cái thói bạo lực của em cho người khác đâu nhé. Học ngoan.
Lại xoa đầu cô như cún rồi rời đi.
Mã Vy thấy oan uổng ghê gớm ! Ai nói là cô lan bệnh “bạo loạn” cho ai chứ ? CHính Kim My là người lây cho cô mà.
Kim My mặt đang đỏ như gấc chín , ban nãy còn đỏ vì tức bây giờ đỏ vì … yêu. Chặc, Mã Vy lắc đầu trong lòng có chút ghen tị, Nguyệt Phong chẳng bao giờ được như thế cả.
Áp tải Kim My vào lớp học , MÃ Vy ôm trong bụng một mớ ghen ăn tức ở , quyết về dạy cho tên kia biết thế nào là ga lăng.
Chằn chọc học qua 3 tiết đầu mà không được một chữ vào đầu , hai cô gái một mui một buồn kéo nhau xuống căng tin một người vì lý do ăn mừng , một người lại vì muốn giải toả sự bất công.
Nhìn đống đồ ăn ắp đầy bàn , Mã Vy sáng choang mắt định vồ vào “xử chén” thì giọng nói của kẻ mà cô đang muốn dạy cho bài học vang lên :
– Mã Vy, dùng dao dĩa đi.
Nguyệt Phong kéo ghế ngồi cạnh cô , lập tức chú ý hàng trăm con mắt cong căng tin. Đúng là sức hút của trai đẹp mà vô biên.
Không nói gì , Mã Vy vẫn ăn ngon lành, cô quyết không nói nửa lời với anh đến khi về nhà cô mới lộ rõ bản mặt thật.
Nguyệt Phong khó hiểu thấy thái độ tránh anh như tránh virus, Kim My thì chẳng bận tâm lắm , cô đang nghĩ xem nên mặc gì tối nay, gặp Dạ Vũ cô như bị tình yêu sét đánh ấy , nhìn phát là muốn theo, muốn yêu luôn.
Nguyệt Phong đưa nước cho cô uống , cô không nhận , thái độ như làm ngơ , không muốn tức ở đây , Nguyệt bỏ cuộc , hôn lên tóc Mã Vy nói nhỏ cực nhỏ nhưng đầy hăm doạ :
-Về em chết với anh.
Rõ ràng là sợ nhưng mà Mã Vy cứ vểnh bộ mặt rửng rưng ra đối chấp.
Tiết cuối cùng đi qua nhanh chóng , làm Mã Vy càng ghét cái ông dạy Ngoại Ngữ này hơn, hôm cần về thì ông ngồi đấy kể chuyện “ngày xưa tôi du học bla bla bla…” hôm mà không muốn về thì ông đuổi học sinh như đuổi chuột ra khỏi nhà. Còn hiền lành không quên thông báo 1 tuần nữa sẽ thi học kỳ làm cả bọn chán nản mình Mã Vy như người bị đập đầu vào tường hét ầm lên, cô có biết là nhanh thế đâu mới ôn được 2,3 ngày thì bị tai nạn và kể từ đó là nhởn nhơ chơi quên hết sự đời.
Quyết tâm bắt đầu từ hôm nay về sẽ làm cháu ngoan bác Hồ , chăm chỉ ôn thi.
Một lúc sau , khi ngồi vào xe rồi , không khí gò bó lan dần , anh thì nhìn cô thách thức , còn cô thì nhìn ra ngoài cửa sổ lẩn tránh đôi mắt đang ánh vẻ giận giữ.
Cuối cùng thì Nguyệt Phong cũng chịu lên tiếng, giọng không hung giữ hay đầy sát khí mà đơn giản chỉ có sự ưu tư mệt mỏi. Mấy hôm nay vì muốn điều tra cái tên đâm Mã Vy mà anh quên cả ăn uống, thật sự anh đang rất mệt.
-Mã Vy ,nói đi , em làm sao?
Tuyệt nhiên, Mã Vy vẫn chẳng nói gì , cô thấy khó hiểu với cách hành sử của anh hôm nay , bình thưởngg anh sẽ đè đầu cưỡi cổ , doạ dẫm cô mà bắt cô phải nói chuyện với anh,hay làm sao đó lần này thì ngược lại , giọng nói mang cả suy tư của một người đàn ông thực thụ.
Thấy cô vẫn không nó gì , Nguyệt Phong bất lức kéo cô vào lòng, chí ít thì cũng giải toả được cho anh.
Ngoài cửa sổ , mưa đang rơi lã chã , hơi ấm từ tay anh chuyền vào người làm Mã Vy rất dễ chịu nhưng vẫn không quên mục đích “giáo huấn”anh, nhưng cô không vùng ra , hưởng thụ thêm một chút có chết ai nào. Đúng là nham hiểm.
Về đế nhà , xe dừng lại chiếc cổng to đùng đang dần dần mở ra , Mã Vy vùng khỏi cánh tay ấm áp kia , lao thằng ra khỏi xe , chạy một mạch vào nhà, giật mình trước hành động của Mã Vy , Nguyệt Phong lại khổ sở , chạy theo , chỉ sợ cô lại dính mưa mà ốm.Từ cổng đến đại sảnh cũng phải đi qua một mảnh vườn , chạy được lúc thì Mã Vy mệt nằm nhoài ra bãi cỏ , thản nhiên như không, cả người ướt đẫm , lạnh toát. Nguyệt Phong bẩm sinh chân dài nên chạy đến cạnh cô cũng chẳng mệt chút nào , xoè tay ra ý muốn đỡ cô dạy , Mã Vy ương bướng lắc đầu nguây nguẩy , rồi nói :
-Nguyệt Phong! Anh biết tại sao em lại không nói chuyện với anh không ?
Biết thừa cô nàng sẽ không đứng dậy đến khi nói xong chủ ý , nên anh cũng kệ , ngồi xuống cạnh cô dầm mưa, lắc đầu nhìn cô đang nhìn mình , đáy mắt là sự thất vọng.
-Tại vì anh chẳng ga lăng chút nào, mọi người nhìn anh với vẻ hoàn hảo nhưng thật ra anh chẳng hoàn hảo gì cả chỉ có cái mặt nạ anh tạo ra nó hoàn hảo thôi. Anh mà còn không ga lăng em sẽ không bao giờ yêu cả !!
Thở hổn hển nói cả tràng dài , Mã Vy nhìn anh xem anh có động tĩnh gì không. Thì anh mặt vẫn lạnh như tảng băng trôi giữa Hà Nội , nhìn cô không vui , nói :
-Nói xong chưa?
Biết là làm anh không vui , cô ngoan ngoãn thu bộ mặt đành hanh như vợ dạy bảo chồng lại, gật gật như con rối.
Dáng vẻ không đổi , bộ mặt vẫn thế , chỉ có khoé môi Nguyệt Phong cong lên mị hoặc , nói cũng làm người khác nghi ngờ về hành động tiếp theo :
-Tốt.
Dần dần Nguyệt Phong càng cúi sát người hơn khi mũi chạm mũi rồi, tim 2 người đã đập nhanh đến mức muốn lòi cả ra , hơi thở quấn lấy nhau ,mắt Mã Vy căng tròn nhìn anh còn anh nhìn cô với đôi mắt thách thức , sắp rồi hai đôi môi kia chạm vào nhau thì …. “Ắt xì” Mã Vy theo phản xạ rất tự nhiên kêu lên rồi vô vàn vi trùng bắn vào mặt anh hoà lẫn nước mưa , anh nhìn cô với anh mắt thực sự muốn giết cô lắm rồi. Mạnh bạo bế cô vắt qua vai mình, anh gầm gừ :
-Thấy không ! Hỏi tại sao anh không ga lăng được.
Mã Vy ngượng chín mặt chỉ biết lấy hai tay che mặt đi.