Bạn đang đọc Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? – Chương 13
Một tên áo đen kính cẩn đứng trước người phụ nư trung niêñ dáng vẻ thanh cao , mĩ miều , đang nhâm nhi tách trà tinh xảo trong tay , tên kia cất giọng trình báo kết quả :
– Thưa Hoàng phu nhân, Lưu Mã Vy hay tên thật là Đông Mã Vy chính là lý do cậu chủ xa cách với bà, cô gái này được cậu chủ nhận nuôi từ năm trước, không rõ lý do. Còn về việc tiêu diệt … có người khác đã ra tay nhưng thất bại.
Vẫn ý tứ hạ tách trà xuống , khuôn mặt điềm tĩnh đến khó tin của Hoàng phu nhân làm tên kia không khỏi ngạc nhiên , tuy nhiên trái với vẻ ngoài rất đỗi hoàn hảo kia , bà như muốn cấu xé mọi thứ thành trăm mảnh , Đông Mã Vy , cái tên mà từ khi được sinh ra bà đã muốn trừ khử nhưng tiếc nỗi , cô gái như một viên ngọc quý được nhiều thế lực vô hình bảo vệ.
-Tìm hiểu cho ta về người muốn hại cô gái đó , tìm được rồi thì đưa đến đây ta hợp tác cùng.
Giọng điệu vô cùng bí ẩn đến nguy hiểm , sai tên kia lui đi , bàn tay nhăn nheo , đeo đủ loại nhẫn kim cương lấp lánh siết chặt lại như thể cấu vào da thịt, lầm bầm trong miệng với vẻ đầy cương nghị :
-Haizz con trai , ta phải đến thăm con thôi.
Cũng lúc đó , tại trường PT Stars Ways , Nguyệt Phong đang ngồi đối diện với cô gái yểu điệu nhưng yêu kiều , sắc sảo, đôi mắt băng lãnh cứ ghim chặt vào từng động tác của Ly Ly. Còn cô, từ lúc được Nguyệt Phong gọi đến , lòng cứ sướng rơn , tay điệu điệu xoắn xoắn mấy lọn tóc nâu. Đến khi bị Nguyệt Phong nhìn đến rợn người , Ly Ly mới cất giọng nói êm dịu đến là làm người nghe mềm nhũn tay chân :
-Hội trưởng , anh gọi em có việc gì vây ?
Thôi nhìn Ly Ly , Nguyệt Phong ném 2 tấm ảnh của 2 tên hôm nào gây sự với Mã Vy , giọng nói trái ngược với Ly Ly nhưng sức công phá làm mềm nhũn tay chân người nghe cũng chẳng thường :
-Cô nghĩ là chuyện gì ?
Nhìn 2 tấm ảnh , Ly Ly nhất thời có tật giật mình , mặt trắng bệch , mồ hôi hột bịn rịn trên trán , tay không ngừng nắm nắm lại cho hết run. Nhìn từng cử chỉ tố cáo tội lỗi của Ly Ly , Nguyệt Phong cất giọng nói lạnh băng , khiến cả phòng rơi vào không khí đáng sợ , đầy ám khí :
-Lần này tôi tha cho cô , chỉ vì bố cô là nhà tài trợ lớn nhất nhì cho trường này còn không hậu quả không là máu me thì cũng sẽ là sự sạt nghiệp của nhà cô. Cho nên tôi cảnh cáo cô lần sau đừng đụng vào người của tôi.
Lạnh lùng mà ngạo nghễ bước ra khỏi phòng , Ly Ly 1 mình trong căn phòng rộng thênh thang , đáy mắt ánh lên sự phẫn nộ tột cùng.
Trên đường trở về nhà , Nguyệt Phong tâm trí vô cùng hứng khởi như chưa có chuyện gì xả ra, lòng đoán già đoán non xem Mã Vy đang làm gì , có phải đã vẫn hết nội công đạp tung cửa phòng ra không. Chợt bật người ngô nghê làm cho tài xế giật mình mà suýt đâm phải ô tô phía trước , chẳng là Chấn thiếu gia đây rất ít khi cười mà nhất là kiểu cười tà mị này, suy nghĩ một hồi , tài xế cũng mìm cười nhìn vẻ mặt dịu dàng hơn hàng ngày của thiếu gia thầm nghĩ “Chặc mới đấy mà đã yêu rồi , không bt cô gái nào đẳng cấp thu gọn được cả thiếu gia băng trôi kia.”
Về đến nhà , Nguyệt Phong sải dài bước về phòng Mã Vy , như một thói quen hình thành sẵn trong đầu , Nguyệt Phong hoàn toàn không có khái niệm chạy cho dù là nguy cấp đến mấy cũng không như thể đó là hành động vô cùng mất hình tượng vậy. Cẩn thận đút chìa khoá vào ổ , như muốn gây bất ngờ với sự xuất hiện của mình với Mã Vy , Nguyệt Phong hết sức nhẹ nhàng bước vào phòng , đảo mắt nhìn quanh , Mã Vy đã dành cho Phong điều bất ngờ còn lớn hơn , đó là …. cô không ở trong phòng, như một luồng gió lạnh táp vào mặt Nguyệt Phong , bao háo hức muốn gặp cô vì nhớ vì mong bây giờ đều chuyển thành vì muốn xả giận , muốn trừng phạt. Nếu như Nguyệt Phong không nhầm thì Mã Vy đã làm “ninja” trèo cửa sổ thoát khỏi phòng. Nhíu chặt đôi mày , Nguyệt Phong gọi ầm quản gia Lâm hỏi tung tích Mã Vy, rồi nhanh chân bước đến địa điểm đã thu thập được.
Tưởng đâu xa , hoá ra Mã Vy đang ở vườn , vuốt ve chải lông cho con Bit to kềnh đang nằm hết sức thoải mái , lim dim mắt hưởng thụ.
Ngắm nhìn nét dịu dàng đang nhìn con Bit , hành động vô cùng nhẹ nhàng hiếm có của Mã Vy , nhìn cô lúc này chẳng khác cô thiếu nữ thuần khiến , mong manh trong tà váy xanh nhạt , thật khiến người khác muốn bao bọc.
Phút phẫn nộ ban nãy bỗng chốc tiêu tan , giọng Nguyệt Phong cất lên nhẹ nhàng mà cũng đầy sức mê hoặc :
-Mã Vy , ra đây với anh.
Đôi tay rang sẵn chỉ chờ Mã Vy xà vào lòng , nhưng Mã Vy chỉ liếc nhìn Nguyệt Phong một cái rồi lại “lì mặt” chải chuốt cho Bit tiếp nhưng mạnh càng mạnh hơn khiến nó phát sợ mà chạy đi chỗ khác.
Nhìn Mã Vy , Nguyệt Phong không hài lòng chút nào , chủ động lên tiếng nhẹ nhàng nghìn năm có một của anh mà không động lòng , quá quắt, đành vứt ngay mặt nạ dịu hiền kia , mặt lại trở lại vẻ thường ngày – lạnh lùng và nguy hiểm nhưng không kém sức hút nam tính, gằn nhẹ giọng như vừa muốn cảnh cáo cô vừa sợ cô lại giận mà bỏ chạy mất :
-Mã Vy ! Đừng để anh dùng hình phạt chứ. Ôm !
2 cái từ “hình phạt “ được bật ra , Mã Vy miễn cưỡng có chút biểu cảm , sát lại anh, nhưng không ôm gì hết , chỉ đứng gần cảm nhận hơi thở đều đều và mùi hương sắc lạnh quen thuộc của anh, rồi ngẩng đầu nhìn anh vẻ ương bướng nhưng hồi lâu lại bị ánh mắt ma mị kia làm cho ngẩn ngơ , mặt hồng lên đáng yêu.
Nhìn vẻ mặt ấy , Nguyệt Phong không dấu nổi nụ cười nửa miệng mê hồn , phong độ, nhan sắc anh còn đẹp chán. Chủ động vòng tay ôm Mã Vy vào lòng , ghé sát tai cô , phả từng đợt nóng lên vành tai cô , đỏ bừng , thì thầm :
– Đồ cứng đầu ! Yêu anh chưa ?
Có nghe thấy đấy nhưng Mã Vy như mất quyền nói , chỉ biết bướng bỉnh lắc đầu, nhân cơ hội mà cọ cọ má vào bờ ngực rắn rỏi , nam tính kia.Phảng phất chút thất vọng trong giọng nói Nguyệt Phong nhưng chẳng hề lui bước , mà cũng phảng phất ma lanh :
– Hừm. Sẽ sớm thôi.Anh không vội. Em cứ thoải mái khám phá anh đi.
Câu nói mờ ám ấy , lại làm Mã Vy ngượng ngùng hơn , lần này nhất quyết vùng vẫy khỏi cánh tay kia , nhìn anh dò xét, giọng như hỏi cung tội phạm:
-Này , anh lạ lắm! Bị sao vậy ? Thần kinh lại có vấn đề sao?
Mặt nhanh chóng đen kịt như cục than, Nguyệt Phong như dỗi quay người vào nhà , mặc tiếng cười trào phúng của Mã Vy vang lên rất khoái chí.
Thoát cái đã đến ngày cuối tuần , nướng chín mình trên giường đến khi mặt trời “lên thiên đỉnh” , ngáp một cái dài sung sướng , Mã Vy mới lồm cồm bò dậy để bắt đầu ngày mới.
Gần như là quá quen với việc “cô chủ nhỏ” nướng mình vào mỗi cuối tuần , chỉ cần Mã Vy xuống phòng là có ngày cơm bưng , nước rót sẵn sàng bày biện trên bàn. Nhưng Mã Vy hoàn toàn cảm thấy điều đấy quá bình thường , còn cảm tháy bất tiện nữa.
Ngồi xuống bàn ăn trống trải mỗi mình cô , bỗng thấy thiếu thiếu hình bóng tên yêu nghiệt Nguyệt Phong nhưng không dám mở lời hỏi quản gia tên đấy đâu. Lại từ tốn tiêu thụ đống đồ ăn trên bàn chậm rãi.
Cùng lúc đó trong căn phòng trải đầy màu xám ảm đạm , một chàng trai khuôn mặt thiên sứ đang đanh lại vô cùng nghiêm túc , ngược lại chàng trai đối diện mang vẻ mặt bất cần , lạnh băng mà quyến rũ lòng người.
Dạ Vũ trầm tư một hồi mới mở giọng :
– Mẹ tôi phát hiện ra MÃ Vy rồi, đang tren đường đến đây.
Nguyệt Phong nghịch nghịch iphone đen ngòm , nghe đến đây , tay khựng lại , khuôn mặt bất cần cũng thoáng qua do dự nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh , Nguyệt Phong đứng dậy , gim chặt ánh mắt vào Dạ Vũ , nói mập mờ mà có lẽ chỉ người trong cuộc hiểu được :
-Việc đấy , tự giải quyết đi, đừng để bà già đáng ghét đó chạm vào Mã Vy. Nhân tiện, tôi muốn kết hôn với Mã Vy, anh trai.
Bàng hoàng đưa mắt nhìn Nguyệt Phong đang rời khỏi căn phòng , đôi mắt sắc sảo cụp xuống vô vọng , Mã Vy muốn được bảo vệ khỏi Hoàng phu nhân cần một nơi an toàn … như bên Nguyệt Phong, không gì có thể làm hại Mã Vy cả.