Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 30: Hữu Duyên Vô Phận?


Bạn đang đọc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc: Chương 30: Hữu Duyên Vô Phận?


Ánh mắt Nam Cung Dục lúc sáng lúc tối, nở nụ cười nhìn Hạ Nhược Du nói: “Mang trà đến!”.
Hạ Nhược Du không nói gì, dựa theo sự phân phó đi làm việc, nếu là bảo vệ thì làm tốt là được, ngay cả khi vượt quá quyền hạn, chỉ cần Nam Cung Dục hài lòng, dù sao chính mình là có chuyện cầu anh ta.
Hai chén trà Long Tĩnh(*) tỏa ra mùi hương nhàn nhạt đặt ở trên bàn, Hạ Nhược Du cực kỳ thức thời lui ra ngoài, phòng này quá áp lực, phải đi ra ngoài hít thở không khí.
(*)Trà Long Tĩnh: là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao.
Một mình dạo chơi ở trên sân thượng công ty, ánh mặt trời cực kỳ ấm áp, tầm nhìn cực kỳ rộng lớn, đứng ở chỗ này có thể quan sát tất cả thành phố, giống như toàn bộ thế giới đều nằm trong lòng bàn tay của mình, làm cho người ta có một cỗ tham vọng.
Không biết Diệp Thần Hi ở đâu, đang làm cái gì, từ lần trước tạm biệt, Hạ Nhược Du gần mười ngày không có nhìn thấy Diệp Thần Hi, bởi vì điện thoại di động bị Nam Cung Dục bẻ gẫy, phương tiện truyền thông cơ bản cũng không có, có phải hay không Diệp Thần Hi rất lo lắng.
Lúc này Diệp Thần Hi đang bận làm việc. Chính mình ở phòng làm việc, bởi vì muốn độc lập, cho nên toàn bộ việc đều dựa vào mình, tuy cha mẹ để lại của cải ình mấy đời cũng xài không hết, nhưng, chịu qua giáo dục nước ngoài Diệp Thần Hi cho rằng, những của cải này không phải của mình, mà là của cha chú!

Muốn cho người yêu hạnh phúc, cho nên, phải cố gắng!
“Thần tử, cậu mới vừa nói muốn liên lạc với công ty lắp đặt thiết bị nào?” Bên cạnh là Sở Minh cùng hợp tác, vừa hỏi vừa nhìn Diệp Thần Hi sửa soạn giá vé.
“Thì lần trước cậu đã nói, người làm thay chuyên môn phòng chuyên tu là Thiên Hà! Cậu tìm ở trên mạng đi, là ngọn lửa!” Diệp Thần Hi mệt đầu đầy mồ hôi, áo trong mỏng manh bị mồ hôi sũng hơn phân nửa. (Editor: thật tình câu này mình ko hiểu TT.TT~~)
“A…… Tìm thấy!” Sở Minh cười nói: “Chờ chúng ta lắp đặt thiết bị phòng làm việc tốt, chúng ta cũng phát triển trở thành giống như bọn họ vậy, tuyển chọn công nhân, đến lúc đó có thể thực hiện nguyện vọng chúng ta rồi”.
Sở Minh, Diệp Thần Hi hợp tác làm nhóm, nhưng cũng biết thực lực bọn họ, hai người từ nhỏ đã quen nhau, mặc dù Diệp Thần Hi du học ở nước ngoài cũng không có cắt đứng liên hệ, mà Sở Minh gia tộc ở thành phố này cũng xem như là nhà quyền quý, giống như Diệp Thần Hi, mong muốn tự do, nghĩ về cuộc sống riêng mình, cho nên hai người ăn nhịp với nhau, đầu tư phòng làm việc này.
Sở Minh nhìn Diệp Thần Hi đang bận rộn, cười hì hì hỏi: “Cuối cùng bạn gái cậu ra sao, mình cũng chưa thấy, không phải cất giấu rồi chứ!”.
Diệp Thần Hi dừng một chút, Hạ Cẩm, anh cũng đã lâu không có thấy cô rồi. Nhưng Diệp Thần Hi cười ha ha, nói: “Mình chính là muốn cất giấu, bởi vì cô ấy rất đẹp, mình sợ cậu một lần không cẩn thận yêu cô ấy…… Haizzz…… Vậy thì đáng tiếc, bởi vì cô ấy chỉ yêu mình, sợ cậu sẽ phải thất vọng rồi!”.
“Xinh đẹp? Cậu nói đến 800 lần rồi, khi nào thì để ình thấy rồi nói sau, con gái đẹp mà thôi, mình cũng không phải chưa thấy qua” Sở Minh không xem trọng nói, rốt cuộc là người đẹp thế nào, vậy mà khiến Diệp Thần Hi không động tâm với phụ nữ nhớ nhung không thôi.
Chân dung vẽ rất nhiều, mỗi tấm đều là khuôn mặt người phụ nữ kia.
Mỗi lần thấy cậu ta nhìn điện thoại di động đến ngây người, hận không thể đấm cậu ta vài cái, một người phụ nữ mà thôi, như thế nào nhớ mãi không quên.
Diệp Thần Hi vừa mới vẫn còn bận rộn, lúc này cũng không có tâm tình làm việc, ném thứ trong tay, một mình ra ban công, nhìn trời ngẩn người.
Hạ Cẩm, người phụ nữ giống bức vẽ kia, lúc nào cũng xuất hiện bất thình lình trong thế giới của mình, lần đầu tiên là như thế này, lần thứ hai cũng là như vậy, nhưng vì sao cũng không có chút tin tức, điện thoại gọi mấy trăm lần, vĩnh viễn đều là giọng nữ máy móc kia: Thực xin lỗi, số điện thoại của quý khách không thể kết nói được, xin hãy gọi lại sau…….
Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì? Lần trước thấy cô khóc bi thương như vậy, cảm xúc lại không đúng, khẳng định có việc gì rồi, trên người cô che giấu rất nhiều chuyện, nhưng mà, làm thế nào mở khóa từng cái một? Như thế nào mới có thể khiến cô vui vẻ trở lại?

Nhưng bây giờ, cô ở đâu cũng không biết.
Trong lòng Diệp Thần Hi tràn đầy chán nản, nhìn áng mây trên trời nhàn nhạt đến mê mẩn, không biết người kia đang ở thành phố tương thông cùng anh không, cùng nhìn bầu trời, tưởng niệm.
“Đúng vậy, lần trước là ở công ty cậu chạm mặt cô ấy, nói không chừng cô ấy làm ở đó, mình sao ngốc vậy?” Diệp Thần Hi từ trên mặt đất nhảy dựng lên, mặt đầy ý cười chạy như điên xuống lầu, hướng về phía Sở Minh đang giật mình la: “Cậu ở đây đi, mình đi rồi về!” Sau đó cưỡi motor phong cách chạy đi.
Hạ Cẩm, em là ở nơi đó sao?
Vượt qua rất nhiều xe con, Diệp Thần Hi giống như chim hải âu ở giữa dòng xe cộ, xe cảnh sát chạy phía sau, nhưng Diệp Thần Hi tựa như không có nghe thấy, cứ tiếp tục nhấn ga, tâm tình của anh sớm bay đến bên người Hạ Nhược Du, đâu quản đến chính mình có an toàn hay không.
“Két ——” Motor ở cửa công ty Nam Cung Dục, Diệp Thần Hi ném xe hướng bên trong mặt chạy như điên, an ninh ở cửa là lễ tân tự nhiên biết thiếu niên này là người nào, nhìn lại, thiếu niên này cũng là ông chủ hai của công ty, người nào lại dám ngăn chặn.
Xe cảnh sát phía sau theo sát mà đến, vừa thấy thiếu niên chạy vào công ty không thể trêu vào ở thành phố này, một đám im lặng không nói, lập tức tìm người liên quan công ty viết hóa đơn phạt.
Diệp Thần Hi gấp rút đẩy văn phòng Nam Cung Dục, cực kỳ hứng thú gọi: “Cậu!” Nhưng không có phát hiện, căn phòng luôn có một người, vậy mà có hai người đang nói chuyện công việc!
Diệp Thần Hi ngớ ra một phen, có lỗi nhìn Nam Cung Dục.
Nam Cung Dục nhìn người hừng hực xông vào, lại vẫn cho là người nào, thì ra là cháu ngoại trai Diệp Thần Hi, có chút bất đắc dĩ nói: “Cháu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, không nhìn thấy cậu có việc sao?”.

Ly Ân đột nhiên hiểu rõ, anh còn đang tại buồn bực, là ai lớn mật như vậy, dám xông vào, thì ra là ông chủ hai của Ưng bang, cháu ngoại trai Nam Cung Dục, nghe nói cậu ta du học ở nước ngoài, trong khoảng thời gian này vừa trở về, thì ra chính là cậu ta!
Diệp Thần Hi cười hì hì nói: “Thực xin lỗi, cháu đang vội, cậu, cháu muốn tìm người, cô ấy nói không chừng ở công ty của cậu!” Diệp Thần Hi vẫn cho rằng Ưng bang không thuộc về anh, anh cũng không thích hợp, cho nên anh cho rằng Ưng bang là thuộc về cậu.
Nam Cung Dục nhìn Ly Ân cười xin lỗi, nói: “Tên nhóc này bị tôi làm hư, Ly tổng bỏ qua cho!”.
“Anh khách sáo rồi, thiếu niên khí khái anh hùng dồi dào, tính cách ngay thẳng, rất tốt!” Ly Ân là người không ưa đi lòng vòng, tuy mình xảo quyệt, nhưng chưa tới mức thẳng thắn.
Nam Cung Dục nhìn bộ dáng Diệp Thần Hi gấp gáp, có chút bất mãn, hỏi: “Người nào? Vậy mà khiến cháu chẳng ngó ngàng gì mà xông vào?”.
Diệp Thần Hi có chút xấu hổ, nói: “Cháu tìm một người phụ nữ tên là Hạ Cẩm, là người lần trước cháu nói chính là bạn gái cháu!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.