Bạn đang đọc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc: Chương 29: Giấc Mộng Và Hiện Thực
Sau khi hai người đi mất, sự hiện diện của tất cả mọi người ở đây bị ngắt mạch.
Năm phút sau, toàn bộ người ở công ty như ong vỡ tổ, thì ra Tổng giám đốc Nam Cung Dục có thể phá vỡ lệnh cấm người, ở Nam Cung, có thể tùy ý ra vào công ty, có thể dùng xe chuyên dụng.
Người nọ là cô gái trẻ tuổi, bộ dáng rất xinh đẹp, điên đảo chúng sinh, lại có thể nổi giận với Tổng giám đốc, mà Tổng giám đốc không có tức giận! Hạ Nhược Du đã trở thành Truyện Kỳ Nhân Vật ở công ty.
Dĩ nhiên, sự thật luôn luôn có chút lệch lạc, ví dụ như nói Hạ Nhược là bạn gái chính thức của Nam Cung Dục, nói quan hệ hai người rất tốt, nói Hạ Nhược Du ngân nga điên đảo chúng sinh!
Buổi chiều ánh mặt trời cực kỳ rực rỡ, tất cả mọi người phơi nắng đều lười biếng, mơ mơ màng màng, Hạ Nhược Du lúc này có cảm giác như vậy.
Hai người ngồi ở khách sạn rất sang trọng, trên bàn cơm hình tròn to lớn đầy thức ăn vô cùng tinh xảo, nhưng mà, toàn bộ khách sạn, chỉ có bàn của bọn họ.
Chẳng lẽ, nơi này giữa trưa đều không có người à?
“Đây là khách sạn của tôi, mỗi lần tôi đến, không phải là một doanh nhân nước ngoài!” Nam Cung Dục tùy ý nói, anh chỉ là nói sự thật. Nhưng mà ở Hạ Nhược Du nghe thì không thể tưởng tượng nổi, khách sạn riêng, ông chủ đến thì ngừng kinh doanh? Quả nhiên là tiền bạc quá nhiều đốt để hoảng loạn sao?
Hạ Nhược Du hung hăng liếc Nam Cung Dục, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào trong miệng.
Có chuyện trong lòng, cho nên ăn bất kỳ cái gì cũng không có hương vị, cho dù là mỹ vị chưa có ở trần gian.
Có lẽ Hạ Nhược Du không nhìn ra, Nam Cung Dục ăn rất ít, cùng chính mình ăn không kém bao nhiêu, không ngờ rằng hôm nay Nam Cung Dục ăn rất nhiều, bởi vì tâm tình anh rất tốt.
Cơm nước xong, Nam Cung Dục lại nhét Hạ Nhược Du vào xe.
“Nam Cung Dục, tôi có chuyện muốn nói với anh” Hạ Nhược Du rốt cuộc nhịn không được, cho dù khổ sở cầu anh ta cũng cần phải nói.
“Bây giờ tôi đang lái xe, cô xác định cô không chọc giận tôi, vì vậy không xảy ra tai nạn giao thông?” Nam Cung Dục trào phúng nói, anh biết Hạ Nhược Du rất lương thiện, họ đã chết thì không sao cả, nhưng mà tai họa ập đến người khác thì cô không nỡ rồi.
Quả nhiên, Hạ Nhược Du oán hận nhìn anh một cái, ngậm miệng lại.
Nam Cung Dục khởi động xe, hướng công ty đến.
“Đi nơi nào?” Hạ Nhược Du kinh ngạc hỏi.
Nam Cung Dục tùy ý nói: “Đương nhiên phải về công ty, còn có chuyện chưa có xử lý xong”.
“Tôi không đi!” Nam Cung Dục nhớ tới buổi chiều kia, cô đến bây giờ còn không biết chính mình có phải hay không đã làm cùng Nam Cung Dục, cho nên rất sợ đối mặt với văn phòng kia!
Nam Cung Dục trái lại không nghĩ tới chuyện này, anh cười lạnh một tiếng, nói: “Cô đã quên, cô là bảo vệ của tôi, thế nào? Sinh bệnh rồi quên mình là ai sao?”.
Hạ Nhược Du nhất thời nhụt chí, đúng vậy, mình là bảo vệ của anh ta, nhưng mà chuyện của em gái.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, Hạ Nhược Du giống như lâm vào hoảng hốt, cô không biết trước mắt này có phải hay không là toàn bộ sự thật, luôn luôn cảm thấy mình đang xem kịch, thời gian và không gian lần lượt thay đổi một tuồng kịch, từ từ lại rơi vào giấc mơ.
Xe đứng ở cửa công ty, Nam Cung Dục phát hiện Hạ Nhược Du thế mà ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn bao phủ một cỗ bi thương, Nam Cung Dục đưa tay xoa giữa lông mày cô, cũng không nghĩ muốn đem người đẹp đang ngủ đánh thức.
Hạ Nhược Du lại mơ thấy nữ tử bạch y cầm trường kiếm kia, nàng mở mắt ra lại đột nhiên phát hiện Quân vương ngay tại trước mặt mình, trong lòng không khỏi bi thương một mảnh, ngón tay mảnh khảnh đi lên ánh mắt nam tử, lúng ta lúng túng nói: “Đừng đi!”.
Nam Cung Dục kinh ngạc, đây không phải là Hạ Nhược Du anh biết, anh biết Hạ Nhược Du ánh mắt chưa bao giờ đầy đau khổ nhìn anh, Nam Cung Dục cảm thấy Hạ Nhược Du đang nhìn anh như đang nhìn một người khác rất xa nào đó.
Trong giây lát, sự tức giận bùng lên, không lẽ còn có đàn ông khác.
“Đừng đi? Đừng đi nơi nào?” Hung hăng chế trụ cằm của cô, đem Hạ Nhược Du kéo về hiện thực, thấy trước mắt là người đàn ông tàn nhẫn, mới biết được, người nọ là Nam Cung Dục.
Đã biết là như thế nào? Vì sao luôn luôn nằm mộng, vì sao luôn luôn yên lặng ở trong mộng không tỉnh lại?
Nam Cung Dục thấy Hạ Nhược Du không để ý đến mình, càng thêm phẫn nộ, hướng cặp môi thơm Hạ Nhược Du đè ép xuống, anh muốn hung hăng trừng phạt người phụ nữ này, dám trong lòng có người khác? (Editor: Ta nói, người ta nằm mộng thấy a á, vậy cũng ghen vs chính mình sao?)
Hạ Nhược Du bị Nam Cung Dục đè ép không thể động đậy, hai tay cũng bị anh ta ngăn chặn, muốn đẩy ra nhưng không có biện pháp, vì thế cắn mạnh môi Nam Cung Dục.
Máu, lập tức chảy ra.
Nam Cung Dục ăn đau, buông Hạ Nhược Du ra, đôi mắt tàn nhẫn đột nhiên tiết lộ, lạnh lùng nói: “Rất tốt, Hạ Nhược Du, cô chờ đó cho tôi”.
Nói xong mở cửa xe bước đi vào công ty, Hạ Nhược Du tựa lưng vào ghế ngồi, làm sao bây giờ?
Không đi sao? Em gái làm sao bây giờ? Đi lên sao? Vì sao đã biết còn sợ?
Thôi, lúc nào cũng đối mặt, vì sao mình càng ngày càng sợ đối mặt Nam Cung Dục, vì sao trong lòng luôn luôn sợ hãi, Hạ Nhược Du mạnh mẽ trước đây đâu rồi?
Cùng lắm là liều mạng cùng anh ta, nói như thế nào, chính mình cũng là sát thủ cấp cao huấn luyện ở Genji.
Muốn giết Nam Cung Dục, vì sao còn sợ hãi!
Hạ Nhược Du đóng cửa xe, đi nhanh vào công ty. Lần này không có lễ tân chặn đường, ngược lại, mọi người đều là vui vẻ hòa nhã, ngay cả đi thang máy cũng có người nhiệt tình giúp cô đi vào tháng máy chuyên dụng của Tổng giám đốc. Đối với điều này, Hạ Nhược Du lạnh lùng nhìn.
Lại bước vào văn phòng đen tuyền của Nam Cung Dục, tâm tình Hạ Nhược Du bình tĩnh khác thường, mục tiêu của cô cực kỳ rõ ràng, cho nên không có sợ hãi.
Nam Cung Dục nâng đôi mắt tĩnh mịch nhìn Hạ Nhược Du đang bình tĩnh rất khác thường, đột nhiên không biết muốn bắt cô làm cái gì?
“Tha em gái tôi đi!” Hạ Nhược Du rốt cuộc mở miệng, chuyện này sớm nói, kéo dài không tốt.
Nam Cung Dục lạnh lùng cười, anh biết chắc chắn là chuyện của Hạ Nhược Hi, trừ Hạ Nhược Hi, trên thế giới này không có người nào có thể thuần phục con thú nhỏ này, có lẽ, Nam Cung Dục anh cũng không có thể.
“Tha cô ta? Cô cho Nam Cung là nhà cô sao? Một câu tha cô ta là đủ rồi?” Nam Cung Dục lạnh lùng giống như sư tử nhìn Hạ Nhược Du, trong giọng nói đều là tàn nhẫn.
Hạ Nhược Du nhìn chăm chú vào người đàn ông đầy sát khí trước mắt, nhàn nhạt nói: “Muốn làm như thế nào, anh mới có thể tha thứ cho em ấy!” Cho dù giống như bảy năm trước quỳ xuống cầu anh ta, có thể!
“Ha ha ha ——” Nam Cung Dục đột nhiên ngửa mặt lên trời cười, một hồi lâu mới đưa ánh mắt hướng Hạ Nhược Du: “Muốn tôi làm như thế nào? Hạ Nhược Du! Cô là nô lệ của tôi, là không có quyền cùng tôi nói điều kiện!”.
Hạ Nhược Du nắm chặt quả đấm, trên người hết sức căng thẳng.
“Tổng giám đốc, Ly tổng tập đoàn Hạo Thiên đến rồi!” Nghìn cân treo sợi tóc, âm thanh trợ lý theo điện thoại tới.
Nam Cung Dục nhìn chăm chú vào Hạ Nhược Du, trên mặt cảm xúc bắt đầu dịu đi, đứng dậy, vòng qua bên người Hạ Nhược Du kéo cửa văn phòng.
“Tổng giám đốc Nam Cung, gặp anh thật đúng là khó!” Một âm thanh đàn ông quen thuộc.
“Ly tổng khách sáo rồi, tôi nên thăm hỏi anh mới đúng!” Nam Cung Dục quả nhiên là cao thủ thương trường, vẻ mặt thay đổi nhanh chóng, nhưng mà trong âm thành đều là hư tình giả ý.
Hai người hư tình giả ý chào hỏi, Ly Ân thấy Hạ Nhược Du đứng ở văn phòng, cảm giác quen thuộc, nhưng không biết gặp ở đâu.
Mà Hạ Nhược Du đã sớm nghe âm thanh của anh ta thì đoán ra, người nọ là cha của Ly Thiên Ca đêm hôm đó: Ly Ân.
Thế giới này không khỏi quá nhỏ đi, luôn luôn gặp phải người quen thuộc. Nhưng đêm đó Ly Ân không có thấy rõ mặt Hạ Nhược Du, chỉ là cảm thấy được cô rất quen.
Nam Cung Dục phát hiện hai người không bình thường, làm bộ cười nói: “Như thế nào? Hai người quen biết!”.
“Không biết!” Hạ Nhược Du thề thốt phủ nhận, cô không muốn Ly Thiên Ca biết cô là nô lệ Nam Cung Dục, cô muốn làm Hạ Cẩm trong lòng Ly Thiên Ca!
Ly Ân thấy Hạ Nhược Du kiên quyết như vậy, cũng tưởng mình nhận sai, cười nói: “Tôi làm sao có thể gặp phụ nữ xinh đẹp như vậy, Tổng giám đốc Nam Cung nói đùa!”.