Bạn đang đọc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc: Chương 23: Trả Thù Độc Ác
Thuốc cực kỳ đắng, lúc Quản gia mớm thuốc cho Hạ Nhược Du, Hạ Nhược Du phun toàn bộ ra.
Nam Cung Dục đứng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát tức giận, kéo Quản gia ra tự mình làm, nào biết Hạ Nhược Du cứng đầu vậy, miệng gắt gao không chịu mở, Nam Cung Dục không có biện pháp, để cho Quản gia bưng thuốc, một bàn tay tách miệng Hạ Nhược Du ra, một bàn tay đem thuốc rót vào, Hạ Nhược Di bị sặc ho khan dữ dội.
“Bốp —–” Nam Cung Dục tức giận ném chén thuốc trong tay Quản gia, không khí cực kỳ căng thẳng, Quản gia một câu cũng không dám nói, lẳng lặng đi qua, Nam Cung Dục đè nén cơn tức trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Đem chén thuốc mới tới!”.
Nguyên là lúc Nam Cung Dục nhìn thuốc Đông y, biểu Trịnh Thư Dương đổi thành thuốc Tây, thuận tiện, hiệu quả trị bệnh cũng nhanh, vậy mà Trịnh Thư Dương tùy tiện nói: “Chúng ta tới cùng ai là thầy thuốc? Mình nói thuốc Đông y thì là thuốc Đông y, giải quyết tận gốc!”.
Không có biện pháp, chỉ có thể để mỗi ngày Hạ Nhược Du uống thuốc Đông y đắng.
Lúc sau, Quản gia lại bưng lên một chén thuốc đã sắc mới, khói bốc lên, mà mùi còn đậm. Nam Cung Dục tiếp ở trong tay, dùng môi thử, có chút nóng.
“Thiếu gia, tôi đem để nguội” Quản gia thói quen gọi là thiếu gia, bởi vì lúc Nam Cung Dục còn nhỏ đã gọi là thiếu gia, nhiều năm như vậy sớm đã thành thói quen.
Nam Cung Dục lắc lắc đầu, nói: “Ông gọi người tới dọn dẹp chỗ này đi”.
Quản gia lập tức đi ra ngoài, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng mà trong lòng lại vui mừng hết sức, từ khi ông chủ bà chủ qua đời, thiếu gia thật lâu không có mùi vị con người, trong những năm qua, ông nhìn thiếu gia trở nên tàn bạo hung ác tàn nhẫn, trong lòng cũng cực kỳ lo lắng, bây giờ xem ra thiếu gia có phần thay đổi, đã sớm nhìn ra thiếu gia đối với Hạ Nhược Du không tầm thường, quả nhiên có hy vọng a!
Quản gia vụng trộm cười, lại không nghĩ rằng tại hành lang đụng phải Hạ Nhược Hi, không nhìn kỹ vẻ mặt Hạ Nhược Hi, thuận miệng nói: “Đi thu dọn phòng cô Hạ một chút!”.
Cô Hạ? Vậy mà gọi cô ta là Cô Hạ, cô ta tới cùng là có đáng kính bao nhiêu, khiến Quản gia ở Nam Cung đã 30 năm gọi cô ta là cô Hạ?
Hạ Nhược Hi ghen đỏ mắt, nghĩ tới cô ở Nam Cung bảy năm, Quản gia cho tới bây giờ chỉ coi cô như người làm, ngày thường thân cận cũng chỉ gọi là “Tiểu Hi”. Dựa vào cái gì, đều là phụ nữ Hạ gia, đều là người làm Nam Cung, tại sao Hạ Nhược Du có thể có nhiều người quan tâm như vậy?
Nắm chặt quả đấm, đi đến phòng Hạ Nhược Du, Nam Cung Dục đang thổi thuốc nóng, anh nghĩ muốn mau chóng thuốc này làm nguội nhanh.
Đây là người đàn ông cô thích, bình thường đối với cô lạnh lùng, bây giờ đối với người phụ nữ khác lại chu đáo như vậy, vốn tưởng rằng người đàn ông này sẽ không động tâm với bất kỳ người phụ nữ nào, chính mình ở bên cạnh anh thì có cơ hội, không hy vọng xa vời người đàn ông này sẽ yêu cô, nhưng chỉ hy vọng không có người phụ nữ nào cướp anh đi, nhưng mà bây giờ, người chị cô tới, vậy mà Nam Cung Dục lại dịu dàng như vậy, cô chưa bao giờ thấy sự dịu dàng đó.
“Đứng ở chỗ này làm gì, vẫn còn không nhanh trên mặt đất quét dọn” Nam Cung Dục quay đầu thấy Hạ Nhược Hi đứng ngốc ở cửa, thấp giọng quát.
Cơ thể Hạ Nhược Hi phát run, cứng ngắc xoay người mang cây lau nhà và đồ hốt rác, ngồi xổm trên mặt đất đem từng mảnh chén bể nhặt lên.
Nam Cung Dục căn bản là không có để ý cảm xúc Hạ Nhược Hi, ở trong lòng anh, Hạ Nhược Hi chính là lợi thế của anh, một người làm ở Nam Cung, để cho cô ta tới phụ trách cuộc sống hàng ngày của mình, cũng bời vì muốn tra tấn Hạ Nhược Du, mà tất cả tâm tình Hạ Nhược Hi anh chưa bao giờ để ý tới, bởi vì không có giá trị.
Huống hồ, anh từ vừa mới bắt đầu đã không thích người đàn bà này.
Cho nên, lúc này trên người Hạ Nhược Hi phát ra khí oán hận, Nam Cung Dục căn bản là không để ý, bây giờ, trong mắt anh chỉ có người tên là Hạ Nhược Du.
Thu dọn phòng xong, Hạ Nhược Hi đứng phía sau Nam Cung Dục, căm hận nhìn Hạ Nhược Du hôn mê.
“Ông chủ, để em chăm sóc chị ấy, anh đi nghỉ đi!” Hạ Nhược Hi không chịu đựng nổi người đàn ông cô yêu bảo vệ Hạ Nhược Du, cho nên cô lên tiếng ngăn cản Nam Cung Dục đang mớm thuốc.
Tay Nam Cung Dục ngừng lại, suy nghĩ: Bọn họ là chị em, có lẽ sẽ chăm sóc tốt hơn anh. (Editor: giao trứng cho ác anh à ==)
Vì thế xoay người, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Hạ Nhược Hi, nhàn nhạt gật đầu, nói: “Cho cô ấy uống thuốc hết!”.
“Vâng!” Hạ Nhược Hi nhu thuận gọi một tiếng, trong lòng lại đắc ý vì thực hiện được quỷ kế.
Nam Cung Dục cầm chén thuốc ấm đưa cho Hạ Nhược Hi, đứng dậy đi ra cửa phòng, công văn hôm nay chưa xử lý xong, xem ra buổi tối lại thức đêm rồi.
Hạ Nhược Hi ngồi ở bên giường Nam Cung Dục vừa ngồi, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng bệch của Hạ Nhược Du, nhẹ giọng nói: “Chị à, chị không phải muốn cướp đoạt người đàn ông của tôi chứ? Nếu trên thế giới này không có cô, vậy cô cướp đoạt như thế nào?”.
Thay đổi nhanh chóng. Nụ cười nhẹ từ bờ môi tràn ra, trong mắt là sát ý.
“Uống thuốc sao? Cô trái lại uống a! Uống a!” Hạ Nhược Hi đem muỗng thuốc dốc sức nhét vào miệng Hạ Nhược Du, lại không cạy miệng cô ra được, một muỗng lại một muỗng thuốc toàn bộ theo miệng Hạ Nhược Du chảy xuống, chảy đến cổ phía dưới.
“Ha ha ha, Hạ Nhược Du cô không phải là lợi hại lắm sao? Như thế nào không uống thuốc, nhìn xem, tôi cho cô uống thuốc, nhưng mà cô không uống tôi không có cách nào, vậy thì không cần uống, lãng phí!” Hạ Nhược Hi khinh bỉ nhìn Hạ Nhược Du, cười đứng dậy, đem chén dược đổ vào cây xanh bên cạnh.
Hạ Nhược Hi cúi người nhìn Hạ Nhược Du hôn mê, nhàn nhạt nói: “Chị, tôi không phải cố ý, tôi cũng không nghĩ muốn, nhưng mà, tại vì chị dụ dỗ người đàn ông của tôi? Hừ……”.
Ra vẻ cực kỳ bất đắc dĩ, Hạ Nhược Hi bưng chén thuốc bước nhanh đi ra phòng.
“Uống xong rồi hả?” Hạ Nhược Hi hoảng sợ, sợ hãi nhìn Nam Cung Dục muốn đi lên lầu, cô nhanh sửa sang cảm xúc của mình, gật đầu, nói: “Vâng, đã uống xong rồi!”.
Lông mày Nam Cung Dục nháy lên, trên mặt vậy mà có một tia ý cười hiếm có, đi lên lầu.
Hạ Nhược Hi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trốn ra cửa Nam Cung.
Đêm đã rất sâu, nhưng mà phòng sách Nam Cung Dục vẫn còn có đèn còn sáng, công ty vài ngày nay liên tiếp xuất hiện tình hình bất ngờ mà anh phiền não.
Cũng không biết là ai, mới đây ở Bản Công Ty đối ngoại buôn lậu luôn luôn có hải quan can thiệp vào, chẳng lẽ có nội gián? Hoặc là đối thủ trả thù!
Nam Cung Dục đang nghĩ mãi không xong, Hạ Nhược Du ở trong phòng truyền đến từng đợt rên rỉ đau đớn, Hạ Nhược Du?
Nam Cung Dục đứng dậy, đi thằng vào phòng Hạ Nhược Du, mở đèn lên, Hạ Nhược Du trước mắt khiến anh giật nảy mình.
Hạ Nhược Du trên giường sắc mặt một mảnh ửng hồng, cả người bởi vì đau đớn đang không ngừng co giật, chăn trên người cũng bị đá rơi trên mặt đất, bây giờ cô gắt gao cuộn tròn lại, miệng phát ra tiếng rên rỉ.