Bạn đang đọc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc: Chương 22: Đau Buồn
Đất nước bắt đầu xảy ra lũ lụt không ngừng, nạn đói, Quân chủ vắt hết óc cũng ngăn không nổi nhiều tai nạn như vậy, vì thế bách tính bắt đầu lưu truyền ra là do Thủ Hộ Giả bị ép buộc đi.
Bách tính ào ào dấy lên, yêu cầu Quân chủ giết nữ tử yêu ma dị quốc kia, đi tìm Vương hậu thật sự.
Quân vương không biết làm sao, chỉ có phát xuống một đạo bố cáo, ra lệnh tất cả quan viên Đại Lực tìm Vương hậu, còn chuyện nữ tử dị quốc kia lại im miệng không đề cập tới.
Nữ tử xa cuối chân trời, không chút nào biết quốc gia mình xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất này, vẫn cùng rừng trúc làm bạn, ôm trường kiếm.
Cuối cùng, một thiếu niên tuổi trẻ tìm được nơi ẩn cư của Vương hậu, nói tất cả việc trong quốc gia cho Vương hậu biết, Vương hậu không chống lại được lời cầu khẩn thiếu niên, nóng lòng, bước đi về nước.
Biết được Vương hậu trở về, bách tính chẳng những không buông binh khí trong tay, ngược lại đứng ở phía sau Vương hậu, muốn thay Vương hậu đoạt lại hậu vị.
Vương hậu về nước cũng không có vào cung, bách tính vì nàng xây một tòa nhà coi như tráng lệ đối diện cung điện, điều này, Vương Hậu đã phi thường cảm kích.
Không hỏi thăm sức khỏe nhi tử mình, Vương hậu tự mình bắt đầu quản lý chỗ có lũ lụt, nàng đưa tới những người dị sĩ tài giỏi, vì bách tính giải trừ nạn lụt. Thuyết phục các tầng lớp quý tộc giúp đỡ, mở kho lương thực.
Dần dần, tình hình thiên tai bắt đầu đỡ hơn, Vương hậu trong bách tính danh tiếng cũng càng ngày càng cao, thậm chí áp đảo Quân vương.
Nữ nhân bên Quân chủ gây khiêu khích, ra lệnh cho quân lính ép chế nơi Vương hậu ở, lại bị người dân ra sức chống cự, người chết càng nhiều, có nhiều quân lính trẻ, nhưng cũng có nhiều bách tính đứng ra.
Vương hậu nhìn trăng thở dài, năm đó hai người kề vai chiến đấu, bây giờ trở thành kẻ thù đấu tranh trực diện.
Không nhẫn tâm nhìn nhiều người chết, Vương hậu thay y phục yêu thích nhất, tay cầm ngọc bội trường kiếm, phi thân ra, như tiên tử giáng thế đi vào hàng ngũ dẫn đầu phía trước. Tất cả binh lính nhìn Vương hậu như thần tiên, cũng không dám tiến lên, phụ mẫu thê nhi người nào không biết, Vương hậu đối dân chúng rất tốt những điều này binh lính tự nhiên là biết, nhưng lệnh vua không thể không theo, mà bây giờ thật sự gặp được Tiên nhân rất giống Vương hậu, ai có thể tiến lên phía trước một bước, này chẳng phải là mạo phạm thần linh?
Đối đầu ròng rã ba ngày, Quân Vương mặt rồng giận dữ, tự mình đi tới chiến trường, thấy rất lâu không gặp Vương hậu, trong mắt một chút tình cảm cũng không có, chỉ còn lại phẫn nộ và oán hận. Bên người Quân vương là nữ tử mị hoặc kia, nàng đứng xa xa nhìn Vương hậu cười khinh miệt.
Nam tử trước mắt khí khái hào hùng bừng lên, nhưng mà trên người không còn hơi thở của năm đó.
Quân vương nổi giận đùng đùng khiển trách mọi người, ngay cả Vương hậu cũng bị hung hăng nhục mạ, ở trong lòng hắn, Vương hậu là không được làm trái ngược hắn.
Vương hậu nhàn nhạt nhìn nam nhân phát cuồng kia, nước mắt trong lòng chảy xuống, đây không phải là người cùng mình tung hoành giang hồ.
Không nói nhiều, cuối cùng nên có cái lựa chọn, Vương hậu rút trường kiếm Trần Phong đã lâu, kiếm xuất ra bao phát ra âm thanh nho nhỏ, đó là trời đất vui mừng gặp lại.
Quân vương rút Trường Khiếu ra, đại đao giết người vô số, hai người ngay tại không trung gặp nhau, trong lúc này, trời đất biến sắc, cuồng phong nổi lên. Tất cả không gian đều là vết tích của kiếm và đao, vì sao hai người lại trở thành như bây giờ, trong lòng Vương hậu hiện một tia bi thương, chiêu kiếm trong tay cũng mang một phần bi thương.
Nam tử cảm nhận được phần đau buồn này, trong lòng cả kinh, nhìn thoáng qua nữ tử đang cùng mình giao đấu, trong mắt thương cảm của nàng nháy mắt tràn vào trong lòng mình, đã biết là như thế nào? Đây là nữ tử năm đó cùng mình lên núi đao xuống biển lửa, sao có thể? Làm sao trở thành kẻ thù của mình.
Năm đó oai phong cả giang hồ, năm đó tình cảm nồng đậm như nước, năm đó ở hôn lễ long trọng, cùng với nữ tử điềm đạm, giống như tấm lưới bao quanh lòng nam tử, đao trong tay hắn càng ngày càng chậm, càng ngày càng mềm đi.
Từ từ, gió thổi dần dần ngừng, mặt trời cũng theo áng mây lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Chiêu thức sắc bén hai người ở trên không trung thay đổi thành điệu múa đẹp, giống như một đôi Phượng Hoàng nhảy múa, đây chính là đao kiếm hợp lại làm một.
Trên mặt người yêu lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, tất cả mọi người ở đây si ngốc nhìn một màn kinh diễm này, thì ra, đao kiếm cũng có thể múa đẹp đến vậy.
Lúc tất cả mọi người say mê nhìn cảnh tượng tuyệt mĩ, nàng kia cung tên đã kéo thành trăng tròn, nhắm ngay phía sau lưng nam tử.
Cung tên bắn, mang theo tiếng cười tà ác nàng ta.
Nam tử ôn nhu nhìn thê tử, ôn nhu cười, lại bị thê tử ôm lấy thân thể xoay tròn.
Mũi tên sắc bén bắn vào thân thể Vương hậu, Quân chủ kinh sợ, ôm lấy thân thể Vương hậu đang rơi xuống, đập vào mắt là nụ cười nhạt của Vương hậu.
Ngón tay mảnh khảnh sờ khuôn mặt anh tuấn của nam tử, lưu luyến si mê không thôi, nam tử nàng yêu nhất thế giới này, hôm nay mình cô đơn ra đi, không mang theo đi bất luận hạt bụi nào.
“Không —–” Nam tử tê tâm liệt phế hướng lên trời gào.
Giọt lệ thứ ba rơi xuống, vừa lúc nhỏ tại mi tâm nữ tử, ánh ra hoa văn hoa mai đỏ tươi.
Cuồng phong lại đột nhiên mà lên, mây đen che lấp mặt trời, mưa to đổ xuống, xối ướt tâm mọi người, không biết mưa này là lệ bách tính, hay là lệ của Quân vương.
Trong mưa khuôn mặt bi thương từ từ hiện ra, vẻ mặt nam tử anh tuấn kia, cùng Nam Cung Dục giống hệt nhau, mà nữ tử trong lòng, là khuôn mặt lờ mờ của Hạ Nhược Du.
Một giấc mộng thật dài, khiến Hạ Nhược Du trong mộng rất đau, lúc trong mộng tỉnh lại, bên gối một mảnh ướt át.
Đắm chìm trong bi thương, không nghĩ muốn ngồi dậy, Hạ Nhược Du nhắm mắt lại, cô tình nguyện ở trong mộng đau khổ, cũng không nghĩ muốn đối mặt với hiện thực tang thương.
Cửa phòng bị đẩy ra, đi vào là một người, trong lòng Hạ Nhược Du đề phòng, người nọ là Nam Cung Dục, cô biết hơi thở của anh ta.
Nam Cung Dục ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú vào Hạ Nhược Du đang ngủ, trong mắt đỏ lên. Lo lắng.
Đã là ngày thứ tư, nếu ngày thứ năm vẫn chưa tỉnh lại thì làm sao bây giờ?
Tại sao lại khóc? Giấc mơ gì làm em đau khổ như vậy? Trọn vẹn ba ngày, tuy nhiên là ở trong mộng, nhưng luôn luôn yên lặng rơi lệ, Nam Cung Dục không có cách nào!
Ngày đầu tiên Hạ Nhược Du rơi vào hôn mê, Nam Cung Dục không có đi làm, gọi cho thư ký đem tất cả tài liệu về nhà, tất cả hội nghị, tất cả đàm phán toàn bộ hủy bỏ, anh muốn nhìn Hạ Nhược Du tỉnh lại.
Mà lúc này tin thời sự đang nói: Tối qua, trên phố xuất hiện năm xác chết của năm người đàn ông, thân phận tạm thời đã xác định, năm người này đều kẻ du côn, nguyên nhân bỏ mạng vẫn chưa rõ, lúc đầu cảnh sát đoán là do kẻ thù đuổi giết.
Cuối cùng là ai giết bọn hắn? Nam Cung Dục? Hoặc là Ly Ân? Không thể biết được…..