Bạn đang đọc Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !: Chương VIII: Không phục
Dường như cái canteen có mối liên kết cực kì chặt chẽ vs đôi bạn chẻ của chúng ta. Chuyện gì mà xảy ra, đảm bảo chỉ có ở cái canteen này. Ví dụ điển hình như hôm nay, hai con người trai thanh gái tú ngồi cùng một bàn mà đầu người quay hướng đông, đầu kẻ quay hướng tây. Thỉnh thoảng nhìn nhau = con mắt rực lửa tưởng chừng có thể ăn tươi nốt sống mọi người xung quanh. Mặc dù bình thường Minh Tịnh hay bảo vệ em gái, nhưng hôm nay cũng phải sợ hãi núp sau lưng Kiến Anh.
Chuyện gì đã xảy ra khiến ko khí trở nên căng thẳng như vậy? Có chuyện gì khiến cho đôi bạn trẻ ghét nhau đến mức ấy. Vâng, sau đây đài truyền hình thời sự vê tê vê 3 sẽ tường thuật rõ ràng vụ việc cho người xem à nhầm người đọc đc biết rõ hơn và chi tiết hơn.
———————————————————
Bàn dân thiên hạ: Giới thiệu lằng nhằng, vào chủ đề giùm em cái thím.
TG: Từ đã, vào vấn đề ngay
———————————————————
Sau đây, mời các bạn lên cỗ máy thời gian của đô ra ê mon để đi về thời điểm 30 phút trước.
30 phút trước…
Nó cùng mọi người đến canteen như mọi ngày. Nói là mọi người nhưng chỉ gồm hai nhỏ bạn của nó thôi. Là Mỹ Vân và Ngọc Bích đó (Ko nhắc kẻo quên mẹ tên). Ai dè tình cờ gặp các anh bạn trỏe ở đây.
Nó kêu hai nhỏ bạn ngồi đó để nó chạy đi lấy đồ ăn. Sau khi chen lấn chật chội thì nó cầm hai tô phở nóng hổi ra bàn (Giời nóng mà ăn phở thấy ghê)
Đang đi ra phía bàn, để chọc nó, hắn giơ một chân “xinh đẹp” của hắn ra ngáng đường nó. Kết quả rất đỗi bình thường, nó vấp phải chân hắn mà ngã xuống. Nhưng một kết quả khác mà hắn ko ngờ tới, hai tô phở trên tay nó rớt xuống và rơi đúng chân hắn. Đúng là “gieo nhân nào gặt quả ấy”
_ A! Nóng quá!_ Hắn nhăn mặt_ Cô làm gì vậy hả?
_ Chứ ko phải anh đưa cái chân “đẹp đẽ của mình ra ngáng đường tôi hả? Trời xử là đúng rồi._ Nó cãi lại
Hai đứa nhìn nhau chằm chằm. Ko giống các cặp tình nhân khác, họ nhìn nhau đắm đuối, mắt chớp chớp, mồm đớp đớp. Nhưng cặp đôi của chúng ta như “oan gia ngõ hẹp” nhìn nhau mắt tóe lửa, sấm chớp nổi đùng đùng, sát khi xen lẫn ngọn lửa bùng cháy như chuẩn bị đốt nhà. Ai nhìn cũng thấy khiếp.
_ Thôi nào, đừng giận nữa_ Minh dũng cảm đứng lên can ngăn.
_ Muốn gì?_ Hai người đồng thanh đưa ánh mắt ko mấy thiện cảm cho lắm nhìn Minh. Cậu sợ hãi toát mồ hôi cay xè mắt, vội trốn sau lưng nhỏ Ngọc Bích.
_ Đủ rồi đó, mấy đứa_ Giờ đến lượt anh hai nó dũng cảm nhảy vào ổ mìn
_ Chưa đủ đâu ạ!_ Một lần nữa hai người lại đồng thanh. Giờ Tịnh sợ quá núp sau Kiến Anh.
Và giây phút đó cuối cùng cũng đến
_ Cô! Cái đồ hậu đậu ăn như lợn.
_ Anh thì có gì hơn cái đồ biến thái thích đi cua gái.
Giữa chừng hai bạn cãi nhau bỗng dưng…
– Bốp –
May mà Ngọc Bích xen ngang. Tặng ỗi nàng một cú đấm đau thấu xương. Hai người tay ôm cục u trên đầu mà vẫn nhìn nhau đắm đuối, mắt tóe điện xèn xẹt.
Giây phút ấy, thầm cảm ơn Ngọc Bích xen ngang cứu mạng mọi người.
30 phút trôi qua…
Hai đứa vẫn nhìn nhau trong cái sợ hãi xen lẫn lắc đầu của bạn bè. Ko ai chịu ai.