Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !

Tiếp


Bạn đang đọc Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !: Tiếp

_ Tỷ tỷ! Cảm ơn!_ Nó bc ra khỏi phòng tắm và cất giọng vang vang.
_Uk!_ Kiến Anh mỉm cười._ Tỷ vừa gọi cho anh hai muội rồi đấy. Minh Tịnh sẽ đến đón sớm thôi.
Nó nhìn tỷ tỷ Kiến Anh mà cười thật tươi. Ánh mắt sáng như sao.
_ Dưới bếp có đồ ăn đấy. Muội cứ tự nhiên._ Vừa nghe đến hai chữ đồ ăn, mắt nó giờ sáng hơn mặt trời mặc dù nhiệt độ ko thể hại chết ai.
_ Muội ko khách sáo đâu!_ Xong, nó chạy luôn xuống bếp. Kiến ANh nhìn theo bóng nó, mỉm cười. Nó đúng là con lợn công nghiệp mà anh hai nó nuôi 17 năm nay.
Nó chạy xuống bếp và ngấu nghiến chiếc bánh Kiến Anh để trên bàn. Kiến Anh lặng lẽ bc vào phòng. Cậu ngồi xuống giường và ôm chặt lấy một con gấu bông.
_ Thật là! _ Kiến Anh thở dài._ Vẫn thích gọi mình là tỷ tỷ sao?
Đến đây để tôi bệnh nhân cấp hạn này nói à nghe, lí do tại sao Kiến Anh lại thích mặc đồ con gái.
Xưa thật là xưa, thực chất chỉ có 8 năm trước thôi, nó đã quen vs Kiến Anh rồi. Lúc ấy, Kiến Anh là bạn thân của anh trai nóa. Lần đầu tiên 2 đứa gặp nhau như thế này:

Trời đẹp ởi là đẹp. Nó ở nhà chơi vs lũ bạn thân. Ba đứa nó, (chính ra chỉ có 2) kết hợp thành bộ tam quỷ sứ, nghịch như giặc. Anh hai nó còn phải bó tay. Tụi nó đang đặt bẫy để chờ anh hai về.
Cạch-
Cánh cửa vừa mở ra. Nó háo hức nhìn hình ảnh anh hai nó dính bẫy. Cái bẫy của nó thì đơn giản thôi, căng hai sợi dây trước cửa đợi có người vào thì ướt như chuột lột.
Và… ào –
Có người đã dính bẫy nhưng cóc phải anh nó. Là Kiến Anh đang về ra mắt em rể. Nhầm đến chơi. Anh nó nhìn thành quả của nó mà quát:
_ Thượng Minh Lam! EM bày trò gì thế hả?
Thấy người sập bẫy ko phải anh mình mà là chị dâu tương lai ấy chết bạn thân của anh, nó mới chui ra khỏi chỗ trốn.
_ Em xin lỗi chị!_ Nó mắt long lanh tỏ vẻ biết lỗi.
Nghe nó nói mà Kiến Anh trong lòng như dao đâm tim. Khổ, nó động trúng nỗi đau rồi.
Chả là hồi ấy, Kiến Anh xinh như con gái. Da trắng ko tì vết, mịn màng. Đôi môi đỏ mọng nước. Hai má ửng hồng. Tóc dài đến gáy. Trông như một cô gái xinh đẹp vs mái tóc tía
_ Minh Lam, đây là Kiến Anh, đính chính là con trai đấy.
Nghe vậy, nó lăn ra cười.
Hết. Hồi ức đến đây là kết thúc.
Trong phòng Kiến Anh…
Kiến Anh vẫn ngồi ôm con gấu bông hồi nó tặng nhân ngày sinh nhật. Trong khi đó, ở dưới phòng bếp, nó đã chén sạch 3 cái bánh (ăn còn ghê hơn cả mình. Thôi, bái làm sư phụ. Sư phụ về khoản ăn uống.)

Kiến Anh bỗng chốc đứng lên, quỳ gối trc cái tủ nhỏ cạnh đầu giường, mở ngăn đầu tiên ra, lôi ra một cái hộp nhỏ. Trong cái hộp nhỏ đó, Kiến Anh lôi ra một chiếc chìa khóa. Cầm lấy chìa khóa trong tay, Kiến Anh mở ngăn cuối cùng của cái tủ. Sau đó, cậu lôi ra một quyển sổ.
———————————————————————————————————————————————-
Bàn dân thiên hạ: Giấu cái gì mà kĩ thế. Đọc mà thấy hoa cả mắt
TG: Hehe! Giấu gì ngươi khác thấy ngạc nhiên.
Bàn dân thiên hạ: Nói! Hắn giấu gì?_ Vừa quát vừa bóp cổ
TG: Ẹ! Đợi đã, nói liền
———————————————————————————————————————————————-
Cậu cầm quyển sổ trong tay, im lặng nhìn một lúc. Xong cậu lật giở từng trang. Trong quyển sổ ấy, chi chít các hình ảnh của…nó. Nào là lúc nó sinh nhật thứ 10 – 1 năm sau lần gặp đầu tiên. Rồi thì ngày trước khi nó đi Mỹ. Toàn là hình ảnh của nó.
———————————————————————————————————————————————-
Bàn dân thiên hạ: Em bái anh. Anh rảnh đến mức đi sưu tập ảnh
TG: Đấy là vì yêu biết ko?

———————————————————————————————————————————————-
Kiến Anh giở đến trang cuối, trang chứa hình vẽ nó mà Kiến Anh mất mấy giờ để vẽ. (Bái, anh này vẽ đẹp vẫy. Dạy tui vs_ TG. Đừng có chen vô_ Bàn dân thiên hạ) Cậu nhìn chăm chú, khẽ mỉm cười, khuôn mặt hơi đỏ.
_ Tỷ tỷ! Ngắm người trong mộng hay sao mà cười hoài vậy? Mặt còn đỏ nữa._ Nó đứng ngoài cửa chõ miệng, cười gian.
Kiến Anh giật mình gấp cuốn sổ lại rồi nhanh nhẹn cất đi. (Lại cất vào ngăn cuối, khóa lại, nhét chìa khóa trong hộp, bỏ hộp vào ngăn đầu tiên.) May mà nó ko nhìn thấy.
_ Haha! Làm gì có!_ Kiến Anh cười trừ
_ Thiệt hông?_ Nó đưa ánh mắt nghi ngờ.
* Gật * Cái nhìn của nó làm Kiến Anh toát mồ hôi, miễn cưỡng gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.