Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !

Chương XVII: Chiến tranh lạnh?(2)


Bạn đang đọc Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !: Chương XVII: Chiến tranh lạnh?(2)

Reng…reng…reng…
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp đã vang lên. Tất cả mọi người đều chạy nhào vào lớp học của mình.
Giờ ra chơi…
Khi Kiến Anh đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây đọc sách
_ Hù! _ Tự dưng nhỏ Ngọc Bích từ đâu xuất hiện hù Kiến Anh làm ảnh giật mình ngã nhào.
_ Ngọc Bích? Em làm gì vậy?_ Kiến Anh đứng dậy
_ Hehe! Em đã nghe rồi._ Nhỏ Ngọc Bích cười mỉm, ghé vào tai Kiến Anh._ Chuyện hôm chủ nhật anh nói vs anh Tịnh ấy.
_ Hả?_ Kiến Anh ngạc nhiên. Khuôn mặt ảnh đỏ ửng lên.
_ An tâm! Em sẽ giúp anh mà!_ Nhỏ Ngọc Bích ngồi xuống dựa lưng vào thành ghế.
_ Thật sao?
_ Nhưng mà…_ Nhỏ xoa xoa hai ngón tay cái vs ngón tay trỏ vs nhau._ Măn nỉ măn ni
_ Mỗi lần 50.000. Ok?_ Kiến Anh đã hiểu ý
_ Ok!_ Nhỏ cười cười_ Lại em bàn cách. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Anh nhân cơ hội nào đó mà đi chung vs nó. Chỉ 2 người thôi

Kiến Anh trố mắt. Nhỏ cười gian xảo: “Cứ nghe đi!”
Thế là kế hoạch đc thực hiện.
_ Anh bảo có người cần gặp em sao?_ Nó hiện đang đi cùng vs Kiến Anh trên hành lang vs lí do là có người cần gặp.
_ Ừ! Để anh chỉ cho, anh ta ở…_ Kiến Anh chỉ tay về phía trước
Bỗng có một người đang đẩy cái xe đẩy đựng đồ hớt hải chạy lướt qua phía 2 người. Cái hành lang nó hẹp mà xe đẩy lại to, thế là Kiến Anh nhanh nhẹn ôm lấy nó nép vào tường. Và vô tình… môi chạm môi.
1s…2s…3s…
Nó đỏ mặt đẩy Kiến Anh ra rồi vội chạy đi. Bỏ lại Kiến Anh đang hững hờ, mặt đỏ như quả cà chua, máu mũi chảy ròng ròng.
_ Anh Kiến Anh! Kiến Anh!_ Nhỏ Ngọc Bích từ đâu chui ra. Huơ huơ tay trc mặt Kiến Anh. Nhưng ảnh bị chảy nhiều máu mũi quá mà xỉu
Ai mà ngờ, cái đoạn môi chạm môi đã bị nhỏ ghi hình lại = máy ảnh.
Tại căn tin…
Hai anh chàng đẹp trai đang ngồi ăn. Là Minh và hắn
_ Này! Mẫn Tinh Nham._ Minh gợi chuyện
_ Sao? _ Hắn nghếch mặt lên hỏi.
_ Hôm chủ nhật tao đi uống cà phê vô tình nghe đc câu chuyện này._ Minh ghé sát lại tai hắn thì thầm diễn thuyết toàn bộ câu chuyện ko cần phải kể lại.
_ Hả? Kiến Anh thích con nhỏ đó? Sao lại?_ Hắn giật mình, đập bàn, đứng dậy
_ Quả nhiên như tao đoán, mày cũng thích em gái thằng Tịnh.
_ Tao ko…_ Hắn cãi lại
_ Mày ko hẳn là ko thích_ Minh cười đểu
_ Ừ! Thì sao?_ Hắn ngồi xuống
_ Đc rồi! Nếu thằng Kiến Anh chơi, mày cũng phải chơi. Tao xẽ giúp mày.
_ Hả?_ Hắn ngạc nhiên _ Vậy nhờ mày

Minh nhìn hắn chằm chằm. Hắn thấy vậy cảm thấy ngạc nhiên. 2 đứa nhìn nhau đắm đuối 1 lúc. Minh liền thở dài. Rồi ra ám hiệu y chang của nhỏ Ngọc Bích.
_ Mày…_ Hắn cau có
_ Tao thế nào? Đại công tử?_ Minh cười gian
_ Đc rồi! 50.000/ lần_ Hắn thở dài
_ Có thế chứ._ Minh ghé sát vào tai hắn thì thầm._ Mày nghe này…
( Bọn này giỏi kiếm tiền vãi. Cháy nhà mới ra mặt chuột. Giờ mới biết xung quanh ta rất nhiều kẻ gian. Ngay cả những người bạn thân nhất. Cẩn thận là trên hết. Phòng bệnh hơn chữa bệnh. )
Cuối giờ…
” Sao hôm nay lắm kẻ tìm mình thế nhở?” Nó nghĩ mà cảm thấy nghi ngờ.
Nó và hắn đang đi trên cầu thang vs lí do là có thằng cha nào tìm nó. (Bọn này lấy lí do ngu vẫy)
_ Thằng cha ấy đợi ở đằng kia._ Hắn chỉ tay về phía nhà đa năng gần đấy.
Mẹo của Minh cực kì đơn giản. Lấy kinh nghiệm thực tế: vấp vỏ chuối là ngã. Thế là Minh đặt sẵn vỏ chuối ở gần cuối cầu thang.
Âm mưu đơn giản nhưng cũng thành công. Hắn vô tình vấp vỏ chuối rồi ngã cầu thang thế là đè nó ngã theo. Hai đứa đè lên nhau và lần thứ 2 trong ngày môi chạm môi.
Hắn và nó đều đỏ mặt tía tai. Nó đẩy hắn ra và chạy về.
_ Mày có sao ko?_ Minh từ đâu chui ra.
_ Kế hoạch của mày hay nhỉ? Muốn chết ko?_ Hắn cầm cổ áo Minh lên đe dọa.

_ Tao nói rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén (Sao mà nói giống nhỏ Ngọc Bích thế?) Nàng gần chàng lâu ngày sinh ra tình cảm.
_ Nhưng ko phải như vậy.
Nhưng hắn cũng đâu ngờ, cảnh vừa rồi đã đc ghi lại.
———————————————————————————————————————————-
Hai đứa nó chụp ảnh lại làm gì? In ảnh ra rồi gửi cho Tịnh. 100.000 mỗi bức. Ai mà chả biết thằng Tịnh yêu em gái như thế nào.
_ Hai đứa này! Tao trừ, trừ hết điểm cả hai. Dám làm hỏng sự “chong xáng ” của em tao._ Tịnh bực mình xé hết ảnh. Ko quên trả cho nhỏ Ngọc Bích và thằng Minh mỗi đứa 100 ngàn
——————————————————————————————————————————-
” Thượng Minh Lam. Mày mắc số xui tám kiếp 7 đời gì mà 1 ngày hôn 2 thằng con trai” Nó vật lộn vs chiếc gối trên giường.
Và chìm vào giấc ngủ lúc nào ko biết.
Trong giấc mộng, nó mơ…
Anh hai nó là phù thủy biến nó thành…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.