Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !

Chương XIII: Một ngày đi dã ngoại (hồi kết)


Bạn đang đọc Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !: Chương XIII: Một ngày đi dã ngoại (hồi kết)

Hắn ngồi trên cái ghế, dưới cái ô, mặt thì phô éo cô nào ko đổ (trừ 1 số người). Vốn hàng ngày vui tươi như con vịt giời, nhưng đang suy nghĩ. Hắn nghĩ cái éo gì?
Hắn nghĩ…
Hắn nghĩ…
Hắn nghĩ gì làm sao ta biết đc. Ta đâu có năng lực đọc suy nghĩ.
Nó, bình thường ham chơi.
Thấy biển là phải bơi.
Nhưng giờ, nó cũng ngồi suy nghĩ.
Nó nghĩ gì?
Nó nghĩ…
Nó nghĩ… Nó nghĩ gì tao cũng éo biết
(Ha ha. Đùa chút cho vui)
Thật ra… Hắn nghĩ…
Làm sao để trả thù con nhỏ Thượng Minh Lam mà ko bị thằng anh hai nó đập bây giờ?
Sự thật… Nó nghĩ…
Làm sao để dạy dỗ thằng cha Mẫn Tinh Nham ấy bây giờ?

Hai đứa nó. Suy nghĩ ko giống nhau.
Nhưng…
Mục đích giống nhau. Đó là… chọc tức đối phương
—————————————————————————————————————————————————————-
TG: Thần giao cách cảm. Mục đích suy nghĩ cũng giống nhau. Một cặp trời sinh. Vỗ tay. Vỗ tay.
Bàn dân thiên hạ: Có ai đưa đứa tâm thần này vô viện hơm?
—————————————————————————————————————————————————————-
Sáng chói!
Sáng chói!
Cái đầu to óc lớn hơn nho của hai bạn chẻ từ đâu nảy ra một cái đèn cực tối. Lại bày trò rồi.
Nhưng… thật sự lần này, hắn gian hơn nhiều. Hắn bắt gặp nhìn thấy nó cười điệu ranh mãnh, hắn nghĩ ngay hẳn nó có trò để bày. Âm mưu của hắn là giả vờ ngủ để xem nó bày trò gì.
Nó mon men ra chỗ hắn. Hắn đang ngủ. Đây là cơ hội tốt cho nó. Nó rón rén lại gần ly nước của hắn để trên chiếc bàn cạnh cái ghế hắn đang nằm. Nhẹ nhàng bỏ viên thuốc xổ vào. Vậy là xong. À quên! Chưa nói. Nó còn rút hết giấy nhà vệ sinh rồi.
Nố mỉm cười gian xảo. Ai ngờ…
_ Bắt quả tang âm mưu hại người nhé._ Hắn chợt mở mắt và ngồi dậy làm nó giật mình xô đổ cái bàn. Ly nước rơi xuống vỡ ra. Thủy tinh cắm vào chân nó. Gậy ông đập lưng ông.

_ A! Đau quá!_ Nó cầm cái chân mà suýt xoa. Hắn lắc đầu ngán ngẩm. Rồi hành động quân tử. Hắn bế nó lên đặt nhẹ nhàng lên chiếc ghế.
Hành động đó làm nó thoáng đỏ mặt.
Nhưng… giây phút lãng mạn chưa đc bao lâu…
_ Cô nặng y chang con heo vậy._ Hắn buông 1 câu hững hờ động phải lòng tự trọng của 1 cô gái ” cành vàng lá ngọc “._ Ui da!
Hắn kêu lên đau đơn vì cú đá chả thù của nó. Cho chết.
(Nhưng cũng nể nàng thật. Chân đau mà còn gây sự)
_ Đi lấy băng bông giùm! Đứng đo làm gì?_ Nó quát
Thế là hắn phải chạy đi phục vụ cô nương làm bướng.
Vài phút sau…
Hắn nhẹ nhàng băng bó tỉ mỉ cho bàn chân nhỏ nhắn tựa chân voi của nó. Ko khí im lặng bao trùm. Ko phải ko khí căng thẳng mà là ngượng ngùng. Mặt nó giờ đỏ như quả cà chua. Đầu xì khói y chang tàu lửa tu tu xình xịch tu tu xình xịch. Nhìn nó lúc ngượng dễ thương lắm chứ.
Hắn nhìn đi nhìn lại tác phẩm của mình càng làm nó ngượng hơn. Mặt đỏ như trái gấc. Bỗng chợt nó nhìn cái người đằng sau hắn rồi cười gian.
_ Hai bạn tình củm quá nhỉ!_ Một giọng nam vang lên. Đầy sát khí.
Giọng này nghe quen quen. ĐÚng rất quen. (Thì là người quen mà)
Hắn quay đằng sau. Quả ko sai. Cứ đụng vào nó là ảnh lại xuất hiện. Người tượng trưng cho công lí. Kẻ tượng trưng cho lẽ phải. Đó chính là… Minh Tịnh.
Mặt hắn giờ tái mét. Tịnh bẻ tay rôm rốp chuẩn bị tra khảo tội phạm.
_ Mẫn…Tinh…Nham… Mày nợ tao một lời giải thích tại sao chân em tao nó như xác ướp Ai Cập thế kia. _ Tịnh giở giọng đe dọa
Kết quả ko nên nói cho nó đau lòng. Giờ chúng ta hãy cầu nguyện cho hắn. Để hắn ra đi thanh thản. ANh chàng lăng nhăng biến thái thế mà gái nó theo hàng đoàn. Anh càng họt boi của trường đã quên tên. Giây phút tưởng niệm sờ tát. (Hắn: Tao éo có chết mà tưởng niệm)
Hôm đó là một ngày rất vui.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.