Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !

Chương XII: Một ngày đi dã ngoại (3)


Bạn đang đọc Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !: Chương XII: Một ngày đi dã ngoại (3)

Chà chà. Hôm nay ta đi dạo quanh phố để tìm ra ý tưởng mới. Có lẽ sẽ rất hay đấy ( hoặc ko). Nhưng dù sao thì cũng mời các độc giả yêu quý cùng xem.
—————————
_ Tài năng của em vẫn phát triển ko hề giảm chút nào nhỉ._ Tịnh sau khi uống hết 3 chai nc giờ đang quay ra trách móc em gái mình. Kể cũng tội, bị đầu độc tu hết 3 chai nc thì còn bụng đâu mà ăn. Uổng công anh để bụng từ sáng đến giờ.
_ Hức. Hức. Em xin lỗi cái bụng của anh hai._ Nó mếu máo
_ Xin lỗi cả tụi này nữa chứ_ Hắn cũng đâu kém gì tịnh. Bụng đầy nc ko nhét đc gì.
_ Tại sao tui phải xin lỗi anh. Anh ăn anh giáng chịu có ai bắt anh ăn đâu? _ Nó cãi lại _ Dù sao cũng mời mọi người ăn.
Theo tg nghĩ là nó cố tình đầu độc mọi người để họ uống nhiều nc cho đầy bụng ko nuốt nổi nữa. Khi đó, nó tha hò chén những sơn hào hảo vị. Gian. Gian hơn con ngan. Có ai ủng hộ tui hơm? (Tất cả đồng loạt giơ tay _ Chúng tôi ủng hộ)
Thế là phần quan trọng nhất của buổi đi chơi đã xong rùi nhỉ.
– Reng – Reng – Reng –
Đang vui vẻ thì có kẻ phá đám đột ngột. Điện thoại của hắn vang lên đến chói tai. CHo lịch sự, ảnh phải chạy ra chỗ nào đó để nghe.

10p, 20p, 30p sau
_ Thằng cha đó làm gì mà lâu zữ vậy?_ Mọi người bắt đầu phàn nàn sau 30 phút chờ đợi.
Sự thật vo cùng khó coi. Hắn đang lạc từ lúc nào ko biết.
_ Có ai có điện thoại ko? Gọi cho ảnh thử coi. Điện thoại em hết pin rùi?_ Nhỏ Vân đề suất sáng kiến.
_Khổ thân, điện thoại tụi này để hết trong xe roài._ Cả hội rơi vào tình huống éo le. Cái xe đậu thì xa mà các bạn lại ngại.
_ Em có đem._ Nó lôi từ trong túi ra cái ai phôn mấy thì ko biết. Và… tất nhiên nhiệm vụ tiếp theo của nó là liên lạc vs hắn.
Các bạn nghĩ sao? Hắn có về đc nhà ko? Có! Tất nhiên là hắn về đc nhà. Nhưng ai tiễn hắn về? Nó ư? Ko! Vậy là ai? Chính hắn tự mò về. Tại sao? Muốn biết, ta cùng xem cuộc nói chuyện qua điện thoại.
Khi nó vừa bắt đc liên lạc vs hắn thì…
_ Anh đang làm cái quái gì? Ở đâu đấy?_ Nó bắt đầu quát tháo
_ ĐỪng nóng! Tôi đang ở Việt Nam_ Thời khắc này hắn vẫn còn trêu đùa.

_ Ở Việt Nam hả? Thế mà tôi tưởng anh ở bên nc ngoài cơ đấy. Thế thì khỏi đi đón rồi_ Nó bực mình trả đũa lại
_ Ấy ấy! EM xin! EM đang ở chỗ X cạnh cái V gần cái Y_ Hắn giở giọng van xin
_ Đc! Đợi tôi đến đó!_ Nó vừa nói xong thì có một con chó chạy tới chân hắn. Vì hắn đang đứng dưới cột điện nên con chó ko ngần ngại mà bậy luôn dưới chân hắn.
_ Con chó kia! Biến đi!_ Hắn tức giận quát
_ Cái gì? ANh dám gọi tôi là chó sao?_ Ko may điện thoại chưa tắt
_ Ko ý tôi là…_ Hắn lúng túng. COn chó bắt đầu sủa _ Sủa cái gì mà sủa? Biến!
_ Hả? Sủa à? Mẫn Tinh Nham_ Nó bắt đầu điên tiết
_ Ko! Cô hiểu nhầm rồi_ Nhưng con cho ko chịu đi_ ĐỒ súc vật! Cút mau
_ SÚc vật? Anh gọi tôi là súc vật? _ Hắn càng nói nàng càng giận _ Vậy thì tự mò về đi
_ Khoan…_ Hắn chưa kịp thanh minh thì nó đã tắt máy. Hắn thở dài. Còn em chó yêu quý thì nhìn hắn chằm chằm _ Mày hại tao làm nàng giận rồi kìa! Biến đc chưa?
Bấy giờ con chó mới bỏ đi. Thế là hắn đành cuốc bộ tìm đường. Tìm đường về cũng đã chiều


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.