Bạn đang đọc Độ Ách – Chương 4: Chiêu Hồn Tam
“Tần đại ca rất giống một cố nhân của muội, mặt mày giống, tính tình cũng giống nốt.”
Chương 4: Chiêu hồn (tam)
Tiếng khóc lại vang lên, càng ngày càng xa, âm thanh kéo lê kia cũng dần dần nhỏ đi.
Mọi người thở phào một hơi, lục tục bò ra khỏi chỗ nấp.
Dụ Thính Thu móc ra một lá bùa, phù chú không lửa tự cháy, biến thành ngọn lửa màu xanh lá.
Người tu đạo, đều biết đây là loại phù gì.
Thí quỷ phù, gặp oán khí sẽ bốc cháy, có thể kiểm tra xung quanh có quỷ không.
Sắc mặt Dụ Thính Thu rất kém, nói: “Các ngươi xem, lửa màu xanh lá, oán khí của nữ quỷ này rất nặng.”
“Không nặng sao được?” Bách Lý Quyết Minh cười lạnh, “Toàn bộ người trong trấn đều bị ả giết mà.”
Mọi người cả kinh, “Tần thiếu hiệp, sao ngươi biết……”
“Ta đoán, dân ở đây không chịu ra khỏi cửa, một nửa là sợ ánh sáng, nửa còn lại chính là sợ nữ quỷ này.” Bách Lý Quyết Minh nói, “Được rồi, các ngươi đừng có gan thỏ đế như vậy chứ.
Nữ quỷ này tuy oán khí nặng nề, nhưng vẫn sợ ánh sáng mặt trời, chỉ dám lượn lờ bên ngoài vào ban đêm.”
Vẻ mặt Dụ Phù Xuân đau khổ, “Đúng, ít nhất ban ngày chúng ta sẽ an toàn, đêm nay chúng ta cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai ra ngoài tìm manh mối, xem có cách nào thoát ra khỏi đây không.”
Bách Lý Quyết Minh xoay người định quay về ngủ, chợt thấy nha đầu Tạ Tầm Vi này còn nắm ống tay áo y.
Đầu ngón tay trơn bóng như ngọc, siết chặt góc tay áo y không chịu buông.
Bách Lý Quyết Minh vẫy vẫy tay áo, “Sao ngươi còn nắm ta?”
Tạ Tầm Vi cụp mắt, ra vẻ lúng túng, “Ta sợ.”
Bách Lý Quyết Minh: “……”
Tất cả nam nhân ở đây quăng cho y ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Trong nháy mắt lửa giận bùng lên, Dụ Thính Thu hung dữ nói: “Tạ Tầm Vi, ngươi đúng là không biết xấu hổ! Ca ta là hôn phu của ngươi, vậy mà ngươi dám dụ dỗ đàn ông ngay trước mặt huynh ấy!”
Bách Lý Quyết Minh cau mày, lặp lại từng câu từng chữ, “Hôn phu?”
Vẻ mặt nam nhân này trở nên có chút đáng sợ, Dụ Phù Xuân không tự chủ được mà nuốt nước bọt, vẫn cứ cố nở nụ cười mạnh mẽ với Dụ Thính Thu: “Nhị muội, muội không nên trách Tầm Vi muội muội chứ, nơi này nguy hiểm như vậy, cả huynh cũng muốn nắm tay áo của Tần thiếu hiệp đó.” Hắn thấp thỏm nhìn Bách Lý Quyết Minh, “Tần thiếu hiệp, phụng mệnh gia mẫu, ta với Tầm Vi muội muội đã đính hôn từ trước.
Ngày sau ta với Tầm Vi muội muội thết đãi yến tiệc, nhất định sẽ mời huynh tới uống rượu mừng.”
Giỏi cho một thằng nhóc mập, không nhìn ra mi lại tâm cơ như vậy.
Vừa hóa giải lúng túng, vừa công khai chủ quyền.
Bách Lý Quyết Minh cười lạnh, với cái bộ dạng đầu heo mặt chó này, cũng dám mơ tưởng Tầm Vi nhà y? Đồ đệ của Bách Lý Quyết Minh y, sao có thể để con heo xấu xí này vấy bẩn! Bách Lý Quyết Minh tiến lên trước một bước, đứng trước mặt Dụ Phù Xuân, lạnh lùng nói: “Hôn sự này gia không đồng ý, nếu ngươi thức thời, lập tức từ hôn cho gia.”
Vóc người của nam nhân rất cao, khí thế bức người, từ trên cao cúi xuống mà nhìn chằm chằm hắn, Dụ Phù Xuân gần như có thể thấy màu máu ẩn hiện trong mắt y.
Chung quanh im lặng, không ai lên tiếng.
Với tư sắc của Tạ Tầm Vi, hoàn toàn xứng danh đệ nhất hoa khôi, người thèm muốn nàng như cá diếc qua sông, bị một tên mập chết tiệt chiếm tiện nghi, đã có người ngầm phẫn nộ từ lâu, nhưng e ngại khí thế Dụ gia, không dám lên tiếng.
Ai cũng không ngờ rằng một thiếu niên sa cơ thất thế như Tần Thu Minh dám bất bình thay cho hồng nhan, đám nam nhi ở đây đều âm thầm gào thét giơ ngón cái trong lòng.
Dụ Phù Xuân còn khí phách hơn so với tưởng tượng của mọi người, kiên cường nói: “Tần thiếu hiệp, Tầm Vi muội muội là hôn thê của ta, dù có nói gì ta cũng sẽ không từ hôn.”
Tạ Tầm Vi lã chã rơi nước mắt, lau khóe mắt nói: “Tần đại ca, thôi bỏ đi.
Lệnh của cha mẹ, cũng đã mai mối rồi.
Mợ nuôi muội lớn lên, muội gả cho biểu ca báo ân, cũng là việc nên làm.” Nàng nói xong, nước mắt lại tuôn rơi.
Bộ dạng yếu đuối đáng thương như vậy, ngoài miệng thì bảo nghe theo trưởng bối sắp xếp, người sáng suốt nhìn là biết nàng chịu ức hiếp ở Dụ gia.
Đành trách Tạ Tầm Vi nàng không có cha mẹ để dựa dẫm, sư trưởng cũng không còn.
Phu nhân Dụ gia lại là một nhân vật lợi hại, nàng ăn nhờ ở đậu, há có đạo lý không ngoan ngoãn nghe lệnh?
Nếu Bách Lý Quyết Minh y còn sống trên đời, cho dù đồ đệ là bùn nhão không đắp nổi tường, sao có thể rơi vào hoàn cảnh như thế này?
Bách Lý Quyết Minh giận đen mặt, liên tục gật đầu, “Được, được, không từ đúng không?”
Bỗng nhiên y giơ tay, bóp chặt gáy Dụ Phù Xuân, lôi người đến trước ván cửa, nhét đầu Dụ Phù Xuân vào cái lỗ mà nữ quỷ kia mới vừa đập ban nãy.
Dụ Phù Xuân đực mặt ra, lúc sực tỉnh lại, đầu đã thò ra bên ngoài.
Bóng đêm đen kịt, sương mù lờ mờ, cương thi thủ vệ ngã đầy đất, thi hài bị phá hủy, máu đen đọng lại trên bậc thềm.
Hắn rùng mình, tầm mắt từ từ di chuyển, mơ hồ nhìn thấy một bóng ma màu đỏ ở xa xa góc phố.
Nữ quỷ kia mới vừa đi tới giao lộ, dường như nghe thấy động tĩnh, bỗng dừng bước chân phù phiếm lại.
Dụ Phù Xuân gần như phát điên, hai tay chống lên cửa, ra sức rụt đầu về, “Cho ta vào, ta phải vào!”
Mọi người bên trong khiếp sợ, nhao nhao tiến lên ngăn cản.
Không hiểu sao mà tay Bách Lý Quyết Minh như gọng kìm, làm cách nào cũng không mở được.
Dụ Thính Thu đặt kiếm lên gáy Bách Lý Quyết Minh, thấp giọng gầm lên: “Tần Thu Minh, buông tay, nếu không ta giết ngươi!”
Tạ Tầm Vi cũng kéo kéo cánh tay Bách Lý Quyết Minh, nhỏ giọng gọi y: “Tần đại ca, huynh thả biểu ca ra đi!”
Bách Lý Quyết Minh mắt điếc tai ngơ, vẫn còn cười lạnh, “Họ Dụ, mẹ ngươi có ý gì, tưởng lão tử không biết à? Đơn giản là muốn thằng con phế vật không có thiên phú như ngươi, dựa vào cái loại biện pháp hạ đẳng này, dẫm lên máu thịt của Tầm Vi để tiến triển thật nhanh, tiền đồ xán lạn chứ gì.
Lão tử nói cho các ngươi biết, ngày nào ta còn mở mắt được, tuyệt đối không để các ngươi động vào đầu ngón tay nàng ấy!”
Gió đêm rét lạnh, nữ quỷ đầu phố thong thả xoay người, Dụ Phù Xuân gần như thấy được sườn mặt tái nhợt đáng sợ của ả.
“Ta sẽ không làm vậy! Cho ta vào đi!” Dụ Phù Xuân nước mắt nước mũi tèm lem, toàn thân run rẩy.
“Ngươi không làm, mẹ ngươi cũng sẽ ép ngươi làm! Hỏi ngươi lần cuối, từ hôn hay không?” Giọng nói hung dữ của Bách Lý Quyết Minh vang lên ở sau lưng.
“Từ, ta từ!” Dụ Phù Xuân khóc lóc nói.
Nữ quỷ hoàn toàn xoay người, tóc dài đen nhánh che khuất khuôn mặt.
Cùng lúc đó, Dụ Phù Xuân bị lôi trở vào khách điếm, ngã ngồi trên mặt đất thở hồng hộc.
Mọi người vây quanh Dụ Phù Xuân, vừa giật mình vừa sợ hãi.
Tần Thu Minh quả thực là kẻ điên, nếu vừa rồi y thu tay trễ một khắc thôi, e là đầu của Dụ Phù Xuân cũng không cánh mà bay mất!
Mặt khác, nam nhân kia trở lại ngồi lên quầy, rũ chân dài xuống, chân kia đặt trên mặt quầy.
Y bày ra vẻ đại lão gia ngoắc ngoắc ngón tay với Tạ Tầm Vi, “Qua đây với gia, đứng đó làm gì?”
Tạ Tầm Vi nhẹ giọng đáp, ngoan ngoãn ngồi cạnh chân Bách Lý Quyết Minh, cụp mi rũ mắt hệt như một cô vợ nhỏ.
“Cẩu nam nữ.” Dụ Thính Thu nghiến răng nghiến lợi.
Đang có vợ hiền, tự nhiên bay mất.
Dụ Phù Xuân ụp mặt vào vai Dụ Thính Thu, hu hu khóc lên.
Một đêm không ngủ, hôm sau tất cả mọi người đều dậy sớm.
Đẩy cửa ra, dưới bậc thềm toàn là cương thi đổ rạp.
Bách Lý Quyết Minh cau mày lật hai cỗ thi thể, xem vết thương trên người bọn họ.
Đều là móng tay sắc bén cào qua, nhìn mức độ tổn hại của xác chết, móng vuốt của nữ quỷ kia có thể sánh ngang một con sói.
Vẫn chưa dùng thuật pháp, đạo hạnh nữ quỷ kia cùng lắm là một hai năm, có lẽ thần trí cũng không thanh tỉnh lắm.
Hồn phách mới chết đa phần không đủ ký ức, hoặc là si ngốc hoặc là điên cuồng, có đạo hạnh mới có thể tỉnh táo lại.
Ngay cả Bách Lý Quyết Minh cũng không nhớ rõ lúc mình mới chết là như thế nào.
Nhưng điều này cũng kì lạ, nếu không có tu vi, người bình thường hóa ác quỷ ít nhất phải mười năm mới có thể kết quỷ vực, nữ quỷ này sao lại làm được chuyện đó?
“Các ngươi xem, đây là cái gì?” Viên hô lớn.
Mọi người xoay đầu, thấy một phong bao đỏ rực trong tay hắn.
“Hình như là thiệp mời,” Viên nhị cầm lấy nhìn thử, “Ồ, ‘ Năm Canh Tử, vừa tròn hai mươi chín, uyên ương nguyện thề kết đôi, loan phượng cùng bay lên trời.
Ngày lành tháng tốt, dập đầu báo hỉ.
’”
“Năm Canh Tử là hai năm trước, cô nương này đã chết hơn hai năm rồi.” Tạ Tầm Vi nhíu mày trầm ngâm.
Bách Lý Quyết Minh liếc nàng một cái, xem ra đồ đệ ngốc của y cũng phát hiện điểm kì quái.
“Sao hôm qua không thấy tấm thiệp này, ở đâu ra vậy?” Khương Tiên xen mồm hỏi.
“Ờ nhỉ.” Viên đại cũng nghĩ không ra.
“Không lẽ là……” Dụ Phù Xuân lắp bắp nói, “Nữ quỷ phát? Hôm qua ta thấy ả mặc hồng y, chẳng lẽ là tân nương.”
Bách Lý Quyết Minh hất cằm, “Này, các ngươi xem kìa.”
Mọi người nhìn về phía y chỉ, thấy dưới bậc thềm trước mỗi nhà đều có một tấm thiệp cưới.
“Quỷ tân nương kia lượn lờ khắp nơi, hóa ra là phát thiệp cưới à?” Viên đại kinh ngạc nói.
“Xem ra đúng là như thế.” Tạ Tầm Vi cười nhẹ, “Chúng ta đi xem thử? Tân nương chết đột ngột, oán khí không tiêu tan, có lẽ là liên quan mật thiết với hôn sự của mình.
Hôm nay mặt trời giương cao, dương khí thịnh, chắc là không có nguy hiểm.”
“Người ta cũng đã mời, đương nhiên phải đi, mà hỉ sự làm ở đâu?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
“Lý phủ Quân gia.” Viên nhị đáp.
Bách Lý Quyết Minh phủi phủi ống tay áo, cất bước về phía trước.
Tuy rằng hôm qua y lên cơn điên không kiêng cử ai, tốt xấu gì cũng là người có thực lực nhất trong bọn, đi theo y đương nhiên an toàn hơn so với đơn đả độc đấu.
Ngoại trừ huynh muội Dụ gia dừng ở phía sau, những người khác đều theo sát, một tấc cũng không rời.
Đi được vài bước, bỗng nhiên Bách Lý Quyết Minh cảm thấy thiếu thiếu gì đó, quay đầu nhìn lại, Tạ Tầm Vi đang đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Sao không đi?” Y hỏi nàng.
Tạ Tầm Vi chau mày, “Tần đại ca, chân muội đau quá, đi không được.”
“Hôm qua còn đi được mà?” Bách Lý Quyết Minh nghi hoặc, “Vậy chúng ta đi chậm một chút.”
Ủa khoan, y thành đại ca bao giờ vậy?
Tạ Tầm Vi tràn ngập mong chờ nhìn y, “Tầm Vi thật sự không đi nổi, Tần đại ca, huynh cõng muội được không?”
“……” Nha đầu này, bao tuổi rồi mà còn yếu đuối như vậy.
Bách Lý Quyết Minh bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống, “Lên đi.”
Tạ Tầm Vi cười leo lên lưng y, gác cằm lên vai y, cuối mặt xuống là có thể nhìn thấy sườn mặt của nam nhân này.
Đuôi mày sắc bén như một thanh đao, lúc cười lộ ra chiếc răng khểnh tinh nghịch, vừa ngông cuồng vừa hoang dã.
Trong lúc ngẩn ngơ, ký ức nhiều năm trước lại ùa về, lúc hắn còn bé tí nằm trên lưng sư phụ, lắc qua lắc lại, ngắm rừng hoa muôn màu muôn vẻ dọc hai bên đường trong núi.
“Nhìn ta làm gì?” Bách Lý Quyết Minh hung dữ nói.
“Tần đại ca rất giống một cố nhân của muội, mặt mày giống, tính tình cũng giống nốt.” Tạ Tầm Vi dừng một chút, nhẹ giọng hỏi, “Sao Tần đại ca đối xử tốt với muội thế?”
Cố nhân…… Bách Lý Quyết Minh biết, Tầm Vi thấy được bóng dáng sư phụ mình trên người y, đứa ngốc này nào có biết, “Tần đại ca” trước mắt này chính là sư phụ nàng.
Nhưng chung quy bọn họ nhân quỷ thù đồ, nếu lại để đám tiên môn phát hiện thân phận y, lần này Tầm Vi sẽ khó mà qua ải.
Huống hồ cái thân xác này sớm muộn gì cũng thối rữa, rồi y cũng sẽ lại rời đi.
Nếu nói cho nàng biết sư phụ nàng đã quay về, tương lai nàng sẽ phải chịu nỗi khổ biệt ly.
Y nhớ tới lần ly biệt tám năm trước, giữa ánh lửa hừng hực, ánh mắt của thiếu nữ yếu đuối cực kỳ bi thương.
Ôi, không thể để nàng khóc nhè được, nếu không…… y sẽ không nỡ……
“Bởi vì ngươi đẹp, được chưa.” Bách Lý Quyết Minh trả lời cho có lệ, “Còn nữa, đại ca cái gì, lão tử là đại gia, gọi Tần đại gia.”
“Được,” Tạ Tầm Vi dịu dàng mỉm cười, “Tần đại ca.”
Bách Lý Quyết Minh: “……”
Y mải lo nói chuyện, không hề phát hiện bộ dạng của mình và Tạ Tầm Vi trông vô cùng thân mật.
Dụ Thính Thu đứng một bên nhìn cả buổi, căm ghét nói: “Cẩu nam nữ!”
Dụ Phù Xuân lại úp mặt vào vai nàng, khóc hu hu.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Bách Lý Quyết Minh trong mắt Dụ Thính Thu: Cẩu nam nhân.
Tạ Tầm Vi trong mắt Dụ Thính Thu: Trà xanh, buồn nôn!
Bách Lý Quyết Minh trong mắt mọi người: Phẫn nộ vì hồng nhan.
Tạ Tầm Vi trong mắt mọi người: Biểu muội nhỏ yếu đuối đáng thương.
Hải Miên Bảo Bảo: Lúc trước Tầm Vi trong mắt sư phụ còn bé bỏng, nên gọi là “nó”.
Giờ Tầm Vi thành thiếu nữ rồi, nên sư phụ gọi là “nàng” như các nhân vật khác nhe..