Bạn đang đọc Độ Ách – Chương 3: Chiêu Hồn Nhị
Thoạt nhìn trấn này tồi tàn thực sự, hai bên đường đất mọc đầy cỏ ngải, bức tường rào bằng tre sụp hơn phân nửa, lộ ra những gian nhà tranh lợp ngói tiêu điều phía sau.
Bọn họ gõ cửa vài nhà, không có ai đáp lại, nhà nào cũng đóng chặt cửa, gọi người cũng không trả lời.
Dụ Phù Xuân nói: “Tần thiếu hiệp, chúng ta đã thử gõ rồi, người ở trên núi không chịu ra đón khách, có lẽ dân ở đây sợ người lạ.”
“Sao các ngươi biết có người ở bên trong?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
“Cửa nhà khóa trong, không phải khóa ngoài.”
“Ý ta là,” Bách Lý Quyết Minh cười một tiếng, “Sao các ngươi biết kẻ bên trong là người? Ban ngày ban mặt không ra khỏi cửa, đương nhiên là vì sợ ánh mặt trời.”
Mọi người biến sắc, đúng rồi, làm sao có người sống trong quỷ vực của ác quỷ chứ? Có người hai chân mềm nhũn, run rẩy như chim cút.
Bách Lý Quyết Minh thấy thế thì cạn lời, giúp đám trẻ ranh này cả nửa ngày trời, mới nhận diện được từng người một.
Huynh muội mập mạp là Cô Tô Dụ gia, Thỏ chân trẹo kia là biểu muội của bọn họ, hai đứa con trai cao gầy là đệ tử Lưu Quận Viên thị, Bách Lý Quyết Minh không nhớ được tên bọn họ, tạm gọi Viên đại và Viên nhị, còn có một tên lùn mắt nhỏ mày mỏng, là Việt Quận Khương gia, tên là Khương Tiên, nhưng mà Bách Lý Quyết Minh thích gọi hắn là Khương lùn.
Đám con cháu danh gia vọng tộc này suốt ngày rúc vào ngực mẫu thân, chỉ biết xông quần áo cho thơm phức, tô son trét phấn lên mặt, ngay cả kiếm cũng cầm không xong.
Còn chưa thấy quỷ, đã sợ tè ra quần.
Nếu mang ra so sánh, hai vị cô nương can đảm hơn nhiều, tuy rằng sắc mặt cũng trắng bệch cả ra.
Thôi, dù sao cũng là mấy sinh mạng, dẫn theo thì dẫn.
Bách Lý Quyết Minh bất đắc dĩ.
Viên đại hỏi: “Giờ làm sao đây? Chúng ta dừng chân ở đâu được?”
“Phía trước có khách điếm.” Thỏ chân trẹo nhẹ giọng lên tiếng, “Có lẽ có phòng trống.”
Sơn thôn xó xỉnh này, ngoại trừ mấy quả dưa xui xẻo bọn họ làm gì có ai khác nữa, khách điếm gần như là trống không.
Bách Lý Quyết Minh gật gật đầu, nhìn khách điếm lắc lư đi tới.
Mọi người theo sát phía sau, một tấc cũng không rời, hận không thể dán mình lên người Bách Lý Quyết Minh.
Khách điếm cũng cài cửa, Bách Lý Quyết Minh trực tiếp đá văng cửa.
Mọi người nối gót y vào, bên trong toàn là tro bụi, khiến mọi người ho sặc sụa.
Khách đường tối om, nương theo ánh sáng ảm đạm mơ hồ thấy bóng dáng bàn ghế, trông rất mộc mạc.
Trước mặt là một bức tượng thần tróc sơn, nửa cười nửa không, vô cùng quái dị.
Sáp nến chảy dính đầy bàn, thoạt nhìn tưởng máu.
Một mặt chiêng đồng đặt trên bàn thờ, mặt trên còn rỉ sét.
Dụ Thính Thu châm lửa đốt lò sưởi, Thỏ cô nương ngồi cạnh bàn cúi người xoa mắt cá chân, hai người đi sau cùng bước vào đóng cửa lại.
Mới vừa đẩy cánh cửa, lập tức có người hét lên, cùn tay cùn chân bò tới chỗ Bách Lý Quyết Minh.
“Có quỷ!” Khương Tiên quát.
Mọi người cả kinh, lục tục rút kiếm ra khỏi vỏ.
Bách Lý Quyết Minh quay đầu nhìn lại, thấy một loạt thi thể đứng thẳng tắp ở mặt sau ván cửa, tất cả cương thi đều có gương mặt tái nhợt, đầu đội mũ hình dùi đan bằng cỏ, trên vành nón rũ xuống một tấm hoàng phù.
Bách Lý Quyết Minh cười một tiếng, nói: “Đi vào chỗ đẹp rồi, nơi này là khách điếm tử thi.”
“Khách điếm tử thi?” Khương Tiên trừng lớn mắt, “Tất cả đều là tử thi?”
“Không,” Thỏ cô nương trấn an hắn, “Đây là chỗ dừng chân của thợ đưa thi.
Trong núi nghèo khó, tha hương cầu thực, chết nơi xứ người, người thân nhờ thợ đưa thi mang bọn họ về cố hương.
Đường núi gập ghềnh, mưa gió khó đi, nên mới có chỗ chuyên cho họ tá túc nghỉ chân, gọi là khách điếm tử thi.”
Giọng nói của cô nương này nhẹ nhàng như cơn mưa phùn phớt theo làn gió, khiến cho người nghe thư thái, mọi người dần bình tâm lại.
Dụ Thính Thu nghiêm mặt nói: “Đêm nay chúng ta thật sự ngủ cùng với đám cương thi này?”
“Nói nhảm,” Bách Lý Quyết Minh tức giận, “Chả lẽ trông cậy vào các ngươi giữ cửa?”
Y cầm mặt chiêng hỏng trên bàn thờ, gõ vào cột một cái, bỗng nhiên tất cả cương thi ngẩng phắt đầu, mở to đôi mắt vẩn đục, giơ thẳng hai cánh tay gầy gộc lên.
Viên nhị đánh liều cầm kiếm quơ quơ trước mặt chúng, cương thi như rối gỗ, sừng sững bất động.
Dụ Phù Xuân kinh ngạc nói: “Tần thiếu hiệp quả nhiên là cao nhân, cả đưa thi cũng biết.”
Thỏ cô nương khẽ cười, giải thích: “Đó là âm la* của thợ đưa thi, hành thi về nhà sẽ nghe theo hiệu lệnh của nó.
Bọn họ không phải là hành thi* sinh ra từ oán khí, biết thuận theo mình, nếu biểu ca gõ la, bọn họ cũng sẽ nghe theo.”
*Âm la: cái chiêng, hành thi: xác chết biết đi.
Mọi người đều tán thưởng nàng có tri thức, thích thú vây quanh nàng.
Dường như Dụ Thính Thu rất ngứa mắt vị cô nương này, lầm bầm, “Đồ khoe mẽ.”
Thỏ cô nương ngẩn ra, cúi đầu im lặng.
Bách Lý Quyết Minh mở cửa, lại gõ thêm một cái, tất cả hành thi trật tự xoay người, từng cái một nhảy ra ngạch cửa như con châu chấu.
Hai huynh đệ Viên thị vội vàng khép cửa lại, cài khóa.
Bách Lý Quyết Minh duỗi người, nằm trên quầy khách điếm ngủ gật.
Những người trẻ tuổi kia ngủ không được, vây quanh lò sưởi thấp giọng trò chuyện với nhau.
“Đạo hạnh của ác quỷ có liên quan với tu vi của nó lúc còn sống, theo lý mà nói chốn thâm sơn cùng cốc này, cho dù có ác quỷ đạo hạnh cao, cũng bị thúc bá trưởng bối chúng ta quét sạch rồi mới đúng, sao lại có cá lọt lưới? Hại chúng ta ăn khổ.” Viên than thở, “Tiểu thiếp mới cưới còn đang ở nhà chờ ta mà.”
“Ta từng tuổi này, chưa từng gặp qua ác quỷ có thể kết quỷ vực.” Khương Tiên nói, “Nghe nói từ trước đến giờ, quỷ vực lớn nhất là quỷ vực của Bách Lý Quyết Minh núi Bão Trần, y biến cả ngọn núi thành địa ngục dung nham, phạm vi chừng hai mươi mẫu đất, đồng ruộng của bá tánh dưới chân núi hết thảy chìm vào biển lửa.
Nhị thúc ta lúc ấy có tham gia bao vây tiễu trừ, bị nham thạch phun từ dưới đất lên thiêu cháy một chân.
Hiện tại núi Bão Trần vẫn là một mảnh đất khô cằn, không có lấy một ngọn cỏ.”
Ồn muốn chết, Bách Lý Quyết Minh bực bội xoay người, che mặt ngủ.
“Lời này sai rồi, quỷ vực lớn nhất không phải núi Bão Trần,” Viên nhị thêm than vào lò sưởi, “Là Quỷ Mẫu Hoàng Tuyền của Quỷ Quốc, nghe nói quỷ vực đó không ở nhân gian, tung tích khó tìm.
Nhưng mà che cả trời, có đi mà không có về.
Ác Đồng thái tử dưới trướng ả năm đó giao chiến với đại tông sư Vô Độ, bị đại tông sư phong ấn.
Đến nay không một ai biết nó bị đại tông sư phong ấn ở nơi nào, quỷ đồng này thoạt nhìn chỉ là một đứa trẻ, lại là đại ác quỷ uy chấn một phương, không biết quỷ vực của Ác Đồng là cảnh tượng thế nào ha.”
Nói đến Vô Độ, mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc.
Hắn vốn là đại tông sư duy nhất ở nhân gian, lại là chưởng giáo núi Bão Trần, phong ấn vô số ác quỷ, siêu độ ngàn vạn vong linh.
Nổi tiếng nhất chính là trận chiến vào ba trăm năm trước, hắn phong ấn Ác Đồng thái tử của Quỷ Quốc cùng với quỷ đao Cửu Tử của nó.
Nghe nói một người một quỷ đánh đến khi trời đất tối sầm, đêm ngày bất phân.
Thú vị nhất là, sau khi Ác Đồng bị phong ấn, lại bị bá tánh dân gian tôn thành thần giữ cửa.
Tùy tiện dạo phố cũng có thể nhìn thấy đồng tử tóc đỏ ba đầu sáu tay dán trên ván cửa, cau mày quắc mắt múa quỷ đao.
Bá tánh cho rằng trừ tà tránh quỷ, đương nhiên phải dùng quỷ ác nhất, hung sát nhất, dọa cho đám tiểu quỷ không chỗ đầu thai chạy biến.
Nhưng mà có ai ngờ Vô Độ lại làm ra chuyện che giấu cho sư đệ mình, còn để tên ác quỷ này làm đan dược trưởng lão suốt năm mươi năm, nhận sự kính ngưỡng của tiên môn, được bách gia cung phụng.
Chẳng qua mười bốn năm trước thọ nguyên của Vô Độ đã tận, chết tại nhà, thân thể tiêu tán, muốn truy cứu sai lầm của hắn, cũng không biết đuổi theo nơi nào.
“Hừ, đám yêu ma quỷ quái đó, sớm muộn gì cũng bị đồng bạn xa lánh.” Dụ Thính Thu liếc nữ hài tử bên cạnh vẫn im lặng từ đầu chí cuối, cười lạnh nói, “Tạ Tầm Vi, năm đó quỷ sư phụ của ngươi còn chẳng phải do chính tay ngươi giết hay sao?”
Bách Lý Quyết Minh bỗng dưng mở mắt ra.
“Nhị muội, chuyện thương tâm của biểu muội, muội đừng nhắc lại nữa.” Dụ Phù Xuân oán trách nói, “Năm đó biểu muội ở trong tay Bách Lý Quyết Minh lâu như vậy, nhất định là bị ức hiếp mỗi ngày.”
“Ờ, nó ở đâu cũng bị ức hiếp, nhìn cái bộ dạng đáng thương kia kìa, khiến nam nhân các ngươi đau lòng rồi!” Dụ Thính Thu lớn tiếng xỉa xói.
Tạ Tầm Vi yên lặng ôm chặt đầu gối, không nói tiếng nào.
Đột nhiên, một cái bóng đổ từ trên đỉnh đầu xuống, Tạ Tầm Vi ngẩng đầu lên, thấy Bách Lý Quyết Minh đứng trước mặt.
Nam nhân cao gầy, y khẽ nhíu mày, cong eo, nhìn chằm chằm nàng, Tạ Tầm Vi ngây người.
“Ngươi là Tạ Tầm Vi?” Bách Lý Quyết Minh nhếch đuôi mày, “Cô nhi Tạ thị, đệ tử Bách Lý Quyết Minh, Tạ Tầm Vi?”
“…… Là ta.” Tạ Tầm Vi ngập ngừng đáp.
Bách Lý Quyết Minh cảm thấy thật khó tin, đồ đệ y sao lại có thể biến thành như thế này? Này cũng quá khác xa tiểu đồ nhi hô mưa gọi gió thông thiên triệt địa trong tưởng tượng của y rồi.
Lúc trước chưa nhìn kĩ nha đầu này, bây giờ ngắm kĩ lại, lông mày dài như núi xa, ánh mắt đen trắng rõ ràng, ánh lửa bập bùng trong đôi mắt nàng, mang theo vẻ đẹp độc nhất vô nhị.
Nếu Tầm Vi lớn lên, đúng là dáng vẻ thế này.
“Ngươi sao vậy?” Dụ Thính Thu hỏi.
“Không có gì……” Vẻ mặt Bách Lý Quyết Minh phức tạp, lúc sực tỉnh mới phát hiện mọi người đều nhìn y, ánh mắt mỗi người đều lộ ra nghi hoặc.
Không tốt, không thể để cho đám đầu đất này biết quan hệ của y và Tầm Vi được.
Y xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói: “Chỉ là nghe danh Tầm Vi của Tạ gia đẹp như thiên tiên đã lâu, giờ thấy……”
Tần Thu Minh trước giờ nổi tiếng mắt đặt trên đỉnh đầu, lời vừa nói ra, mọi người đều cho rằng y muốn mở miệng châm chọc.
Giữa nữ nhân với nhau cũng có hơn thua, từ khi Tạ Tầm Vi tới Dụ gia, Dụ Thính Thu liền bại dưới nhan sắc mỹ mạo của nàng, rốt cuộc cũng có người chướng mắt Tạ Tầm Vi, trong lòng nàng cũng thoải mái hơn rất nhiều, nói: “Giờ thấy, cũng chỉ có vậy, đúng không?”
Bách Lý Quyết Minh nhìn nàng một cái, nói: “Giờ thấy, mẹ nó sao mà xinh đẹp quá vậy.”
Dụ Thính Thu tức giận thở hổn hển, thiếu điều muốn sặc.
Dứt lời, trong lúc Bách Lý Quyết Minh lơ đãng cúi đầu, lại thấy Tạ Tầm Vi ngửa đầu nhìn y, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.
Nàng cười như thế, dường như đất trời cũng trở nên sáng sủa.
Nha đầu này, trổ mã thật là đẹp, ngay cả Bách Lý Quyết Minh cũng sửng sốt, quay đầu nhìn lại, nam nhân xung quanh người nào kẻ nấy đều say đắm nhìn nàng, hệt như một lũ ngốc.
Đám heo chó này, dám thèm nhỏ dãi sắc đẹp của đồ đệ y, Bách Lý Quyết Minh hận không thể vả cho mỗi đứa một cái bạt tai.
Đang định kéo Tạ Tầm Vi sang một bên nói chuyện, ngoài đường bỗng nhiên vang lên tiếng khóc của nữ nhân.
Tiếng khóc kia lúc lớn lúc nhỏ, vô cùng lạnh lẽo, nghe mà ớn lạnh cả người.
“Có người đang khóc, lẽ nào gặp quỷ!” Viên nhị ngơ ngác đứng dậy, “Chúng ta đi cứu người!”
“Cứu cái rắm, hơn nửa đêm quỷ khóc sói gào, ả chính là quỷ!” Bách Lý Quyết Minh vung tay lên, lò sưởi tắt, khách đường chìm vào bóng tối.
Y thấp giọng nói: “Chớ có lên tiếng!”
Không ai dám nói chuyện, dựng tai lên nghe tiếng khóc kia.
Tiếng khóc càng lúc càng gần, đúng là đang tiến về phía bọn họ.
Tiếng khóc ở bên ngoài, còn có âm thanh lê lết dưới đất, từng chút từng chút, tựa như nữ quỷ kia đang kéo lê thứ gì đó lại đây.
Âm thanh như vậy, luôn khiến người ta liên tưởng đến những thứ không hay ho gì, tỉ như —— thi thể.
Tiếng khóc tới cửa rồi, đột nhiên im bặt.
Bọn họ nghe thấy âm thanh kéo lê lên bậc thềm, sau đó tiếng cương thi thủ vệ thê lương gào lên.
Tất cả mọi người căng thẳng, yên lặng đặt tay lên kiếm.
Cương thi tru càng lúc càng yếu, Bách Lý Quyết Minh thầm nghĩ không hay, thấp giọng nói: “Nữ quỷ này có chút đạo hạnh, mau, tìm chỗ nấp đi, đừng để mình bị lộ.”
Mọi người lặng yên không một tiếng động mà hành động, khom lưng tìm chỗ trốn.
Huynh đệ Viên gia lấy sọt úp lên người mình, Dụ Phù Xuân lặng lẽ leo lên xà nhà, mới vừa bò lên, đột nhiên trong bóng tối thấy một đôi chân treo lủng lẳng giữa không trung.
Trong lòng kinh hãi, suýt nữa kêu thành tiếng, run rẩy ngẩng đầu, liền thấy một điếu thi tiều tụy đang trừng hai mắt, nhìn hắn lăm lăm.
Dụ Phù Xuân cẩn thận quơ quơ tay trước mặt nó, thấy nó không nhúc nhích, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Tầm Vi cũng muốn trốn, bỗng nhiên cổ tay bị ai đó nắm lấy, hắn không hé răng, theo người nọ trốn ra sau quầy.
Mới vừa ngồi xổm xuống, bên kia ván cửa bị đập mạnh.
Tạ Tầm Vi nương theo khe hở tấm ván gỗ dựng quầy nhìn ra ngoài, thấy cánh cửa phía trước đám cương thi bị đập thủng một lỗ to bằng cái bát, một cánh tay trắng bệch đang rút về từ chỗ đó.
Có bóng đen dịch chuyển bên ngoài, hiển nhiên là nữ quỷ kia.
Chung quanh im ắng, nữ quỷ không có thêm động thái nào.
Đi rồi sao? Có người kìm không được, muốn ra ngoài thăm dò.
Nhưng nhớ tới Tần Thu Minh cũng chưa có động tĩnh, liền tiếp tục chịu đựng.
Chỉ có Tạ Tầm Vi biết, quỷ quái chưa đi.
Đôi mắt dần dần thích ứng bóng đêm, hắn thấy một đôi mắt trắng dã ở bên ngoài cái lỗ kia, đang nhìn chằm chằm vào khách đường.
Người bên cạnh vỗ vỗ vai hắn, hắn xoay mặt qua, nhìn thấy khuôn mặt của Bách Lý Quyết Minh.
Hai người bọn họ rất gần, gần đến mức có thể nghe được nhịp thở của nhau.
“Sợ hả?” Bách Lý Quyết Minh dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe được, hỏi hắn.
Hắn rũ mắt, gật gật đầu.
Nha đầu này thật sự bị đám tiên môn nuôi phế rồi, Bách Lý Quyết Minh hận rèn sắt không thành thép, sư phụ con là quỷ, là ác quỷ trong quỷ, con sợ cái rắm gì! Thôi, ai bảo con là đồ đệ ta? Bách Lý Quyết Minh bực bội đưa tay cho nàng.
Tạ Tầm Vi nghiêng đầu, mặt đầy nghi hoặc.
“Cho ngươi nắm tay áo,” Bách Lý Quyết Minh không thèm nhìn sang, tức giận mà nói, “Nắm tay áo sẽ không sợ nữa.”
Tạ Tầm Vi sửng sốt, nhìn Bách Lý Quyết Minh đưa tay qua, sau một lúc lâu, hắn cẩn thận nắm lấy ống tay áo y.
“Ừ, không sợ nữa.” Nàng cười rộ lên, đôi má lúm đồng tiền theo đó mà tỏa sáng.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Tầm Vi trong mắt độc giả dùng “Hắn”, Tạ Tầm Vi trong mắt các nhân vật trong truyện dùng “Nàng”, hiểu hơm (o゜▽゜)o☆
Bảo Bảo:
Gu của Tố Tố là mỹ công x cường thụ, hai bộ trước công “y” thụ “hắn”, thể hiện sự đẹp đến từ vị trí công quân và sự mạnh mẽ của thụ.
NHƯNG bộ này tui phải dùng “Hắn” cho Tạ Tầm Vi, sợ mọi người quên mất ảnh là nam, lại còn là công, mắc công lội ra bìa xem lại tag có nhầm không:() *không biết nên khóc hay nên cười*.
Btw, tui yếu tim, làm chương này ban đêm muốn đ*i ra máu =((.