Đọc truyện Đn Fairy Tail Lời Nguyền Của Thần – Chương 131: Ai Cũng Có Tính Toán Của Mình
“Cuối cùng thì đội Fairy Tail cũng bắt đầu hành động rồi thưa các bạn!” Bóng dáng lao vụt đi không báo trước của năm người Fairy Tail trên màn hình lacrima nhanh chóng gây ra một trận hưng phấn nhỏ ở phía khán giả và bình luận viên
Tiếng hoan hô và thét vang tên hội vang lên ầm ĩ
Và đương nhiên là điều này cũng đồng thời, gây ra một cảm giác không mấy tốt đẹp cho các đội đối thủ
“Tất cả mọi người hãy tản ra, mau chóng di chuyển đến điểm mà ta đánh dấu!” Giữa những con mắt chòng chọc theo sát, Mavis bắt đầu tường thuật lại chiến lược của họ- nhiệm vụ của tất cả, bằng một chất giọng bình tĩnh đến đanh thép: “Theo tính toán của ta thì xác suất Rufus chiến đấu là 97%.”
Toàn thể đội cổ vũ của hội nhà- từ Đệ Lục Makarov trải rộng xuống tận Romeo, đứng trước tình cảnh này đều đồng thời hóa đá toàn tập, mắt tròn mắt dẹt không thốt ra nổi lời nào
Dáng vẻ uy nghiêm, thông tuệ, rồi lại cơ trí đến mức khiến người khác rùng mình này…!khác xa cô nàng vô tư hồn nhiên hằng ngày mà họ biết!
“Vậy là bà ấy thật sự không chỉ dễ thương?” Wakaba tặc lưỡi
“Chú biết đấy, Đệ Nhất là người sáng lập Fairy Tail.” Max gãi đầu thở hắt ra một hơi rồi bật cười
“Hơn nữa, là thầy dạy của Charlos.”
Mà trong lúc họ đang kinh ngạc, Rufus cũng đã hành động đúng với phân tích “97%” của Mavis.
Cậu ta ra tay.
“Ta sẽ xử lý một lần luôn! Tạo hình ký ức!”
“Đêm sao rơi!”
Năm ngôi sao băng nhanh chóng bắn phá không gian, xẹt qua nơi bầu trời tối đen như mực vì tác động của ma pháp.
“Đó là ma thuật đã đánh bại gần như toàn bộ mọi người vào ngày đầu tiên!”
“Đẹp quá!”
Với uy lực đã được chứng minh của mình, không thể nghi ngờ rằng những ngôi sao băng kia mang lại một áp lực không hề nhỏ cho các đối thủ bị Rufus nhắm tới
Nhưng đương nhiên là…!đó là với người khác, còn Fairy Tail- người chỉ huy của họ đến mắt còn không buồn nháy nổi một cái, giọng điệu đều đều: “Trong vòng 2s sau khi nhìn thấy ánh sáng trên bầu trời, vẫn có thể né tránh nó nếu di chuyển đủ nhanh.”
“Với thuộc tính ma thuật là sét, Laxus thậm chí không cần tránh né.”
Hệt như đã được tiên đoán trước, Fairy Tail lách người, dễ dàng bỏ mặc những ngôi sao băng lại đằng sau lưng.
Chẳng có một vết xước dù nhỏ nhất xuất hiện trên người họ, và người duy nhất thậm chí lười né tránh- Laxus- hơi liếc mắt nhìn màn hình, rất có một dạng “có giỏi thì đánh tiếp xem nào?”
Tiếng trầm trồ vang lên
Rufus không thể làm được gì khác ngoài há hốc miệng kinh ngạc
“Cậu ta đang rối trí.
Với điều này, có 68% là Rufus sẽ cố gắng tiếp cận chúng ta, 32% cậu ta sẽ không di chuyển.” Giọng Mavis lạnh băng tựa như lời phán xét: “Nhưng trong tất cả trường hợp, không có điều gì có thể ảnh hưởng đến kế hoạch.”
“Di chuyển về hướng Tây Bắc, Erza sẽ gặp đối thủ.”
“…” Erza hài hước nhìn cô nàng lạc lõng hoàn toàn khỏi đoàn đội của Blue Pegasus đang cố chạy trốn, không nhịn được cảm thán: “Bà ấy đáng sợ thật.”
Đến cả tên đối thủ cũng không sai luôn, đây là nhìn thấy trước tương lai luôn rồi ấy chứ? Làm thế nào mà Đệ Nhất làm được vậy?
“Gajeel sẽ tiêu diệt đối thủ ở phía Nam, trong lúc đó Gray phải có mặt sẵn tại quảng trường.” Bộ ba The Trimens của Blue Pegasus- dưới sự bọc đánh của Thiết Long và Băng Tạo- tuyên bố xóa sổ: “Sau khi hạ được kẻ bỏ trốn, tiếp tục di chuyển đến điểm B4.”
“Họ đã lấy lại được vị trí dẫn đầu! Đó là Fairy Tail!”
“Wa!! Cái gì vừa xảy ra vậy?!”
“Họ phục sẵn và ra tay với tất cả! Làm thế nào họ phát hiện ra tung tích của Blue Pegasus!?”
Yub, anh bạn, để trả lời cho.
Bởi vì trên đời này có một loại người được gọi là “thiên tài” đấy.
“Laxus di chuyển tới F8, vị trí cần đến của Erza là S5, đối phương đang tập trung ở đó.” Mavis- Đệ Nhất của Fairy Tail- vẫn tiếp tục màn trình diễn: “Juvia, G6, khá xa, tốt nhất là chạy chậm đi, chúng ta cần đẩy tốc độ nhanh hơn một chút.”
“Ta nhớ ra rồi, khi Đệ Nhất cùng với đồng đội của mình tham gia vào các cuộc chiến thương mại…” Những dòng ký sự xa xưa trong thư viện của hội quán và những gì ông được nghe Purehito cùng cha kể lại hiện rõ dần ra trong trí nhớ, sự thán phục ngày càng in sâu hơn trên khuôn mặt già nua của Makarov
Một lớp hơi nước mỏng manh phủ kín vầng trán ông: “Bằng con mắt chiến lược và trí thông minh của mình, bà đã giúp đồng đội của mình giành được nhiều chiến thắng…! không, họ thậm chí chưa từng thua trận.
Biệt danh của bà lúc đó là…”
“Quân Sư Thần Thánh.”
Mavis- Vermillion!
“Thập Thánh Pháp Sư Jura đã hạ được chủ tướng của Blue Pegasus! 5 điểm cho Lamia Scale!”
“Sherria đã đánh bại Risley!”
Trong cùng lúc Fairy Tail dọn dẹp Blue Pegasus, Lamia Scale cũng đã tặng cho vị chủ tướng của hội này một vé nghỉ ngơi và nhận lấy 5 điểm cho mình như quà “cảm tạ”, tin chiến thắng của Lamia Scale liên tục được truyền về.
Không thể không đồng ý là hội này có một đội hình đáng mơ ước, họ mạnh cả về sức mạnh cá nhân lẫn sự phối hợp, chỉ là, Đại Hội lần này họ đã không may mắn lắm trong các cuộc vòng đấu trước mà thôi
“Bà định đối phó với Jura thế nào?” Kinana không nhịn được dò hỏi người chỉ huy của họ.
Hơn ai hết, những thành viên đã luôn ở hội 7 năm nay chính là những người hiểu rõ ràng sức mạnh vượt trội của Lamia Scale
Thậm chí có thể nói, nếu Lyon và Jura không vắng mặt hoàn toàn trong các kỳ Đại Hội đã xảy ra, thì Sabertooth chắc sẽ không độc tôn đến cỡ đó
Không một ai có thể chống lại Jura
Đánh hội đồng thì may ra
“Ta có một ý nghĩ, nhưng mức độ thành công của nó còn cần phải suy xét lại.” Mavis ngẩng đầu quan sát hình ảnh của vị võ tăng được mệnh danh là mạnh nhất đại lục, mím môi: “Cậu ta rất mạnh.”
__________________________________
Cùng lúc, hoàng cung Mercurius
“Mimi! Natsu! Wendy!” Một trong những điều không thể ngờ được nhất của cuộc giải cứu- ấy là những người họ muốn cứu có vẻ không cần họ để có thể ra ngoài
“Sil-chan?!” Mira cuống quýt dừng lại bước chân đang vội vã, dang hai tay đón lấy quả đạn pháo tí hon đang bắn về phía này
“Natsu!” Mái tóc màu nắng bay vội trong cơn gió: “Mọi người!”
“Lucy?!” Cậu rồng lửa trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn cô gái trẻ chạy đến sau nắm nhỏ, không nhịn được há hốc một cái, chớp mắt, rồi lập tức cười vui sướng: “Mọi người thoát ra được rồi sao?!”
Lucy dừng lại trước mặt cậu trai, chống gối thở hắt ra một hơi rồi ngẩng đầu mỉm cười tươi tắn: “Tất cả là nhờ có Silvia đấy!”
“Là do Silvia- sama đã chặt đứt mấy song sắt ở phòng giam để đưa mọi người ra ngoài.” Yukino đến sau cùng gật đầu
“Chặt…!chặt đứt mấy song sắt ấy hả?” Lily chớp mắt, chớp mắt…!lại chớp mắt
“Ừ, tay không ấy! Tay không! Thế này này!” Lucy mở lòng bàn tay, ép chặt năm ngón tay vào với nhau rồi quơ quơ vài đường trong không khí làm động tác chém.
Đôi mắt chocolate kéo dài ra, tinh ranh tựa mắt mèo
“Giỏi quá Silvia!” Natsu lập tức hưng phấn quay phắt lại nhìn cô bé con tóc bạch kim với ánh mắt tương tự tóc vàng: “Làm thế nào em làm được vậy? Làm thế nào vậy!?”
“Fufufufu! Silsil rất giỏi! Silsil nói rồi!” Nắm nhỏ đã bắt đầu đu bám lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng bartener nào đó hất cằm kiêu ngạo: “Silsil sẽ bảo vệ Lucy! Silsil làm được!”
“A, cảm giác là vai trò của chúng ta bị đảo lộn một chút…” Lucy hơi cúi người ngắm nhìn Silvia đang cười ngọt ngào trong lòng Mira, khẽ gãi má ngượng ngùng: “Mà không làm gì khác được đâu nhỉ? Hahaha…”
“Aye sir! Lucy thật là nặng đó nha~” Nên ai cũng phải gánh hết á~
“Này! Mèo!” Tóc vàng trừng mắt nhìn con mèo xanh lè lại vào mode auto cà khịa bên cạnh
“Em không những làm được, mà còn cực kỳ xuất sắc đó Silvia! À mà…” Wendy chống gối, chớp mắt bật cười nhìn cô bé con mặt hất lên tận bầu trời, lục túi mang ra cho họ vài bộ quần áo: “Đây này, mọi người muốn thay đổi chứ? Có cả phần của Yukino đó!”
“Đương nhiên ạ! Yay!” Silvia giơ hai tay lên trời cười híp mắt
“Cám ơn mọi người nhé!”
“…”
“Vậy giờ chúng ta rời khỏi đây thôi?” Carla khoanh tay liếc mắt nhìn tất cả
“Ừ chắc thế? Tốt nhất là nên chuồn êm luôn.” Lily gật gù
“Giờ mà vòng trở lại thì chúng ta còn được xem phần gay cấn nhất của Đại Hội Ma Thuật đấy!” Mira vui vẻ đề nghị
“Nhưng Silsil chưa lấy lại được chìa khóa của Lucy?” Chỉ có nắm nhỏ nhà Dreyar là có vẻ không quá hài lòng, cô bé bĩu môi: “Tại sao chỗ này lại rộng như vậy chứ? Y hệt một cái mê cung.”
Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của đội giải cứu, Yukino và Lucy lập tức cười gượng: “Đại Hội Ma Thuật đang diễn ra nên thành ra lâu đài có vẻ hơi vắng.
Nhưng chúng tôi cũng lạc được mấy vòng lúc đi kiếm phòng của ông Quân vụ Sứ kia trước khi gặp được mọi người rồi đấy.”
“…” Carla và Wendy mờ mịt nhìn họ
“Nhưng đây rõ ràng là lối ra mà?”
“Hành lang này chỉ có một đường thẳng mà thôi?”
Muốn kiếm người có chức vụ cao như vậy thì phải đi ngược lại, tức là đi vô trong chứ?
“…Vậy nên chúng tôi mới đang lạc đó!”
Và rồi, trong lúc mọi người còn đang nói chuyện
Kẹt…!kẹt…
“Mimi!” Silvia phản xạ có điều kiện kéo lấy cánh tay cô gái
“Sil…”
Uỳnh uỳnh uỳnh!
“A?!” Không kịp để họ làm bất cứ chuyện gì, nơi chân tất cả đạp lên bỗng nhiên trống rỗng, không trọng cảm giác khiến họ như nghẹn một hơi trong lồng ngực.
“Mặt đất?!” Nền của tòa lâu đài đột nhiên mở ra tựa như miệng của một con quái vật khổng lồ, nuốt trọn tất cả vào một hố đen sâu thẳm
“Waaaaaah!!!”
“Kyaaaaaa!”
Dù là Exceed đi chăng nữa, thời gian phản ứng là không có
Nhóm sáu người và ba con mèo ầm một tiếng, chồng chất lên nhau tiếp đất với đôi mắt đầy những ngôi sao xẹt
“Ôi…” Lucy lồm cồm bò dậy, lảo đà lảo đảo xoa đầu
“Chúng ta đang ở đâu thế này?” Natsu nhổm cổ ngó Lily đã đứng dậy xem xét tình hình được ít lâu
Tuy nhiên, Lily lẽ tất nhiên là cũng không biết họ vừa rơi vào cái khu nào, mà người biết thì lại là…
“Chào mừng đến với Abyss Palace.” Một cô gái mà hiện tại Fairy Tail đang không ưa cho lắm: “Không hổ là những vị tiên, các ngươi quả nhiên đã tự mình tìm tới.”
Màn hình lacrima khổng lồ được thắp sáng trước mắt họ, người hiện lên trong luồng ánh sáng mỏng sở hữu mái tóc và đôi mắt màu ngọc lục bảo
“Công chúa, Hisui E.Fiore.” Mira ngẩng đầu nhìn người xuất hiện, khẽ nheo lại đôi con ngươi xanh thẳm như mặt biển.
Ánh mắt cô lúc này trông thật đáng sợ
“Cái gì?! Cô ta chính là công chúa?!” Natsu phản ứng lại lập tức nhảy dựng dữ tợn la lên: “Ê cái cô kia, giao thuốc giải của Charlos ra đây!!”
“Mirajane Strauss, ta đã nghe qua tên cô rất nhiều lần.” Thế nhưng Hisui mặc nhiên bỏ qua cậu trai đang giận dữ, khẽ đảo đôi mắt quan sát cô gái tóc bạch kim vừa lên tiếng: “Nhưng đây hình như là lần đầu chúng ta gặp mặt.”
“…” Mira không đáp lại, chỉ nhẹ mím môi một chút
“Ê nè! Bà cô kia cô có nghe không?! Thuốc giải! Thuốc-giải!!!”
“??” Lucy và Yukino- hai người hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra thì cứ ngơ ngác quay qua quay lại, hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia
“Ngươi có lẽ là nên lo cho mình trước Natsu Dragneel.” Cuối cùng, dường như tiếng la hét của cậu con trai rồng cũng thành công gây ra sự chú ý, công chúa Hisui liếc nhìn về phía cậu, khẽ cười hiểu biết: “Nơi các người đang đứng chính là thành phố của cái chết, Abyss Palace.
Hãy nhìn quanh đi…”
Nhìn quanh…!Wendy hơi tái mặt.
Xung quanh đây, giống như Long Huyệt, bị phủ kín trong xương trắng
Chỉ có điều, ở đây là xương người
“Chưa từng có một ai có thể thoát khỏi nơi đó.
Đó là nơi dành riêng cho những kẻ phạm tội, địa ngục chốn nhân gian.” Mira hơi nhăn mày, có một tia khó hiểu lướt qua trong nơi sâu của đáy mắt.
Giọng điệu của Hisui…!có một cái gì đó, rất lạ?
“Hãy để ta tặng cho các ngươi một câu chúc may mắn, những kẻ phản động.”
“Đừng mục rữa sớm quá đấy nhé, Fairy Tail.”
“Này cô trù dập ai đó hả?! Này!!!”
Màn hình đã biến mất, Hisui làm gì còn nghe được lời phàn nàn này của đám Natsu nữa?
“Chết tiệt thật mà!” Hỏa Long nhe răng
“Không xong! Cửa ra ở đâu thế?!” Lucy ôm mặt la lên, cô đã bắt đầu có dự cảm không tốt rồi nè
“Tớ còn không tài nào nhìn thấy lối vào!!” Và Happy thì bay thẳng lên đầu họ lượn một vòng rồi sợ hãi hét vọng xuống
“Chúng ta phải làm gì đây?”
…
“Thưa công chúa, mọi thứ thật hoàn hảo!” Một trong những người lính đứng sau cô bắt đầu ra sức vỗ tay, giọng sùng bái rõ ràng
“Hisui-sama muôn năm! Vạn tuế! Vạn tuế!”
“Cô ấy lập kế hoạch để bảo vệ lâu đài mà không cần đức vua! Thật anh minh!”
Đứng trước tấm gương vốn là lacrima chủ có thể giám sát mọi hành động trong tòa lâu đài, Hisui rõ ràng là có thể nghe thấy những lời tung hô của những người lính sau lưng, nhưng nói thật thì, cô không muốn quay lại chút nào cả.
Giỏi giang gì chứ? Chỉ bởi vì họ là Fairy Tail…! Không đời nào mà họ có thể ngồi yên lúc mà đồng đội của mình xảy ra chuyện được, bất kỳ một ai biết họ đều hiểu rõ điều đó cả mà
Nàng công chúa mím môi nhìn những hoa văn gỗ của chiếc bàn mình đang tựa vào, lung tung mà nghĩ
A, thử nghĩ xem lúc đó mình đã vô dụng như thế nào khi nghe rằng Dio vừa bị tống giam xuống cái chỗ chết người đó.
Từ hôm qua đến bây giờ, mình đã đứng trước cái gương này bao nhiêu tiếng đồng hồ rồi chứ…!5? 8? 10? Hay 12?
Nếu là họ…
Thì sẽ làm được mà đúng không?
Charlos?
Hay thật, đến cuối cùng thì, khi gặp chuyện, mình lại chỉ nghĩ ra được một người duy nhất có thể dựa vào.
Dù sao, hôm qua mình cũng đã có được vài manh mối mới, cậu ta cũng đã xác định rồi.
Thật kỳ lạ, dường như Charlos và cậu ta không tìm được tiếng nói chung? Là do thời gian quá mức gấp gáp sao?
Nhưng nếu là cậu ta, chắc sẽ không nói dối đâu phải không? Dù sự thật này khó tin đến mức nào đi nữa…!mình nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất…
Để khởi động kế hoạch Nhật Thực 2.
__________________________________
Những đối thủ có thể bị đánh bại dễ dàng đều đã gục ngã, kể từ thời điểm hiện tại, vòng đấu này mới có thể coi là đã chính thức bắt đầu
Những trận chiến khốc liệt và cam go nhất
Sắp xảy đến
Thư viện thành phố Crocus, một trong những nơi lưu trữ sách lớn nhất Fiore
“Bà Đệ Nhất đã nói rằng nếu đến đây, ta sẽ tìm được ngươi.” Gray sải rộng bước chân mình về nơi sáng nhất của khu đọc sách, ngước nhìn kẻ khoác trên mình bộ y phục xa hoa màu đỏ tía đang thảnh thơi bắt chéo gối mình chờ đợi con mồi, chậm rãi lên tiếng: “Quả nhiên là không sai.”
Nhưng ai là con mồi, không ai biết.
Dù sao, Gray tự nhận mình mới là kẻ đi săn
“Ồ? Ta dường như chả nhớ gì về ngươi cả.” Một kẻ thảm bại ở vòng đầu, chưa từng tham gia đấu đối kháng, sự thật thì, trước cái bóng quá lớn của Charlos Dreyar, Natsu Dragneel hay Erza Scarlet và cả những người khác
Trong mắt Rufus Lore- Gray Fullbuster gần như một kẻ vô hình mà cậu ta còn chưa từng phải để tâm.
“Liệu ngươi có thể giúp ta nhớ lại được hay không?”
“Ngươi sẽ không cần phải nhớ đâu.” Gray cắn răng.
Phải, là cái giọng điệu đó, nó vẫn y nguyên như vậy, tựa như lúc bất lực nhất của cậu ngày hôm đó, kẻ đứng trên đầu họ và nhìn tất cả như những tên hề đang bày trò dưới chân, nếu không phải có Charlos…
“Bởi vì, lần này sẽ là thất bại của ngươi.”
…
“Thưa các bạn! Tại khu vực thư viện, chúng ta đang có Gray của Fairy Tail và Rufus của Sabertoothhhh!!” Khán giả bắt đầu một đợt reo hò mới.
Đây rồi! Một trong những trận tranh hùng đáng xem nhất! Trận va chạm đầu tiên của Fairy Tail và Sabertooth đã khai màn!
Tạo Hình Ký Ức và Tạo Hình Băng?
“Bà Đệ Nhất à, chuyện này có nằm trong chiến thuật của bà hay không?” Romeo không nhịn được lên tiếng hỏi.
Trong ngày đầu tiên, thật sự là Gray đã bị áp chế nặng khi đấu với Rufus.
Vậy nên nó ổn chứ? Hàng chục cặp mắt chòng chọc ngó vị chiến lược gia mạnh nhất của hội
“Có.” Mavis không rời mắt khỏi màn hình đơn giản đáp lại
“Thế là Gray thắng chắc rồi!” Mọi người không tự chủ thở phào, nhưng chưa thở được một nửa thì tất cả đã phải nghẹn lại
“Ta không biết.” Bởi vì Mavis đã nói như thế
“A?!”
“Cái gì?!”
“Nhưng việc cậu ấy thắng hay thua rất quan trọng, Rufus chính là nhân vật chủ chốt trong mọi chiến lược của Sabertooth.”
Bởi vì có trí nhớ siêu phàm và ma thuật làm lợi thế, Rufus có thể dễ dàng nắm được hết tất cả vị trí của mọi người trong sân.
Nếu để cho cậu ta tiếp tục nhởn nhơ ở đâu đó, vậy thì chuyện này không mấy hay ho đâu, khi mà khả năng cao vút là kế hoạch của Fairy Tail sẽ có thể bị nhìn thấu.
Mavis dù có giỏi đến đâu thì cũng không thể phá luật, trực tiếp đưa chỉ thị cho 5 người để đối phó với mớ phiền phức ấy được.
(*)
“Hãy để tôi đấu với hắn!” Tối hôm đó, lúc họp bàn, khi nhắc đến vấn đề này, Gray là người đã tự xung phong: “Chúng ta sẽ cứu Lucy và Silvia, đồng thời trả lại cho bọn chúng tất cả những gì chúng đã làm với chúng ta.”
“Xin hãy để tôi đấu với hắn, Ngài Đệ Nhất!”
“Như một thành viên của Fairy Tail.”
“Và đôi khi cảm xúc cũng có thể chiến thắng sự tính toán.” Mavis nhẹ thì thầm như vậy khi cô ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Theo tính toán của cô, Gray tuyệt đối không phải người thích hợp nhất cho trận chiến.
Khả năng chiến thắng của cậu không cao, nếu theo bình thường, để đảm bảo thắng lợi tuyệt đối của Fairy Tail, người được sắp xếp đáng lẽ ra phải là Erza- người mà sẽ hạn chế tối đa khả năng ghi nhớ và tái tạo của Rufus, hoặc Laxus- người có tốc độ vượt trội đến mức hắn ta không cách nào theo kịp
Nhưng Mavis đã nhìn thấy ngọn lửa cháy rực lên trong đôi mắt ấy
Cô là một chiến lược gia- người sử dụng cái đầu và tính toán vượt trội để đưa đồng đội đến với chiến thắng.
Thế nhưng, thực tại đã vô vàn lần dạy cho cô rằng, con người- là một thực thể với vô tận khả năng.
Khi trái tim họ nhảy lên trong lồng ngực, họ đủ sức để tạo nên những phép màu mà không một ai từng nghĩ tới.
Thông tin tạo nên lợi thế, quan sát và tính toán có thể giải thích số đông, nhưng mọi kết quả đều chỉ mang tính tương đối.
Không một phép tính nào trên đời có thể giúp cô tính toán được xác xuất 100% những gì một người sẽ làm và có thể làm trong thời gian dài được cả.
Thế nên Mavis tin tưởng…
Mọi đứa trẻ của Fairy Tail đều là những cá thể đặc biệt, hợp lại bên nhau khiến chúng “hoàn hảo” hơn kẻ khác, và có được lối suy nghĩ bứt phá hơn kẻ khác.
Chúng đều là những người có thể trở thành biến số của phép tính
Và chúng sở hữu những cái đầu lẫn con tim có thể đập phá mọi bức tường “không thể”, kể cả là với xác suất 0%!
“Hãy cho ta thấy Gray.” Mavis thì thầm: “Sức mạnh sẽ phá vỡ tính toán.”
“Cảm xúc của con.”
…
Trở lại với chiến trường chính- thư viện Crocus
Gray đang rất tập trung, giơ hai tay trước mặt, và vòng tròn ma thuật sáng rực dưới chân cậu
Tôi là người đã gây ra sự mở đầu thảm hại của Fairy Tail…!thế nhưng, không ai trách cứ tôi cả, ngược lại, họ luôn rất tinh tế và tin tưởng, chiếu cố cho lòng tự cao buồn cười của tôi, để tôi tự giải quyết mớ tự trách đó…
“Đến đây đi! Thằng tắc kè hoa mặt nồi!”
Tôi không giỏi nói chuyện, tôi biết rằng mọi người cũng không muốn nghe câu “xin lỗi” hay “cảm ơn”, tất cả những gì tôi cần làm chính là…!Hiện tại!
“Tạo hình ma pháp! Băng thương!”
Hãy để tôi mở đường cho mọi người! Khả năng thắng không cao là cái gì chứ?! Tôi làm được! Hướng tới chiến thắng của chúng ta thôi!
Đồng đội của tôi!
__________________________________
“Trần nhà bị khóa kín rồi, Natsu, không còn một khe hở nào cả!” Happy, Lily và Carla sau một hồi lâu bay vòng vèo cuối cùng cũng từ bỏ mà quay lại chỗ cũ, chán nản nói với mọi người
“Vậy à? Hiểu rồi…”
“Mà, cũng đoán ra trước rồi mà nhỉ?”
Trước lời thông báo của bộ ba có cánh, đồng đội của cả ba buồn bã ỉu xìu thở dài
“Ai, đi hoài đi hoài thì xung quanh vẫn chỉ toàn là đá.” Lucy than vãn
“Không ngờ từ đầu đã bị tính kế, quả nhiên hành động mà không lên kế hoạch từ trước là không ổn…” Mira ôm má nghiêng đầu cười bất đắc dĩ
“Xấu hổ quá đi.” Wendy không hiểu sao lại đỏ bừng mặt lẩm bẩm nghẹn ngào
“À mà, còn Đại Hội Ma Thuật thì sao rồi Natsu?” Dừng lại nghỉ một chút sau quãng đường dài, Lucy đến lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng, quay đầu hỏi: “Hơn nữa, vụ chị Charlos là…”
“Juvia thế chỗ tớ.” Natsu nhún vai
“Bởi vì cậu ta cựccccccc kỳ muốn đi cứu cậu đó!” Con mèo xanh được dịp che miệng cười xấu xa chen ngang
“Hm.” Thế nhưng Natsu đương nhiên là cảm thấy chả có gì sai cả, tỉnh bơ gật đầu cái rụp
Mặt Lucy bắt đầu có xu hướng có thể so sánh với trái cà chua
“Còn bà chị ấy hả…” Đầu lửa khoanh hai tay sau đầu nhìn mấy cái vách đá.
Cậu dừng lại thoáng chốc khi nhớ lại cô gái đang nằm ở nhà, khẽ cau mày: “Đang ở nhà ngủ.”
“Charlos chính là bị cô công chúa vừa nãy hạ thuốc gây mê đấy.” Carla nhún vai
“Bà Porlysica bảo là không có vấn đề gì, nhưng mà chị ấy sẽ không tỉnh lại sớm đâu.” Wendy tiếp sau bạn mình ngắn gọn hoàn thành câu nói với một nụ cười ái ngại
“Mà chỗ này có phải ban nãy chúng ta đi ngang qua rồi không nhỉ?” Lily nhìn quanh, đột nhiên không xác định lên tiếng
“Ừm…!không, chỗ này đã lâu lắm không có bất cứ ai tiến vào rồi.” Trước những lời này, Natsu khụt khịt mũi vài cái rồi lắc đầu
“À, Dragon Slayer có thể ngửi thấy mùi mà phải không?” Yukino như chợt nhớ ra điều gì mà lên tiếng.
Vậy chúng ta có thể từ mùi mà lần theo con đường có người đi qua không?
“Đúng vậy ạ, nhưng mùi của con người thì thường không tồn tại lâu.” Tưởng tượng thì rất tốt nhưng hiện thực thì rất tiếc, câu trả lời là không.
Cùng là Dragon Slayer- Wendy đáp.
“Ít nhất thì chúng ta biết là mình vẫn đang đi về phía trước…” Mira thở dài rồi cười gượng: “Hay là đằng sau nhỉ?”
“Nhưng mà xung quanh vẫn chỉ toàn là đáaaaaaaaa!” Lucy ôm trán, thật chịu hết nổi: “Ông trời ơi, rốt cuộc là lối ra ở đâu chứ?!”
“Silsil hông biết, Silsil thấy chỗ nào cũng giống nhau hết à…” Bé con đang ôm chặt tay Mira ló đầu ra bĩu môi nhìn một vòng: “Chỗ này với chỗ vừa nãy hay chỗ ban đầu thì cũng chả thấy khác gì cả.”
“Mà chúng ta đang đi về lối bên trái hay bên phải vậy ạ?”
Wendy muốn nói rồi lại thôi cuối cùng cười gượng: “Hình như Silvia-chan cũng mắc cùng một vấn đề phân biệt phương hướng với chị Charlos thì phải…”
Lúc mới gặp thấy bảo họ đã lượn lờ trong cung điện mấy vòng là thấy nó hơi sai sai rồi, còn hiện tại…!từ đầu họ vẫn luôn đi thẳng mà
“Haha…” Người cũng đã và đang lạc- Lucy Heartfilia quyết định là mình không nên bàn luận: “Mà…!Happy đâu rồi?” Không thấy cậu bạn nào đó thấp thoáng trước mặt có chút không quen
“Aye, tớ đây nè!” Mà đáp lại sự quan tâm của cô…!con mèo xanh nào đó lại đến giờ chọc phá: “Ở đây không phải chỉ có đá thôi đâu nhá Lucy!”
“Cái…” Và Lucy- đương nhiên vẫn theo phản xạ mà quay đầu về hướng có tiếng gọi: “Waaaaaa!!! Cậu đang làm cái trò gì thế hả?!”
Để bắt gặp cái đứa bạn thích cà khịa nhà cô đội lên một cái đầu lâu to đến mức sắp che hết cả cơ thể bay qua lượn lại
Lucy:”…”
Đã thế tên bạn thân nhất của cô cũng không thua ai, tỉnh bơ như cây cơ nhặt một cái lên xoay vòng vòng: “Ồ đúng rồi, ở đây cũng có cả đầu lâu nữa.”
“Cậu cũng đang làm cái quái gì Natsu!!!”
“Cậu bị làm sao vậy?”
“Chính cậu mới đang làm sao ấy thì có!”
“Nào nào, không thích đầu lâu thì đọc tạp chí cho bớt giận nè Luxubu~” Trong lúc hai con chim chích chòe được thế cãi nhau ủm tỏi, con mèo xanh nhỏ tuổi nhất cái gia đình nhỏ ấy lại loi choi nhảy vô
Dùng cả hai tay giơ cao hai bức hình bự chà bá của Lucy trong bộ bikini chiếm hết cả trang giấy
“Aye! Có hình cậu luôn nha~”
“Cái này…!táo bạo quá…” Yukino vô tình lướt qua mấy tấm ảnh, chỉ có thể đỏ hết cả mặt lùi lại phía sau chục bước.
Cô chỉ mới gia nhập Sabertooth năm nay mà thôi, nên Yukino thật sự chưa bao giờ tham gia mấy cái gì tương tự thế này cả!
“Đó là công việc mà thôi! Chỉ là công việc mà thôi!” Lucy trước phản ứng này của cô không nhịn được ngượng chín cả mặt giải thích
“A! Mimi kìa!” Mà phía bên kia, Silvia sau khi tò mò ngắm nghía mấy cuốn tạp chí đã ngay lập tức tia thấy được bức ảnh chiếm ngay trang đầu của nó là thuộc về Mira- đương nhiên, cũng trong bộ bikini mỏng tang tác
“Ara ara~ Cũng có chút hoài niệm ấy nhỉ?” Nàng bartener nào đó ôm má ngượng ngùng cười, thầm oán con mèo xanh một chút.
Bị con gái nhìn thấy mấy cái này cũng kỳ cục kẹo lắm chứ bộ…
“Nhưng mà cái này chẳng phải là quá cũ quá rồi sao?” Natsu nhón lấy tờ báo từ tay Happy bằng hai ngón tay, rũ rũ…!chất lượng giấy tốt ghê, cũ lắm nhưng mà chưa nát: “Tuần san Pháp sư từ tận 7 năm trước luôn rồi đúng chứ?”
“Aye!”
“7 năm trước?” Yukino mờ mịt hỏi lại.
Nhưng…!nhưng trông họ chả khác gì cả mà?
“À, chắc là Yukino- san không biết về việc này đâu.” Wendy cười tươi tắn.
Nếu xét theo tuổi thật thì 7 năm trước Yukino chỉ mới là một cô bé khoảng 10 tuổi mà thôi, nhỏ hơn cả Wendy, hơn nữa, còn chưa chắc là đã được tiếp xúc với ma thuật, nên việc cô ấy không biết gì về vụ Tenroujima chấn động một thời âu cũng là điều dễ hiểu
Đâu phải ai cũng thần tượng các ma đạo sĩ Fairy Tail từ nhỏ như Song Long cơ chứ
“Nhưng mà sao mấy cậu lại có cái này thế?” Lucy chớp mắt nhìn mấy bức ảnh…!vẫn ngại quá đi mất…
“Hả? Có cả đống ở bên kia kìa!” Natsu và Happy đồng loạt chỉ tay về một hướng…!Cả chục bộ xương nằm la liệt ở hướng đó, và cũng có số lượng Tuần san Pháp sư đủ xếp thành mấy chồng luôn.
Lily cẩn thận lại gần bộ xương còn ăn mặc chỉnh tề nhất đang cầm một cuốn Tuần san trên tay thử điều tra: “Hở? Ở đây có một cuốn nhật ký này?”
Ông la lớn thu hút sự chú ý của mọi người, những tưởng trong đó phải ít nhiều có chút manh mối giúp bọn họ kiếm được lối ra khỏi cái chốn “Địa Ngục” y hệt cái Nhân Huyệt thiên nhiên này, nhưng không.
Nội dung của nó…
“Đã ba năm kể từ khi tôi bị nhốt ở chốn này.
Trong lúc chờ đợi cái chết tìm đến, những hình ảnh ngọt ngào xoa dịu tâm hồn tôi.” Vâng đoạn này thì còn ổn, Lily tiếp tục đọc, để rồi…
“Mira-tan dễ thương quá.” Hóa đá tập 1
“Tôi mất dần ý thức khi Mira-tan nhìn tôi và mỉm cười từ trang tạp chí.” Hóa đá tập 2
“Ah, vậy là tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh Mira-tan.” Thôi, thành tượng luôn rồi hóa đá gì nữa
“…”
Gió từ đâu thổi tới vậy mọi người? Một đám người trắng xóa cứng ngắc tự nghi ngờ thế giới
“Đột nhiên em thấy lạnh sống lưng.” Thật sự là, nổi tiếng quá thì cũng có lắm vấn đề giời ơi đất hỡi liên quan quá ha?
Đây là những gì sẽ xảy ra nếu bạn là một người mẫu ảnh- có một tên fan simp là tội phạm, và thần kinh có chút vấn đề…
“Mimi là của Chacha!” Trong khi người lớn còn đang bận chấn chỉnh lại tam quan, nắm nhỏ đang siết chặt tay Mira đã lè lưỡi giận dỗi: “Mimi sẽ mãi mãi bên cạnh Chacha và Silsil! Không có phần của chú! Plè!”
“Thật ra…!Sil-chan, con không cần phải tranh luận vấn đề này đâu…” Và điều này khiến cho nàng bartener nào đó dù đầu óc đang loạn cực kỳ cũng phải cười gượng can ngăn.
Cho dù là đã quen với mấy tên đàn ông tán tỉnh và có thần kinh thép như Mira, tình trạng này vẫn thật sự là đã đi xa quá xa rồi.
Cô chóng mặt quá đi, có cách nào xoay ngược thời gian để xóa đống ký ức kia không?
“Ê, sao cái tên này lại không nhắc gì đến Lucy?” Natsu khoanh tay tỉnh bơ cây cơ thắc mắc.
Sao vậy nhỉ? Ảnh Lucy to chình ình bên cạnh Mira luôn mà? Cùng đẹp và cùng mặc bikini đúng chứ? Thấy hai người có gì khác nhau đâu? Hay tên này mắt có vấn đề?
“Rồi chuyện đó ai quan tâm?! Với như thế thì tốt hơn không phải à!!” Lucy quay đầu trừng mắt la lên
Tại sao tui lại muốn bị một tên biếи ŧɦái thế này nhớ tới chứ?!
“Rồi cuối cùng tại sao chúng ta lại ở đây và cãi nhau về mấy cuốn tạp chí thế?” Carla khoanh tay đảo tròn con mắt
“Là lỗi của tôi khi đọc ra mấy cái đó phải không?” Lily vẫn còn chưa hết rợn da gà ôm tai nhìn chằm chằm mặt đất run run hỏi
“Thế…!rốt cuộc là tại sao tên đó lại không nhắc đến Lucy?” Natsu chưa thôi thắc mắc
“Mồ! Tớ nói là: cậu quên nó đi!!”
“Họ thíchhhhhhh nhau rồi á!” Happy bay vòng vòng gần đó che miệng cười khúc khích
“Đáng lẽ ra tôi không nên đọc mấy cái đó…”
“Ông phản ứng hơi quá rồi không phải sao?”
“Không được giành Mimi của Silsil!”
“Sil-chan à…!chúng ta đừng đá ông ta nữa được không?”
Yukino đứng ở rìa của cuộc náo loạn, quan sát tất cả từ lăng kính của một người ngoài.
Cô không có bất kỳ một sự liên quan nào đến những cuộc tranh luận vô bổ kia, nhưng dần dần, lại không nhịn được cong khóe môi vui vẻ
Họ…!Fairy Tail, xung quanh họ, dường như…!luôn tỏa ra một luồng năng lượng tuyệt đẹp
Một luồng năng lượng sẽ ảnh hưởng đến cả những gì gần đó, nó tích cực, ấm áp, và dù trong hoàn cảnh xấu, cũng tràn đầy hy vọng cùng niềm tin
Tựa như ánh bình minh.