Bạn đang đọc Đn Fairy Tail Lời Nguyền Của Thần – Chương 129: Trụ Cột Của Thế Giới
Hôm nay là 5/7, ngày nghỉ duy nhất trong thời gian diễn ra Đại Hội Ma Thuật, ngay trước ngày cuối của trận chung kết
“Hoàng gia rốt cuộc đang âm mưu chuyện gì? Ra tay với Charlos, giam giữ Lucy, lại còn che giấu một kẻ không rõ danh tính?”
“Mục tiêu là Fairy Tail?”
“Không, mục tiêu của họ có thể chắc chắn chính là Lucy.”
“Vậy thì khó hiểu nhỉ?”
“Thật ra tôi nghĩ là mấy việc này có thể nối với nhau được đấy.
Kẻ không rõ- tạm gọi là A đi, A đã đề xuất một kế hoạch lên đức vua và được chấp thuận, vì vậy, hắn nhận được sự bảo vệ.
Cô công chúa gì kia biết về chuyện này, vậy nên cô ta phối hợp với Darton, sắp xếp để loại Charlos ra khỏi vòng chiến trước khi tống giam Lucy như một phần của kế hoạch.” Lily khoanh tay trầm giọng phân tích: “Nhưng như vậy vấn đề ở đây là công chúa và quốc sư đang muốn ngăn cản hay thực hiện kế hoạch của A?”
“Ừm…!tôi thì lại nghĩ khác.” Erza chống hông, cau mày: “Có lẽ Darton không biết về kế hoạch của A.
Đúng như những gì ông ta nói, việc duy nhất ông ta muốn làm là ngăn cản kế hoạch Nhật Thực.
Điều không may là, việc tống giam Lucy lại vừa lúc phù hợp với những gì hoàng gia mong muốn…”
Có tiếng đóng cửa ngay lúc này vang lên, trông thấy Mira bước ra từ trong phòng bệnh của Charlos, Erza liền im bặt, quay đầu dò hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
Đã là hơn một đêm từ lúc Charlos bị đưa vào căn phòng đó, và có lẽ là nhiều hơn một lần họ lén lút liếc nhìn về phía cánh cửa bị khép kín.
Tất cả đã đi xa hơn những gì được dự đoán, và không còn bất kỳ một ai có thể đứng ngoài trong chuyện này
“Tình hình có vẻ không ổn cho lắm.
Loại thuốc được sử dụng hoàn toàn chưa từng có thông tin rằng đã từng xuất hiện trước đó…” Nàng bartener đón lấy ánh mắt của mọi người mệt mỏi lắc đầu.
Ánh mắt xanh biếc hơi rũ xuống tựa những gợn sóng bị ngợp trong cơn gió, Mira dịu dàng cười: “Bà Porlysica nói rằng để bắt tay nghiên cứu thuốc giải từ bây giờ thì sẽ mất rất nhiều thời gian, nếu đợi đến lúc đó, e là Charlos cũng đã tự tỉnh mất rồi.”
Những ai nghe được câu trả lời này, đều không nhịn được nhăn mi mất một thoáng
“Nhưng may mắn nhất là, ngoại trừ tác dụng gây mê, nó vẫn chưa gây hại gì cho cô ấy cả.” Mira lấy lại tinh thần ngẩng đầu, nhìn họ, cô cong môi, cố gắng điều chỉnh không khí đang dần trầm trọng: “Charlos tạm thời chưa cần chúng ta lo lắng quá nhiều, vậy Lucy và Sil-chan…?”
“Lão quốc sư ấy nói rằng, nếu chúng ta vô địch Đại Hội Ma Thuật, họ sẽ trả lại đồng đội cho chúng ta.” Laxus đang ngồi lầm lỳ trong góc đơn giản nhún vai tường thuật
“Nhưng cũng theo đó, nói cách khác là họ sẽ giữ luôn cháu tôi ở cái tầng hầm nào đó nếu chúng ta không thắng chăng?” Rồi lại hơi nhấc mắt, khuôn mặt anh trai tóc vàng lúc này…!có chút đáng sợ: “Hình như có mấy người cứ thích gặp phiền phức thì phải.”
“Hơn thế nữa, không có gì bảo đảm là bọn họ sẽ giữ lời hứa cả.” Gray nắm chặt tay, nghĩ về tình cảnh lúc đó khiến cậu không khỏi tự trách rũ mắt: “Lucy thì không thể làm gì, nhưng…!Đáng lý ra tôi nên ngăn cản Silvia làm ra chuyện ngớ ngẩn như thế.
Cô nhóc vẫn chỉ là đứa con nít! Tôi cũng không hiểu được…!”
“Silvia thật sự rất giống với Charlos.
Dù thân thế của cô gái này có kỳ lạ đến đâu đi nữa, tôi cũng không thể nghi ngờ mối quan hệ của họ được.” Carla nhìn Gray, không nhịn được khoanh tay thở dài một cái rồi lại ngẩng đầu: “Bộ dáng Silvia lúc ấy giống y như đúc Charlos lúc Lucy bị thương vào sáng hôm đó vậy.
Từ ánh mắt đến cách nói chuyện…”
“Tôi thừa nhận là mình đã bị choáng ngợp.”
“Mấy cái thứ đó thì không phải là đương nhiên sao!” Natsu nhắm đúng vào lúc này mà trắng mắt la inh ỏi cả lên: “Bỏ qua cái đó đi! Quan tâm làm gì chứ?! Mau thả tui ra! Tui đi cứu Lucy và Silvia liền đây!”
“Thả tui ra coi!” Bị trói cứng ngắc vô cây cột bự nhất căn phòng, Natsu vẫn còn tức hộc máu về ngày hôm qua mà thét ra lửa
“Đối thủ của chúng ta là nhà vua đấy!” Happy ra sức can ngăn
“Bình tĩnh lại đi nào anh Natsu.” Wendy cũng cố gắng hạ hỏa giùm tên đầu hồng, nhưng có vẻ cả hai đều không mấy thành công
“Nhưng đứng đây bàn với tán thì có nghĩa lý gì chứ?! Tôi sẽ đi cứu Lucy!”
“Thôi ngay!” Và cậu Hỏa Long vừa giật đứt được dây thừng giận đùng đùng lao ra cửa bị vị Hội trưởng của hội một tay đập bẹp
“…”
“Cái duy nhất tôi thắc mắc là tại sao bọn chúng lại thả chúng ta?” Gajeel đang dựa cột nghiêng đầu nhìn lại, híp híp mắt: “Bí mật này quan trọng đến mức có thể khiến họ làm liều như vậy, chẳng phải cứ bắt hết chúng ta trong một mẻ thì sẽ không còn ai có thể biết được hay sao?”
“Juvia nghĩ điều này là do nội bộ quân đội Fiore có sự phân tách.” Cô gái nước ngẩng đầu, vô thức nhìn cánh cửa đã đóng im rồi phân tích bằng một giọng chắc chắn: “Quốc sư không biết về hành động của công chúa và tính nghiêm trọng của sự việc đang diễn ra.
Đứng trước sự uy hiếp của một người như…!à không, là sự uy hiếp của cả một hội pháp sư thì đúng hơn, ông ấy không thể làm liều mà bắt giam tất cả được.
Bằng chứng là ông ta thay đổi thái độ ngay tắp lự khi Silvia nói ra tên Charlos.”
Nói gì đi nữa, thì dù đang ở tại Fiore, các hội pháp sư cũng chỉ nằm dưới quyền quản lý của Hội Đồng Ma Thuật hoạt động rộng khắp toàn đại lục mà thôi
Vậy nên dù cho quân đội vẫn có thể tống giam các cá nhân phạm tội dưới danh nghĩa là trách nhiệm hợp tác điều tra của công dân, sự thật là quyền hạn hoàng gia trong mắt họ, không ít thì nhiều cũng bị giảm sút
“Ừm…!không, ảnh hưởng của Charlos cũng không lớn đến mức như vậy đâu…” Nhưng Mira lại ôm má, cười trừ bác bỏ: “Có lẽ đơn giản hơn là vì tất cả mọi người đang có mặt trừ Lucy và các Exceed đều là thành viên tham gia Đại Hội Ma Thuật…”
“Nếu mọi người đồng thời biến mất, đó sẽ là một dấu hỏi lớn trong lòng khán giả, và đó là quá nhiều người để đòi hỏi một câu trả lời.”
“Tóm lại là, bắt giam Lucy trong mắt chúng ta là hoàn toàn phi lý, nhưng đối với quân đội Fiore…” Erza nghiêm mặt: “Đây là việc thật sự cần thiết!”
“Tôi không quan tâm! Tôi chỉ muốn đi cứu Lucy!” Natsu lại hét lên từ dưới mặt đất
Và điều này khiến Mira bắt buộc phải ngồi xổm xuống trước mặt cậu em nóng tính, cô thở dài, nhẹ giọng: “Natsu, tôi biết là cậu đang rất lo lắng, tôi cũng như vậy.
Thậm chí hơn thế nữa…!rất khó để miêu tả, nhưng tôi rất giận, cũng rất khó chịu…”
Có một sự thật là, Mira đã không kể cho mọi người nghe về Lucy tương lai và cả về đoàn quân rồng vạn con mà hiện tại đang ở đâu đó nhắm về phía Fiore…
Bởi vì giống với việc Lucy chưa đến tìm họ trực tiếp, Mira cũng cho rằng mọi người đang có quá nhiều việc để để tâm.
Họ còn cả một Đại Hội Ma Thuật để cố gắng mà không thể phân tán sự chú ý, còn một kế hoạch Nhật Thực phải ngăn cản…
Hơn nữa, trực giác của Mira nói rằng có điều gì đó kỳ lạ về mấy con rồng.
Cô không tin tưởng vào hoàng gia hay kế hoạch của họ, đặc biệt là khi ngay trước đó họ còn đặt niềm tin vào một vật phẩm do Zeref chế tạo để hạ bệ hắn ta
Thế nhưng cô cũng chưa nghĩ ra được gì tốt hơn nếu thật sự phải đối mặt với cả một đàn rồng
Sự che giấu này, rốt cuộc là đúng hay sai đây?
“Thế nhưng chúng ta cũng không thể cứ thế xông vào hoàng cung được, cậu nhìn thấy những gì chúng đã làm với Charlos sao?” Giọng nói của Mira bỗng trở nên nghiêm túc hơn hẳn thường ngày, dù ánh mắt cô vẫn rất hiền hòa, thậm chí còn lãng đãng một ít bất đắc dĩ: “Quân đội Fiore có những cách thức riêng để đối đầu với các ma đạo sĩ.
Nếu chúng ta cũng gặp chuyện, ai sẽ là người mang họ trở về đây? Natsu, cậu hiểu ý tôi không?”
“…” Đầu hồng yên ắng hẳn.
Cậu gục đầu xuống nhìn nền nhà, bĩu môi như đang cố giận dỗi với không khí vậy
“Được rồi…” Một lát sau, Natsu mới lại ngẩng đầu, ánh mắt sắc nét có một chút van lơn: “Ông già à!”
Đón nhận ánh mắt của cậu, Makarov thở dài đăm chiêu: “Họ đã bắt giữ và ra tay với người nhà của chúng ta, hơn ai hết, ta tin chắc là hiện tại mọi người đều có cùng một suy nghĩ…”
“Nhưng nếu xét về đối thủ lần này, chúng ta không thể cứ thế liều lĩnh tấn công.
Có điều…”
Dù là quốc vương, là long vương, hay là một quốc gia đi chăng nữa, hỡi những kẻ đã, đang và sắp có ý định với người thân của chúng ta…
“Fairy Tail chúng ta…!không có kẻ nào là hèn nhát!”
_________________________________
Trước đó một lúc, tại nơi đang là nguồn cơn của sự giận dữ và lo lắng của rất nhiều con người khác- nhà giam dưới tầng hầm cung điện Mercurius, phòng giam đặc biệt đang khóa lấy ba cô gái
“Thật sự thật xin lỗi, Lucy-sama, cả Silvia-sama…” Yukino lẳng lặng nhìn ngắm cô bé đã thiếp đi trên đùi người lớn vẫn chưa hề có ý định tỉnh giấc, tự trách mím môi: “Em không nghĩ là, mọi chuyện sẽ đi đến cơ sự này.”
“Em chỉ toàn…”
Lucy ngẩng đầu khỏi cô bé với mái tóc sáng lấp lánh y hệt người mà cô vẫn luôn hâm mộ, nhẹ nhàng quan sát người còn lại với một sự hoang mang nhỏ nhoi hiện ra
“Đem lại vận rủi…” Nhưng Yukino đã rũ mắt quá thấp để nhìn thấy nó.
Nói xong những lời này, cô tựa như hoàn toàn thoát lực vì kiệt sức.
Cắn răng, cựu ma đạo sĩ của Sabertooth hơi nghiêng đầu, né tránh tầm mắt của Lucy khỏi khuôn mặt tái nhợt của chính mình
“?” Lucy vẫn rất hoang mang nghiêng đầu nhìn theo cô gái trẻ, rồi, tựa như bừng tỉnh hiểu ra được điều gì, tinh linh ma đạo sĩ tóc vàng chớp mắt, nhẹ cười lắc đầu: “Không phải lỗi của em.”
“Nếu còn thời gian để ủ ê như vậy, em nên dùng nó để tìm cách thoát ra khỏi đây đi thì tốt hơn.” Lucy vuốt nhẹ những sợi tơ bạc trong tầm tay, trước ánh nhìn kinh ngạc của Yukino, hiền hòa rũ mắt: “Chị thật sự mong là chúng ta có thể lấy lại được các chìa khóa, chị cần đảm bảo để mang được Silvia an toàn rời khỏi đây.”
“…”
“Ừm, còn có Charlos…!và cả Natsu nữa…!hôm qua cậu ấy bất tỉnh gần như ngay lập tức…” Cô gái tóc nắng ngẩng đầu, cười càng dịu dàng hơn khi nhắc đến những cái tên này: “Chị có chút lo lắng…!À mà, có phải là chị hơi tham lam quá rồi không?”
“Em rất lấy làm tiếc, Lucy-sama…” Yukino nhìn cô, nhìn rất lâu, rồi lại như đang cong môi tự giễu mà cúi đầu: “Chị tuyệt lắm, em thành thật xin lỗi…”
“…?” Lucy rốt cuộc không nén nổi tò mò, cô nhướn mày: “Tại sao em lại luôn xin lỗi? Chúng ta không phải chỉ vô tình bị lôi vào cuộc đấu đá nội bộ của đất nước này thôi sao? Rốt cuộc thì tất cả chỉ là liệu kế hoạch Nhật Thực có được tiến hành hay không mà thôi đúng chứ?”
“…” Thế nhưng đứng trước câu hỏi tưởng chừng rất đơn giản này, Yukino lại im lặng hồi lâu, không hề có ý định sẽ ngẩng đầu.
Nhưng dường như…!cô cho rằng mình có trách nhiệm, để phải nói: “Bởi vì em rất muốn kế hoạch này được thực thi!”
“Em là người, đã đề nghị Arcadias-sama nói chuyện với Lucy-sama.”
Lucy:”…!”
“Trước đây em từng có một người chị gái, tên của chị ấy là Sorano.” Và, cô gái với mái tóc xanh sáng bắt đầu nhỏ giọng kể lại, về nét bút từng rực rỡ nhất trong tuổi thơ của cô: “Em chỉ toàn làm những việc ngớ ngẩn khiến ba mẹ tức giận thôi.
Nhưng chị ấy thì lại luôn đứng ra che chở cho em.”
“Chị ấy thật xinh đẹp…!và tốt bụng…!em yêu chị ấy lắm…”
“Nhưng rồi một ngày, giáo phái của những kẻ cuồng tín Zeref đã đến…!Chúng sát hại cha mẹ em và bắt chị ấy đi…” Vòng tay Yukino siết quanh đầu gối mình bắt đầu chặt hơn, và Lucy nhận ra cô ấy cứ khẽ cắn môi, dù khóe mắt đã bắt đầu ngập tràn hơi nước: “Em may mắn trốn thoát được, nhưng, em không biết liệu chị ấy có còn sống hay không.”
“Kế hoạch Nhật Thực sẽ có thể giúp em đánh bại được Zeref, như vậy thì chị em sẽ…”
Có thể là cô ấy sẽ không bị bắt đi, nhưng cũng chỉ là có thể mà thôi.
“…” Lucy nhìn cô gái, muốn nói gì, nhưng chung quy lại chỉ còn tiếng thở dài
Thế giới chưa chắc sẽ thay đổi theo những gì ta mong muốn…!đó chính là sự nguy hiểm của thời gian…
Thay đổi quá khứ sao…!liệu nó có thể hay…
“Nhưng sự thật là, Nhật Thực không thể làm hại đến Zeref đâu Yukino.” Giọng non nớt của trẻ con vào đúng lúc này vang lên, như bao lần trước đó, cắt phập đi dòng suy tư rối ren của người lớn
“Em tỉnh rồi sao?” Lucy giật mình nhìn nắm nhỏ dụi mắt lờ đờ ngồi dậy từ lòng mình, quơ hai chân ngắn ngủi của bản thân cố gắng đứng thẳng, rồi lạch bạch chạy về phía cựu ma đạo sĩ Saber: “Silvia?”
“Nhật Thực không thể đưa chúng ta trở về lúc Zeref chưa trở thành như hiện tại, lúc mà cả trước khi nó được tạo ra đâu, mà kể cả có làm được, thì cũng không có tác dụng gì nữa…”
“Nhưng Yukino, đừng buồn~” Giọng trẻ con ngái ngủ mang theo chút âm mũi tựa như đang làm nũng.
Silvia dù đứng cũng chỉ cao hơn Yukino đang ngồi một chút.
Cô bé nhấp môi dường như do dự, rồi lại dường như chẳng biết phải làm thế nào khác, đành vụng về giơ tay, xoa nhẹ mái tóc của người lớn
“Chắc chắn là Yukino sẽ được gặp lại Sorano thôi, chắc chắn đấy!” Nghiêm túc khẳng định một lần rồi lại một lần
Đứng trước sự an ủi này, tinh linh ma đạo sĩ nâng đầu, vội vã vươn tay lau vội đi hàng nước mắt sắp chảy ra của mình, rồi bật cười nhìn khuôn mặt bầu bĩnh vì khó xử mà đỏ bừng: “Nắm nhỏ, cảm ơn em…!Vết thương trên tay em sao rồi?”
Trái ngược với lo lắng sẽ nhiễm trùng hay linh tinh gì đó của hai người lớn, cô bé con cười hớn hở xé toạc mảnh vải đang quấn quanh tay mình trước khuôn mặt kinh hồn táng đảm của cả hai, hồn nhiên khoe khoang: “Khỏi rồi ạ!”
“…” Nhìn lòng bàn tay trắng nõn đến vết xước còn chẳng nhìn thấy của cô bé, hai nữ tinh linh ma đạo sĩ dại ra nhìn nhau, nhìn tay…!một lời khó nói hết
“Hơn nữa này Yukino…” Nắm nhỏ Silvia đương nhiên là không hiểu được sự kinh ngạc của họ là gì, nhưng nhìn nét hốt hoảng còn lưu lại trong mắt cựu ma đạo sĩ Sabertooth, cô bé do dự không đến một giây, lại kéo tay cô muốn đảm bảo: “Silsil không nói dối đâu! Chị Yukino ở gần đây lắm! Khỏe mạnh lắm! Rồi hai người nhất định sẽ gặp nhau thôi!”
“Vậy nên Yukino đừng về quá khứ nhé! Nhé! Không ai được phép ra tay với Zeref đâu! Cả rồng Acnologia nữa! Sẽ không được cho phép đâu á! Không làm được đâu!”
“Nhé Yukino?~”
“Ờ…!ừm…” Bị Silvia lắc đến chóng mặt, Yukino thật sự không nghĩ là cô bé lại bám riết lấy chuyện này như thế, có chút ngạc nhiên và lần lừ không hiểu nổi: “Nhưng Silvia-sama này, “không được cho phép”…!là được ai cho phép cơ chứ?”
“Đương nhiên là thế giới đó Yukino!” Silvia chớp chớp mắt như thể đang phải trả lời một câu hỏi mà lẽ ra tất cả mọi người đều phải biết đáp án: “Trước khi phạm lỗi, Zeref chính là trụ cột đấy, thế giới sẽ không cho phép chúng ta làm hại ông ta đâu? Còn Acnologia…!Acnologia chính là trụ cột hiện tại nha! Chúng ta đều không thể làm hại họ được!”
“À, Yukino! Không cho phép Yukino thêm “sama” vào sau tên Silsil!” Nói đến đây, nắm nhỏ chống hông, phồng má giả làm người mập: “Nghe thật kỳ quá!”
Còn hai người lớn, trước câu trả lời mà rõ ràng tách từng chữ ra thì họ đều hiểu nhưng ghép lại thành câu thì lại chả hiểu gì, cứ vậy ngớ ngẩn nhìn cô bé
“Trụ…!cột?” Một lúc lâu sau, Lucy mới chớp chớp đôi mắt đang trợn tròn vì không giải thích được thứ ngôn ngữ của hành tinh khác kia, bối rối hỏi lại: “Đó là cái gì chứ Silvia?”
“Được thế giới cho phép…!lại là cái gì?” Yukino trong tình trạng tương tự gật đầu
“Silvia? Em đang nói về cái gì vậy?”
“…”
“Lucy và Yukino không biết?” Lần này tới lượt Silvia dại ra, cô bé kéo tóc: “Mọi người chưa từng nghe về “trụ cột của thế giới” sao ạ?”
“…” Hai tinh linh ma đạo sĩ nhìn nhau, nhìn cô bé…!lắc đầu
“Thế còn…!”người được chọn” hay “đứa con của số mệnh” ạ?”
“Đó không phải thứ chỉ có trong sách à?”
“…”
Silvia tự kỷ, Silvia muốn đi chọc kiến
“Silvia?”
“Yukino, Lucy…” Nhưng Silvia không thể bỏ mặc được, Silvia phải phổ cập lại kiến thức này!
“Mấy danh xưng đó không chỉ có trong sách đâu, ngoài đời thực của chúng ta cũng có những người như thế đấy…” Bé con chổng mông lần mò được dưới gầm giường tầng lôi ra được một cái que nhỏ, bắt đầu ra dáng ra hình chọc chọc xuống nền đất thuyết giảng: “Bởi vì lịch sử nhân loại của chúng ta quá ngắn, còn chưa kéo dài đủ 1000 năm nữa.
Văn minh của nhân loại còn cần đòn bẩy để tiến lên phía trước, mà đòn bẩy này, tạm thời con người chưa thể tự mình làm ra được, thế nên, vai trò hiện tại của sự phát triển vẫn là do thế giới tự mình gồng gánh.”
“Ồ…” Kiến thức kỳ quái này đã được tiếp thu!
“Mà chúng ta thì đều hiểu là, khái niệm “thế giới” quá mức trừu tượng, ý thức của thế giới không thể có thực thể, thế cho nên…” Silvia vạch mạnh một đường gạch ngang trên mặt đất: “Chúng ta có khái niệm về các “trụ cột của thế giới”, hay nói chính xác hơn thì họ chính là- người xé mở cánh cổng giới hạn của nhân loại, những đại diện cho ý thức của thế giới, người được thế giới lựa chọn và giao cho trọng trách đưa chúng ta tiến về phía trước!”
“Woa! Giỏi quá, tuyệt thật!” Hai vị tinh linh ma đạo sĩ vỗ tay gật gù
Silvia:”…” Sao cứ có cảm giác không đúng nhỉ?
“…”
“Mà khoan, vậy theo em nói thì Zeref và Acnologia chính là…” Lucy bỗng chựng lại, mở to mắt
“Không thể nào!” Yukino có chút kích động mà phản bác: “Zeref! Một người như hắn! Người như hắn sao có thể là…”
“Thì Silsil đã nói là, trước khi ông ta phạm lỗi mà.” Silvia tiếp tục chọc que củi của mình viết ra vài chữ trên đất: “Zeref đã phạm vào một tội lỗi không thể tha thứ, xúc phạm đến điều luật linh thiêng nhất của vũ trụ, vậy nên, ông ta đã bị xoá bỏ tư cách trụ cột.”
Yukino thở phào, dường như đã bình tĩnh trở lại: “Vậy…”
“Nhưng cũng vì việc này, sự trừng phạt giáng xuống Zeref cũng vô tình khiến chúng ta không thể gϊếŧ chết ông ta…!đây là bí mật rồi, Silsil không thể nói.” Nắm nhỏ ngẩng đầu chớp chớp cặp mắt tím trong nhìn cô mất vài giây ngắn ngủi rồi nhún vai, dừng bút đợi hai người lớn tiếp thu xong những điều này.
Đợi một hồi lâu, rồi mới tiếp tục: “Lại nói về Acnologia, thật ra theo chiều hướng khác, nói Zeref đã gián tiếp tạo ra Acnologia cũng không sai…!bởi vì việc Zeref đánh mất tư cách đã khiến ứng cử viên tiếp theo là Acnologia nhận lấy trọng trách được giao phó trong thời kỳ đó.”
“Và hắn ta thành công.” Nắm nhỏ vẽ ra một dấu tích và một vòng tròn
“Em nói nhiệm vụ đã được hoàn thành ấy là…”
“Biến Trái Đất trở thành vùng đất của nhân loại, hay nói cách khác là…” Đứng trước câu hỏi của Lucy, Silvia ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại lần nữa cúi xuống, vẽ ra một dấu nhân to tướng.
Chọc chọc vào nó, giọng Silvia dứt khoát: “Kết thúc thời đại thịnh trị của loài rồng!”
“!!!” Lucy mở to mắt, rùng mình
Có một dòng khí rét buốt cứ vậy xôn xao chạy dọc sống lưng cô, chui vào lá phổi
Câu trả lời này đã khẳng định điều cô không muốn tin nhất! Nhưng nó…!lại không phải không thể ngờ đến được…!chỉ một suy nghĩ, hủy diệt một giống loài…
Thật tàn nhẫn
“Đúng, rất tàn nhẫn, nhưng xác thực là loài rồng đã quá tự mãn về sức mạnh của mình.
Chúng không hề có ý chí tiến tới và quay sang sát hại lẫn nhau.” Silvia dường như đọc được những gì diễn ra trong ánh mắt của Lucy, nhưng cô bé lại dùng một giọng nói lạnh lùng đến vô cảm mà kết tội: “Vấn đề chung sống với loài người chỉ là một trong vô số vấn đề khác để bắt đầu chiến tranh mà thôi…!Một giống loài không chịu phát triển thì sẽ đi thụt lùi và bị tự nhiên đào thải.
Thế giới đã chịu đựng chúng lãng phí tài nguyên rất nhiều cho đến lúc thật sự chọn ra trụ cột kế tiếp.”
“Trên thực tế, trước Zeref và Acnologia, các đời trụ cột phần lớn đều là những con rồng chính thống, không phải không có nhân loại, nhưng cực kỳ hiếm gặp.
Loài rồng đã được ưu ái cho đến những phút cuối trong thời cực thịnh, nhưng chính tay họ đã từ chối nó.”
“Vậy, vậy Acnologia chính là trụ cột hiện tại sao? Đã 400 năm…!Không có ai thay thế hắn?” Lucy cuộn tròn những ngón tay mình trong run sợ, dè dặt mà tiếp tục hỏi
Từ sâu trong tiềm thức, cô đã bất giác không thể nhìn cô bé trước mặt một cách bình thường được nữa…
Biết được những chuyện như vậy…
Silvia à…!em rốt cuộc là ai kia chứ?
“Thật ra, đã có hai lần thế giới chọn ra các trụ cột khác thay thế Acnologia…” Cái đầu nhỏ của Silvia không biết đang nghĩ về điều gì, lắc lư một chút rồi buồn thiu gục xuống, thất thần: “Nhưng cả hai lần này, đều không thành công.”
“Không…!thành công?”
“Người được chọn là một danh xưng rất hay phải không Lucy?” Nắm nhỏ tựa như buồn bực mà ném đi cái que trong tay mình, đứng dậy, giậm chân chạy đến ôm lấy đùi Lucy, tự hỏi, rồi lại tự trả lời: “Đúng là vậy nhỉ, đó là người nhận được toàn bộ sự sủng ái của thế giới, họ thông minh quá đáng, và mạnh một cách phi lý khi so sánh với toàn bộ phần còn lại của thế giới…”
“Không kẻ thù nào có thể gϊếŧ chết họ, dù là mạnh đến đâu đi chăng nữa, đứng ở phe đối lập với trụ cột…!thì đều chỉ là đá kê chân mà thôi.” Nước mắt đọng lại thành một vòng tròn quanh khóe mắt tím hiện giờ phủ mờ bởi sương mù mờ mịt, giọng Silvia bắt đầu nghẹn ngào hẳn đi: “Nhưng mà…!trở thành trụ cột, cũng đồng nghĩa với việc họ cũng phải trả giá rất nhiều.
Họ bị bắt buộc tiếp nhận một trọng trách không tưởng mà không có quyền phản bác…”
“Quan trọng nhất là, họ phải đánh đổi tất cả những người xung quanh, những người họ yêu thương nhất…!không một ai còn được phép tồn tại để trở thành vướng mắc của trụ cột, họ…”
“Chỉ có thể có một mình.”
“A Silvia? Sao em lại khóc? A này, hay em đừng nói nữa…!” Lucy hoảng hốt khi giọt nước nóng bỏng rát nhỏ xuống tay mình, luống cuống vỗ vỗ bờ vai run rẩy mà không hiểu tại sao
“Lucy, 100 năm trước, trụ cột được lựa chọn để kết thúc triều đại của Acnologia đã phạm cùng một sai lầm với Zeref và bị từ bỏ…”
“80 năm trước, người đáng lẽ ra phải là trụ cột đã tự mình phá bỏ tư cách vì một người…”
“Sau hai lần này, thế giới không dễ dàng tiếp tục trao ra niềm tin, nhưng cũng vì vài biến cố, đã đủ sức mạnh để tự mình quyết định một vài chuyện…”
“Và điều này cũng dẫn đến việc, cho đến hiện tại, trụ cột vẫn chưa đạt được tư cách chính thức…” Trong sự hoang mang tột độ của Lucy, Silvia nâng người đứng dậy, mắt ráo hoảnh, cô bé nghiêm túc quay đầu, nhìn chăm chú vào Yukino rồi quay lại, nhìn Lucy
Ánh mắt rất thấm người
“Và theo luật lệ, chỉ khi nào thế giới từ bỏ Acnologia, chúng ta mới có thể tiêu diệt được hắn.”
“Hay nói cách khác…”
“Nếu trụ cột mới không thành công được sinh ra, hạ Acnologia, là chuyện không thể.
Thậm chí nếu hắn đột nhiên xảy ra chuyện…”
“Thế giới này…!chắc chắn tiêu rồi.”
_________________________________
Ở đây đặt một dấu sao nhắc nhở nhỏ, Yukino xưng hô “sama” với mọi người theo thói quen chứ không phải do cô kính trọng hay tôn sùng Silvia gì đó đâu nhé ????, nhìn lại trong nguyên bản cô ấy vẫn gọi “Frosch-sama” với cả “lâu đài Mercurius-sama” là biết
Tiếp tục nhắc nhở là Lucy tương lai đã không kể về việc mình bị bắt giữ khi nói chuyện với Charlos và Mira, nguyên nhân nói sau vậy:)
À, cô ấy và Mira có cùng suy nghĩ khi không kể chuyện 1 vạn con rồng cho mọi người hiện tại là k muốn gây hoang mang (bởi vì kể ra giờ cũng chẳng làm được gì) và muốn âm thầm tìm cách.
Nhưng nói thật, đấu vs đội quân vạn người bằng mấy trăm ma đạo sĩ đang bị thương nặng nhẹ các kiểu thôi là đã khó lắm rồi chứ nói chi đòi đấu với 1 vạn con rồng ???? 1 con còn chả đấu lại.
Trong nguyên tác, cái lúc Lucy đi tìm nhóm Natsu để kể, chắc cô ấy phải bất lực lắm ấy:(
A.S