Bạn đang đọc Đn Fairy Tail Lời Nguyền Của Thần – Chương 101: Silvia Dreyar
” Chúng ta tập hợp hôm nay, ở đây, là để xem xét lại vấn đề của một người…” Trong một quán bar nọ, ánh đèn đổ bóng sau lưng các thành viên của Fairy Tail, che khuất mọi biểu cảm u tối của họ với thế giới
Đám người đông đúc tụ lại thành nửa vòng tròn, quây kín một cá nhân co rúm vào trong góc tường vô lực phản kháng
Eflman và Laxus là hai người đàn ông lực lưỡng nhất xung phong nhận công việc ghì tay lên bàn, giam lấy hai bên trái phải, hoàn toàn chặt đứt đường lui của bị can đã bị bắt giữ
” À thì…!chuyện này…” Charlos mếu dở cười dở giơ hai tay trước người phòng thủ:” Mọi người nghe tôi giải thích, đây thực sự là…”
” Không cần giải thích.” Erza ôm tay, mặt tối om trầm trầm nhếch khóe môi:” Bọn này không muốn nghe giải thích!”
” Không, hãy để chị ta nói…” Lisanna vào lúc này đột nhiên tách ra đoàn người đi vào chính giữa, hếch cằm:” Tôi muốn xem chị ta biện hộ được thứ quỷ gì cho hành động không thể chấp nhận được của mình.”
” Sao chị lại có thể…”
” KHÔNG BIẾT RẰNG BẢN THÂN CÓ MỘT CÔ CON GÁI DỄ THƯƠNG NHƯ VẬY CHỨ?!” Đèn sáng trưng chiếu lên khuôn mặt còn chút trẻ con phì đang phồng má trợn mắt của cô em gái nhà Strauss
Vâng, cái đèn hỏng đã được chủ quán bar sửa xong, cả gian phòng hiện giờ sáng như ban ngày rồi
” Charlos! Hôm nào nhờ cô bảo người đến sửa giùm tôi cái lò sưởi nhé!” Ông chủ quán gọi với vào, thân thiện cười với bọn họ
” Aye!” Charlos lịch sự gật đầu
” Aye cái gì mà aye!” Nhưng Lisanna lập tức đập bàn, chỉ về phía sau lưng mình:” Nói đi! Chị thật sự không biết gì về sự tồn tại của một thiên thần như vậy à?!”
Đằng sau cô, Mira đang ôm lấy một đứa trẻ chừng 5 tuổi xinh như búp bê với mái tóc bạch kim còn hơi ướt do vừa tắm và đôi mắt tím to tròn long lanh vô cùng có thần ăn điểm tâm
” Mimi, Chacha làm gì sai ư? Sao mọi người lại quát Chacha vậy?” Cô bé nghe tiếng vọng, đưa mắt nhìn về bên này, vội vã kéo nhẹ làn váy của Mira, rụt rè hỏi
” Em yên tâm đi bé con, Chacha không sao đâu, chị ta có quên đi vài chuyện nên chúng tôi đang giúp chị ta nhớ lại thôi!” Celty ngồi ở đối diện cô bé lập tức đưa cho cô thêm một cái pudding:” Em muốn ăn nữa không? Cái này cũng rất ngon này?”
“…” Cô bé nhìn dĩa bánh một hồi lâu, cúi đầu, rối rắm chơi đùa với ngón tay mình
” Hay là bánh kem trái cây nhé? Chị gọi tiếp một phần nữa cho em được không?” Lucy cũng xích xích cái ghế lại gần, thân thiện lại nhiệt tình mời mọc
“…”
” Sao vậy bé con?” Mira thấy cô vẫn yên lặng cúi đầu không vui, liền dịu dàng ôm cô quay mặt về phía mình, vuốt nhẹ mái tóc tơ ngang vai màu bạch kim, điềm đạm hỏi:” Có chuyện gì làm con buồn sao?”
” Mimi…” Bé con rầu rĩ dùng cánh tay ngắn cũn của mình ôm vòng lấy thân thể người lớn ấm áp, dựa mặt vào lòng nàng bartener thỏ thẻ:” Con muốn Chacha ăn cùng.”
” Chacha vẫn chưa ăn tối…”
Mira nghe vậy hơi nhướn mày, trong đôi con ngươi xanh biếc lướt qua một tia ngạc nhiên cực đạm.
Im lặng thoáng chốc, cô đưa mắt nhìn sang đám đông bên cạnh mình
Không cần Mira nói đến nửa cái chữ, Erza đã tự động xách lấy cổ áo của người nào đó, kéo cô ấy xềnh xệch ra ngoài
Charlos:”…” Cái thế giới này rốt cuộc còn nhân quyền hay không?!
” Chacha!” Bé con vẫn luôn lén ti hí mắt nhìn phía này vội vàng quay mặt, nhưng cũng không nhào xuống khỏi lòng Mira, mà mở to con mắt tròn tròn lấp lánh sáng rực nhìn chăm chú vào người đang xoa đầu ngồi bệt dưới đất
Đôi mắt cún con này…!ai cưỡng lại được chứ
Charlos cười trừ vì những tia nhìn đau rát sau ót như đang cố chọc thủng một cái lỗ trên đó, rồi bình tĩnh dang rộng hai tay mình
” Bé con, lại đây.”
Chỉ chờ có thế, chú cún nhỏ tung tăng chạy ra khỏi vòng tay ấm áp, sà về lòng chủ nhân của mình
” Chacha!”
“…” Aizz, Charlos đột nhiên rất muốn thở dài mà không dám.
Cái cảm giác mềm mại dễ vỡ cùng cái cảm giác quen thuộc đầy gắn kết này…
Không thể phủ nhận được nữa, càng không thể tiếp tục chối bỏ nữa nhỉ…
Vào lúc không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra…!cô cũng đã có một đứa con gái dễ thương.
Thật là một chuyện kỳ lạ
…
Đầu đuôi tai nheo mọi chuyện phải quay lại vào buổi chiều hôm ấy, khi mà cả hai nhóm Fairy Tail A và B lần lượt kéo nhau đến phòng y tế thăm những người đang bị thương
Vừa mới mở cửa, còn chưa kịp thấy bên trong, cả nhóm cũng đã phải kinh ngạc nhìn một cái bóng bé xíu nhảy ùa ra khỏi giường bệnh nhào về phía này
” Mẹ!!”
Tiếng nói cười im bặt
Charlos sửng sốt nhìn cái nắm nằm gọn trong lòng ngực, trong đầu loạn thành một đoàn.
“Mẹ” là cách chào hỏi mới của thời đại này à?! Đây là danh từ xưng hô dành cho những người lần đầu gặp mặt sao?! Từ trước đến nay chỉ có cô đi gọi “mẹ”, cũng chưa bao giờ có người gọi cô là “mẹ”!!!
” Mấy cái đứa kia! Mang theo con bé chui đầu vào đây!!! Người bệnh chưa khỏi thì phải ở trên giường nghỉ ngơi!!” Đúng lúc này, bà Porlysica xách theo cây chổi chà quen thuộc hầm hập bước ra quát:” Ta đang nói hai đứa nhà ngươi đó! Cháu gái Makarov!”
” Vâng!” Giọng bà làm cả đám giật mình nơm nớp vừa đẩy vừa kéo con người tâm trí còn đang lạc lối ở đâu đó chưa quay về vào trong
Một hồi lâu sau, Charlos ôm lấy cô bé con thậm chí còn nhỏ hơn Asuka-chan một ít ngồi trên giường bệnh, cúi đầu:”!!!!”
” Em là ai?!” Đây là câu đầu tiên cô ấy thốt ra
” Em đến từ đâu?”
” Cha mẹ em đâu?”
” Tại sao em lại gọi tôi là mẹ?!”
Liên hoàn tam hỏi đủ để mọi người biết cô ấy có bao nhiêu hoang mang
” Con đến tìm mẹ mà…” Bé con chớp mắt…!lại chớp mắt, sương mù dần dần phủ kín đôi pha lê tím trong suốt tuyệt đẹp, bé con nức nở:” Con về nhà…!về nhà tìm mẹ Chacha…”
” Chacha?” Laxus tròn mắt
” Oaaaaaa, Mimi! Mimi! Chacha không cần con nữa!” Bé con thấy ánh sáng viết rõ bốn chữ “không thể hiểu được” trong mắt người đang ôm mình, tủi thân bật khóc, lập tức nhảy xuống, chạy về phía một cô gái khác đang ngẩn người:” Mimi!”
” Mimi?” Erza đang khoanh tay giật mình nhướn mày nhìn sang
” Chị biết cô bé sao chị hai?” Eflman gãi đầu quay qua quay lại hồi lâu mới dám nhỏ giọng thì thầm
Mira:”…” Chị cũng không biết Eflman ạ
Charlos:”…” Ủa hôm nay là ngày gì thế? Cá tháng tư à?
Nhìn xuống đứa bé còn chưa tới đùi mình, không biết tại sao chị cả nhà Strauss lại cảm thấy cô bé này rất quen thuộc.
Mira chỉ lặng lẽ nghi hoặc một chút, liền cúi người bế bé con nhỏ xíu lên, vỗ vỗ cái lưng run rẩy vì khóc, cô cười:” Bé con ngoan, không khóc nữa nhé, Chacha không phải không cần con đâu, là vì lâu ngày không gặp, tên ngốc nhà chúng ta hơi ngốc rồi mà thôi…”
“…” Tôi?
” Ngoan nào ngoan nào…!chúng ta bỏ qua cho Chacha lần này nhé bé con…” Mira bắt đầu đứng dậy, đi qua đi lại trong căn phòng thấp giọng dỗ dành nắm nhỏ trong lòng ngực
” Chacha ngốc…!ngốc…” Đứa trẻ tinh xảo vẫn cuộn mình lại, bám lấy vai cô thút thít:” Vậy Mimi…!Mimi…!có bỏ con không…?”
Mira trầm đi một tí tẹo, rồi cười vô cùng dịu dàng:” Sao có thể? Mimi chắc chắn sẽ không bỏ rơi bé con đáng yêu như vậy.”
” Vậy…!vậy được rồi…” Tiếng khóc nhỏ dần, bé con rầu rĩ thì thầm:” Mimi không bỏ con thì Chacha cũng sẽ không…”
“…?”
” Chacha không thích con gọi mẹ…!vậy thì con không gọi nữa…” Giọng trẻ con nức nở mà cố nín làm Charlos cảm thấy mình như vừa phạm phải tội lỗi tày trời nào vậy đó
” Chỉ cần…!đừng bỏ con một mình…”
” Sẽ không, bé con ngoan.
Mimi thương con lắm.” Mira cười dịu dàng, vẫn rất kiên nhẫn dỗ dành nắm nhỏ, hào quang tình mẹ chiếu sáng cả gian phòng
Chỉ chốc lát sau, cô bé còn chưa hồi phục hoàn toàn lại ngủ quên mất, trên khóe mắt vẫn đọng lại một vòng nước
“…” Thế là cuối cùng có quen không? Mọi người đồng thời mắt to trừng mắt nhỏ
Charlos:”…” Tôi thật sự không biết mà!
Một hồi lâu sau, trải qua 7749 câu hỏi nhưng vẫn chỉ có thể mù mờ lắc đầu, tóc đen sắp bị Erza cầm nguyên cây thương xiên lên để Laxus và Natsu nướng giòn trong ánh mắt căm phẫn của Juvia và Lucy đến nơi
“Chị không biết em ấy đã chờ chị tới trong bao lâu đâu, cô bé háo hứng đến độ sắp nhảy lên khi nghe rằng chị sắp tới, sao chị lại không nhớ cô bé chứ?” Lucy khoanh tay chỉ trích, cô bé tinh xảo như thiên thần nhỏ với đôi mắt tựa như sao trời đã canh cửa tận 3 tiếng chỉ để thấy chị! Charlos, vô tình như vậy là không được đâu biết không?!
” Tôi tin Lucy!” Erza và Natsu gật đầu:” Khai ra đi nào!”
” Nhưng khai cái gì chứ?!” Charlos mếu dở cười dở, hôm nay bà Porlysica thậm chí cũng mặc kệ đám nhóc của Makarov làm ầm ĩ cái phòng y tế của mình để tìm cho ra đáp án
” Anou…!mọi người?” May mắn cho Charlos, vào lúc này, Wendy rụt rè lên tiếng từ giường bệnh của mình.
Đêm hôm qua lúc bị Raven Tail tấn công, Thiên Long lỡ dùng hết ma lực của mình để trị thương cho bé con, lại còn để trật chân lúc chạy trốn, vậy nên không bị thương nặng, nhưng vẫn phải an tĩnh vài ngày.
” Charlos, chị nghĩ có ma thuật nào khiến tất cả chúng ta đều quên mất một người không?”
” Hử?”
” Gì cơ?”
” Ý em là sao Wendy?”
Gajeel, Natsu và Juvia đồng thời hỏi lại
” Em muốn nói là…!cô bé ấy không chỉ biết về chị Charlos và chị Mira, mà dường như em ấy biết rõ tên tất cả mọi người.” Thiên Long đặt tay dưới cằm rũ mắt nhớ lại:” Từ lúc tỉnh lại đến giờ em ấy cứ liên tục hỏi rằng mọi người có an toàn hay không, khi em nói rằng mọi người đều rất khỏe mạnh.
Thì em ấy mới vui vẻ trông ngóng nhìn cửa chờ chị Charlos tới.”
” Nên…!em nghĩ em ấy biết tất cả chúng ta? Nhưng em cũng không nhớ ra được em ấy là ai cả?”
“…”
” Tôi nghĩ chuyện này cần hỏi lại Hội trưởng…” Carla khoanh tay liếc nhìn bọn họ:” Nếu không có sự đồng ý của Hội trưởng, không ai được quyền mang con dấu của hội đi lung tung đúng không?”
” Tôi đang nói về hội ấn trên người cô bé ấy đấy.”
“…”
” Chuyện này rốt cuộc là sao?” Hai đội Fairy Tail A và B lại nhìn nhau, trừng mắt hoang mang
…
Thế nhưng dù có hỏi đến tận Makarov hay Mavis và cả Macao, chẳng ai biết được là cô bé này từ đâu ra
Thứ duy nhất họ biết được là, cô bé nhất quyết nhận Charlos là mẹ, điều tiếp theo là…!cô bé giống tóc đen ra phết cả về sở thích và cách nói năng.
Cuối cùng, dấu hội ấn là thật, và cô bé là thành viên của Fairy Tail 100%
Aizz, có con gái có con gái, cái câu lúc đầu tưởng là nói đùa ấy, không ngờ lại có một ngày hóa thành sự thật
Ngồi ngẩn ra một hồi quan sát cái nắm nhỏ, Charlos cũng dần dần chấp nhận, dù sao sức thích nghi của cô cũng cao chót vót…!nhưng mà vẫn muốn thở dài, haizzz, cô đâu biết chăm trẻ con?
Mà nói đi cũng phải nói lại, liệu đây có phải quả báo của mình khi suốt ngày lầm bầm mắng Gildarts là “ông bố vô trách nhiệm” không? Buồn rầu ngẫm nghĩ-ing.
” Con có tên không, bé con?” Charlos xoa đầu cô gái nhỏ nhắn ngồi lọt thỏm trong lòng ngực mình, nhẹ nhàng hỏi
” Tên?” Cô bé ngẩng đầu nhìn người đang ôm bản thân, thắc mắc lặp lại rồi khẽ nhíu mày, hoang mang thấy rõ:” Tên là gì?”
Charlos:”…”
” Thì tên là…!ừm, phải nói sao nhỉ…?”
” Này nhóc, bình thường cha gọi nhóc là gì?” Gray sực nhớ ra câu chuyện về người đàn ông cộc cằn đi cùng một cô bé không ngừng tìm kiếm Charlos lúc trước, đắn đo một lát rồi hỏi
“…” Charlos cảm thấy cổ họng mình vô cớ kẹt cứng.
Cha ấy hả? Anh ta thực sự tồn tại sao? Cái người rảnh đến độ đem ký ức toàn Fairy Tail ra đổi một lần ấy?
Nhưng bé con đang ôm ly cacao trong lòng ngực cô lập tức thay mẹ mình phồng má nghi hoặc:” Cha lại là cái gì?”
“…”
Mọi người: Giờ phải nói thế nào hả trời?
” Cha là giống đực đã nuôi lớn em đấy nhóc!” Giữa rừng người hoang mang, Natsu nhe rằng cười
Rất gan dạ, cậu đầu lửa!
” Bé con chỉ có Chacha, không có cha!” Có vẻ như chợt nghĩ đến cái gì, nắm nhỏ chớp mắt, lắc đầu đầy quả quyết
” ?” Không có?
Thật luôn?
“…” Charlos thở dài, cũng không biết là do mệt hay do vừa thoát án tử.
Nhưng dù sao cô xác định rồi, có một số chuyện thực sự cần hỏi rõ ràng
” Bé con, trước khi trở về với ta, con ở với ai?” Tóc đen ôm lấy cô bé, giọng nghiêm túc
” Ở cùng “đen đen”!” Lần này rất may là nắm nhỏ trả lời ngay lập tức, âm thanh phát ra từ khuôn miệng chúm chím ấy là những rung động tinh tế của đồ bạc, một âm thanh nhanh và đẹp.
Nhưng khi thốt ra câu này, bé con bỗng nhiên giật mình ngừng lại, quay sang nhìn Charlos, đôi mắt trong veo như thông suốt một vấn đề gì đó, cô bé lại lần nữa la lên biện hộ:” Đen đen là bạn! Không phải cha!”
” Bạn á?” Natsu ôm lưng ghế tròn mắt
” Natsu, bạn á!” Bé con nhìn cậu, chớp chớp mắt, gật đầu:” Giống Natsu và Erza!”
“…!Em biết tên bọn tôi luôn ấy hả?!” Natsu dừng lung lay ghế, há hốc
” Vậy em biết tui hông?” Mèo xanh bay đến trình diện trong tò mò
” Happy!” Bé con vỗ tay cười
” Cô bé thật sự biết tất cả chúng ta…” Erza thì thầm với Mira bên cạnh, có hơi bối rối
” Đúng vậy, nhưng bé con lại rất ỷ lại vào Charlos.” Mira gật đầu cười híp mắt:” Có lẽ đây là lý do cô bé luôn khăng khăng Charlos là mẹ.”
” Em không biết có nên nói không…” Lucy xen ngang, mang theo chút xíu hoài niệm:” Nhưng cô bé…!có chút gì đó rất giống Michelle…”
“…Em không nói thì tôi cũng không để ý, nhưng đúng là vậy…” Erza nghe thấy lời nói của cô, khoanh tay quan sát một lúc rồi cũng gật đầu:” Chỉ riêng việc cô nhóc này không hề lớn lên sau từng ấy năm, đã có chuyện gì đó rất khó hiểu…”
” Tôi nghĩ là mình vừa bắt được cái gì, cũng có thể không…” Cana cũng nghi hoặc xoa cằm, xách lên chai rượu của mình tu một hơi:” Nhưng không thể phủ nhận là cô bé này rất dễ thương!”
” Cậu nói đúng.” Mira cười gật đầu ôm lấy má mình:” Nhất là khi bé con gọi tớ là Mimi! Ôi~”
” Ây da, em thì thấy ba người ở cạnh nhau đã thành một gia đình nhỏ, ai cũng không xen vào được nữa!” Lisanna chống cằm híp mắt hài lòng:” Nhìn kỹ thì, cô bé chỉ có đôi mắt giống Charlos, còn khuôn mặt tinh xảo kia càng nhiều là giống chị Mira~”
“…”
” Có sao?” Mira ngạc nhiên mở to mắt, mơ hồ nhìn quanh
Erza và Lucy phản xạ có điều kiện một lần nữa quan sát kỹ càng lại cái nắm nhỏ đang cười híp mắt ôm lấy Laxus cùng hai ngài hội trưởng của họ làm nũng, cũng ngẩn cả ra:”…Khoan, hình như là vậy…?”
Lúc đầu bởi vì màu mắt lẫn màu tóc của cô bé quá nổi bật, cộng thêm trẻ con lúc 5 tuổi khuôn mặt đều rất bầu bĩnh, thế cho nên họ đã không nhận ra, nhưng mà…
” Mira-san, sẽ không phải là con gái của hai người thật chứ?” Juvia đột nhiên hỏi một câu khiến cả nhóm im thin thít
“…?” Cái thế giới này chưa đủ huyền huyễn à?
” Mira!” Cùng lúc này, tiếng gọi lớn của Charlos làm tất cả giật bắn cả người
“?” Hội chị em bạn dì đang ngồi cạnh nhau cùng lúc ngẩng đầu mê mang
” Bé con không có tên, tớ có thể nhờ cậu hay không?” Đứa lớn xách đứa nhỏ đi về phía này, hai đôi mắt một đen láy một tím trong đồng thời nhìn Mira chăm chú như hai chú cún:” Khả năng đặt tên của tớ bằng không.”
” Bé con muốn có tên!” Nắm nhỏ vung tay, mắt sáng long lanh đầy mong đợi
” Tớ?” Mira không hiểu gì cả chỉ vào mình
” Ừm!” Một lớn một nhỏ ngồi xổm trước mặt cô đồng thời gật đầu, nhìn đầu tóc ngoan ngoãn của họ, Mira đột nhiên có xúc động muốn xoa loạn nó quá đi mất!
“…” Càng giống một nhà ba người hơn rồi! Mọi người xung quanh vừa nhìn vừa tròn mắt
” Vậy…” Mira đắn đo một lát, bế cô bé lên đặt trên đùi mình, rồi dịu giọng hỏi:” Con có thích cái gì không?”
” Thích?” Nắm nhỏ nghiêng đầu, bối rối xòe từng ngón tay ra đếm:” Con thích Chacha, Mimi, Erza, Laxus, Natsu, Lisanna, Happy, Gray, Cana, Lucy,…”
Mới đếm chưa được một nửa những cái tên mà cô bé nhớ thì đã hết ngón tay, bé con bĩu môi buồn rầu thủ thỉ:” Nhiều quá, con chưa kể hết nữa, sao chúng ta chỉ có 10 ngón tay Mimi nhỉ?…”
Mọi người xung quanh ồ lên bật cười
” Có vẻ là chân truyền của bà chị ngốc!”
” Dễ thương ghê!”
” Aaaaa! Gray-sama! Juvia cũng ước chúng ta có một đứa con như thế!”
” Rồi gọi tôi làm gì?!” Gray quay mặt nhìn cô gái đã bám lấy tay mình, cố tình không hiểu hét
” Chúng ta tạm thời không nói về Fairy Tail được không, con và Chacha quả nhiên là cùng một nhà mà.” Mira cũng cười khúc khích ôm lấy nắm nhỏ, dụi dụi mặt vào gò má phúng phính, cô híp mắt:” Con có đặc biệt thích tên con có thứ gì không, cục cưng?”
Charlos lúng túng gãi má, thì cô cũng hơi…!nhưng chắc nó đâu di truyền trong mã DNA đâu nhỉ?
” Một cái gì đó…!trong tên…?” Bé con lại nghiêng đầu, một hồi lâu sau, bé nhìn Chacha, rồi nhìn Mimi, rụt rè nói nhỏ:” Vậy…!bạc nhé…?”
” Bạc?” Natsu gãi đầu lặp lại, một đống dấu chấm hỏi bay vòng vòng trên cái đầu hồng:” Bạc là Silver hay là Gin?”
” Gintoki?”
” Gintama ấy hả?”
Mặt Gray và Gajeel chảy dài một cách ngu ngốc
” Dám gọi con gái tôi vậy tôi cạo đầu mấy người!” Charlos quay đầu, lừ mắt ném cho mỗi tên một cái ghế cô vơ được:” Ngậm miệng!”
” A, cả rừng nữa…!Mimi! Con thích rừng! Mimi là biển! Con muốn là rừng!” Nắm nhỏ lúc lắc thân mình:” Con thích cùng Chacha và Mimi vào rừng!”
” Quào, còn rành rẽ hơn tui!” Natsu nhỏ giọng
” Gen của người thông minh nó khác mày!” Gray bĩu môi khinh bỉ
” Ý mày là tao không thông minh?!” Đầu lửa bộp lại tức khắc
” Không! Tao nói mày ngu thấy cố!” Công chúa băng cũng chẳng kém cạnh gì
Và cuộc tranh cãi ngàn ngày như một
” Mày nói gì?!”
” Tao nói mày ngu!”
” Mày thì khôn hơn ai hả thằng quần đùi biếи ŧɦái?!”
” Hơn mày! Thằng lửa đốt đầu!”
” Tin tao đốt trụi cái quần đùi của mày không?!”
” Tao thách! Ngon nhào vô!”
…!kết thúc trăm lần không đổi bằng hai cú nằm sấp mặt của chị đại Erza
” Không cho cãi nhau! Thời khắc quan trọng như này mà hai đứa cũng cãi được à?!”
” Là nó gây sự trước!” Hai thằng cố ngóc đầu lên
Tiếp tục bị Erza đấm ngay đơ:” Im!”
“…”
” Aye…”
…
” Rừng sao…?” Bên này, ngẫm nghĩ một hồi lâu, Mira lại hỏi:” Con cũng thích màu bạc chứ?”
” Vâng!” Bé con gật đầu ngay tức khắc:” Màu bạc là màu hội ấn của Chacha, của Mimi…!của cả con nữa!”
” Nó đẹp như màu tóc của Mimi vậy!” Cô bé chần chừ một giây, rồi giơ tay chạm vào mớ tóc dài vướng trên vai người ôm mình, híp mắt cười:” Màu con thích nhất!”
” Ôi trời ôi trời, sao trên đời lại có người dễ thương như vậy chứ nhỉ! Bé con! Mimi yêu con chết mất!” Mira ôm ghì lấy nắm nhỏ vào ngực mình, không ngừng dụi vào mớ tóc tơ mềm mại:” Ui là trời, Charlos…”
Cô ngẩng đầu nhìn tên ngốc nhà mình, nhẹ giọng hỏi:” Cậu thấy được không?”
” Tớ thấy rất tuyệt!” Charlos híp mắt hơi đứng dậy, dang hai tay ôm cả hai người con gái tóc bạch kim vào lòng mình:” Ta quyết định vậy nhé! Tên con sẽ là Silvia.”
” Silvia Dreyar!”
Có thể hiểu là cách đọc khác của Silver, nhưng cũng có nghĩa là rừng cây
Đó là nơi…chứng kiến rất nhiều thời khắc quan trọng của ta.
Hãy mạnh mẽ như cây rừng, tự do như ngọn gió nơi đây, và vui vẻ như vị tinh linh của chốn hoang sơ ấy
Bé con
__________________________________
Chứng minh mình thông minh hơn Charlos và đoán cô nhóc này là ai đi mọi người ????
A.S