Đọc truyện Dịu Dàng Yêu Em – Chương 217
“Không sao quỷ sứ á”.
Ngải Ái mắng, cầm thuốc sát trùng và băng gạc để băng bó cho anh chàng, cố nhẹ tay để không làm anh chàng bị đau.
10 phút sau, băng bó xong xuôi.
Cô vuốt mồ hôi rịn ra trên trán, thở dài:
“Mai đi bệnh viện đi!”
“Ừ, được thôi”.
Mạnh Á Xuyên gật đầu, vô tình hỏi.
“Ngải Ái, cô là y tá à? Nhìn kỹ thuật băng bó vết thương của cô rất tốt, không hề đau đớn chút nào, trông cô rất chuyên nghiệp đấy”.
Ngải Ái giật mình, nhìn tay mình.
“Kỳ lạ thật…”.
Cô khó hiểu.
“Sao tôi có thể làm được nhỉ?”
Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô xử lý vết thương nhưng tâm lý lại khá bình tĩnh trong khi cô không hề có kinh nghiệm trong việc này, nắm rõ các bước và cách băng bó vết thương ví dụ như phải quấn băng như thế nào để người bị thương không bị đau đớn…
Là sao nhỉ?
Ba mươi giờ sau, Ngải Ái bật cười, kết luận về khả năng xử lý vết thương của mình.
“Chắc là tôi quá thông mình nên gặp bất kỳ vấn đề gì cũng không làm khó được tôi”.
Sau đó quay sang quả nhiên thấy Mạnh Á Xuyên đang ngây ngốc nhìn cô.
Ngải Ái ho mấy cái rồi đứng dậy hối thúc:
“Anh thấy đỡ chưa, đã đi được chưa? Hay để tôi đưa anh đến bệnh viên nhé”.
Mạnh Á Xuyên thở dài một tiếng sau đó từ từ lắc đầu:
“Không, tôi muôn nghỉ ngơi để mai còn đi phỏng vấn.
Rất khó có cơ hội được vào làm trong công ty M, tôi không muốn bỏ lỡ…”
Sau đó nhìn Ngải Ái bằng ánh mắt oán trách:
“Cô Ngải, sáng mai 7 giờ tôi phải có mặt ở công ty”.
Ngải Ái mỉm cười pha trò nhưng nhìn mặt anh chàng thấy dán trên đó mấy chữ: “Ngải Ái, cô phải đưa tôi đi”.
Đùa à? 7 giờ có mặt, vậy khác nào 6 giờ phải bò ra khỏi giường rồi.
Cô mặc kệ.
“Cô Ngải đang làm việc gì nhỉ?”
“Ừ… À… đang tìm việc…”
“Vậy là ngày mai cô rãnh rỗi…”.
Ánh mặt Mạnh Á Xuyên tối tăm len lỏi vào xương cốt Ngải Ái.
Ngải Ái ngửa đầu lên làm bộ đăm chiêu.
“A, xin lỗi nhé, mai tôi cũng đi phỏng vấn nên không đi cùng anh được”.
“Đúng rồi!”.
Mạnh Á Xuyên bỗng dưng phấn khích như con gà đá, phi tới máy tính bằng đôi chân què, tay gõ bàn phím như bay.
Sau một loạt tiếng lách cách, anh chàng xoay người nhìn Ngải Ái cười hiền hòa:
“Lý lịch của cô khá lắm, như vậy ngày mai hai chúng ta có thể cùng đến công ty M phỏng vấn”.
“Yêu cầu của họ cao lắm tôi không…”
“Tôi xem các vị trí rồi, tuy cô không đứng nhất trong các yêu cầu của thông báo tuyển dụng nhưng tại sao lại không thử xem.
Tôi nghe đồn vị tổng giám đốc rất biết trọng người có năng lực, nên cô Ngải…”
Nghe anh chàng thao thao bất tuyệt mà Ngải Ái thấy mệt cả người, cô cắt ngang:
“Được thôi, mai tới đưa anh đi, đảm bảo sẽ đưa anh về nhà an toàn, còn việc phỏng vấn thì tôi không muốn lãng phí thời gian”.
Sau đó Ngải Ái nấu bữa tối cho Mạnh Á Xuyên rồi hai người cùng ăn với nhau, cô nhường cho bệnh nhân phòng ngủ, còn mình thì đắp chăn năm trên ghế nệm, vừa đặt lưng xuống liền ngủ ngay.
Trong giấc mơ, cô có cảm giác gò má ngứa ngáy, mơ thấy có cái gì đó vuốt ve má cô rồi hàng lông mày của cô, ấm áp và nhẹ nhàng.
Cô đưa tay gạt ra, làu bàu:
“Tránh ra, đồ muỗi chết!”
Sau đó, không gian trở nên yên ắng.
Thứ hai.
Ngải Ái bị Mạnh Á Xuyên lôi đi, cô lái xe điện như vận tốc của ánh sáng đưa Mạnh Á Xuyên đến nơi phỏng vấn của công ty M.
Sau khi dựng xe, cô dìu Mạnh Á Xuyên vào há hốc miệng:
“Sao mới có mấy tiếng mà đông người xếp hàng thế này rồi cơ á?”
“Mặc dù rất nhiều công ty phỏng vấn dựa trên bằng cấp và lấy từ trên xuống dưới, do công ty M có quá đông ứng cử viên nhưng vtất cả các hồ sơ xin việc đều có cơ hội được tham gia phỏng vấn, người người có cơ hội, sức cạnh tranh càng lớn…”
Mạnh Á Xuyên thở dài, hai tay nắm chặt cánh tay Ngải Ái:
“Cô Ngải, tự tin lên, cô vẫn có thể tham gia phỏng vấn, nếu không…”
Anh còn chưa nói xong, đứng đực ra nhìn… cô buông tay anh ra, chạy biến.
Ở đâu cũng có người.
Ngải Ái có cảm giác như bị hút hết ô xi, theo phản xạ đi tới chỗ vắng người.
Lang thang khắp tòa cao ốc định bụng sẽ đi dạo một vòng cho biết, ai ngờ đâu cô lại bị lạc.
Đi đến trước cửa thang máy sáng choang, Ngải Ái nhấn nút, đợi một lúc lâu thang máy mới dừng lại, “đinh” một tiếng, cửa mở ra.
Cô bước vào, vừa ngước mắt lên thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững người.
Một người đàn ông đang xxoo với một cô gái.
Một người đàn ông đang xxoo với một cô gái trần như nhộng.
Tuy chỉ nhìn thấy một bên mặt nhưng cô vẫn có thể thấy anh ta đẹp long lanh tới mức có thể khiến nhiều cô gái tình nguyện xin chết và bị thương, trong khi anh chàng lại quần áo chỉnh tề, đồ vest thẳng tưng, chẳng có vẻ gì là đang làm chuyện đó cả.
Bên trong thang máy vung vãi quần áo của phụ nữ, áo choàng, nội y màu đen khiêu gợi, văng chỗ này một cái chỗ kia một cái, hoàn toàn lộ thiên.
“A…”
Cô gái trần như nhộng đó rên lên, dựa vào thang máy, hai tay bấu mạnh vào vai anh chàng đó, chiếc eo thon không ngừng đẩy đưa lên xuống, miệng hết “a” tới “ô”.
Ngải Ái đang nhấc chân lên nên tiến cũng không được mà lùi cũng không xong vì đã trót nhìn thấy cảnh cái đôi này đang “làm việc”, cuối cùng quyết định bước vào trong thang máy.