Đọc truyện Dịu Dàng Yêu Em – Chương 216
“Không có không có đâu, em làm gì có ạ.
Công ty mới thành lập bên Pháp, không thể thiếu anh được.
Bệnh viện và công ty Dược đều cần anh quản lý.
Nếu anh cứ tự động bỏ về như vậy sẽ không hay đâu, anh chẳng phải nói với em là ba Bắc rất nghiêm khắc còn gì.
Em không muốn ông có ấn tượng xấu với em”.
Ra sức giải thích như vậy mà Bắc Hàn lại còn cười cho được.
Ngải Ái cười khổ.
“Được rồi, anh biết bé lo cho anh, cô bé”.
“Dạ!”.
Ngải Ái lặng lẽ thở dài.
“Anh biết… là tốt rồi”.
“Còn câu này nữa”.
Bắc Hàn lạnh nhạt nói trong microphone.
“Hôm nay em có nhớ anh không?”
Ngải Ái ngẩn ra.
Cuộc sống của cô không lúc nào là không có sự hiện diện của Bắc Hàn.
Ngày nào trong năm cũng có anh ở bên cô và chăm sóc cô chu đáo, mỗi ngày anh đều gọi điện tán gẫu với cô rất lâu.
Nhưng khi không có Bắc Hàn, cô không có hề có cái cảm giác bất ổn.
Nhớ anh… không chắc… Cô cũng không biết nữa…
“Nhớ ạ!”.
Cô đáp.
“Thầy Bắc vừa tốt bụng vừa đẹp trai, sao em lại không nhớ cơ chứ?”
Bắc Hàn phì cười.
“Anh cũng nhớ em, anh sẽ nhanh chóng quay về gặp em”.
“Dạ, em đợi anh”.
Nói dăm ba câu rồi cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, quay đầu lại, mặt Ngải Ái biến sắc, hét toáng lên.
Có một gương mặt đẹp trai đang ghé sát vào mặt cô.
“Nước tương bất lực! A! Anh ghé sát mặt vào làm gì vậy hả?”
“Nước tương bất lực?”
Ngải Ái cụp mắt xuống, lúng túng.
“Cô… coi tôi như vậy hả?”
Ngải Ái lỡ miệng vội xua tay.
“Tôi nhầm tôi nhầm… Do tôi bị anh làm mất hồn, tự nhiên anh đứng gần tôi quá, tôi không có thói quen dựa sát vào người lạ như thế này”.
“Do mặt cô bị dính gì đó”.
Mạnh Á Xuyên tội nghiệp đưa tay lên má cô nhưng lại rụt tay lại chỉ vào miệng mình.
“Có dính hạt cơm”.
Ngải Ái đỏ mặt lập tức chạy vọt vào trong toa lét, nhìn bên khóe môi mình quả nhiên có một cục cơm béo núc ních nằm chình ình.
Cô gỡ hạt cơm rồi rửa mặt sạch sẽ mới ra khỏi phòng tắm.
Thật mất hình tượng trước mặt em trai nước tương, cô hiểu lầm cậu trai ngây thơ này rồi.
Ra khỏi toa lét, thấy không có người.
Ngải Ái nghiêng đầu tìm kiếm, nhăn mặt gọi tên anh:
“Mạnh Á Xuyên?”
Không ai trả lời.
Hay bị cô dọa sợ quá chạy mất rồi.
Cô đi tới cửa, không thấy dây thừng thường treo đồ đâu cả, tái mặt nhìn mặt trời lặn.
“Mạnh-Á-Xuyên!”.
Ngải Ái la lớn rồi vọt ra ban công.
“Nguy hiểm lắm”.
“A a a a a a …”.
Có tiếng la điếc tai ngắt lời Ngải Ái, cô thấy anh chàng đang đu dây qua lỗ thông gió và đang la oai oái.
Đúng là đồ điên!
Cô chạy tới ban công nắm được đầu dây thừng, lần theo ban công để sang nhà bên kia là việc làm hết sức điên rồ.
“Anh dưng không trèo qua làm gì.
Té chết như chơi”.
“Cứu tôi với!”.
Mạnh Á Xuyên vươn cánh tay dài ra khổ sở gọi cô.
“Tôi sắp chết rồi.
Cứu tôi với iiiiiiiiii!”.
Ngải Ái lạnh lùng quét mắt nhìn anh, lẳng lặng nhìn một lúc lâu rồi buông dây thừng ra.
“Á!”.
Bịch.
Và sau đó là tiếng kêu la của gã trai.
10 phút sau, trước cửa xuất hiện một anh chàng đi khập khiễng, mặt đỏ ửng nhìn Ngải Ái, thảm thiết trách cứ:
“Cô, sao cô lại thả dây thừng”.
“Đây là lầu hai mà, vừa rồi anh chỉ cách mặt đất 50 cm thôi.
Anh nghĩ xem tôi nên kéo anh lên hay thả anh xuống đây?”.
Ngải Ái nói.
“Nếu tôi nới lỏng dây thừng ra, ngộ nhỡ anh bị té thật thì tôi phải làm thế nào?”
Mạnh Á xuyên làm bộ đáng thương, ngồi xổm trước cửa nhìn Ngải Ái bằng ánh mắt hình lựu đạn.
“Cô Ngải… sao cô lại có thái độ đó?”
Nhìn như một nàng dâu ấm ức.
Thật đáng tiếc cho vẻ ngoài đẹp trai của anh chàng.
Ngải Ái đi tới cửa, tốt bụng đưa tay dìu anh chàng đứng dậy:
“Anh có sao không?”
“Có!”.
Anh chỉ tay xuống chân.
“Quần rách, giày rơi mất, còn tôi thì tóc tai rối tung…”
Sặc.
Phong độ đâu hết rồi ta?
Cô vội rút tay lại, không muốn liên quan tới người này nữa.
“Anh… có phải là người chuyên đi lừa tiền không vậy?”
“Tôi muốn về nhà mà!”.
Anh chàng há to miệng nói rồi bặm môi nhìn chẳng khác gì một cô dâu bé nhỏ mới về nhà chồng.
Ngải Ái đến bó tay với chàng ta, nói luôn:
“Được rồi, lỗi tại tôi.
Anh chờ ở đây.
Giờ tôi đi lấy tiền, sau đó đi mua cơm tối coi như tôi thanh toán hết cho anh, được chứ?”
Anh zai nước tương cười toe:
“Ừ, cảm ơn cô nhé!”
Cô thay giày, tiện tay cầm bóp tiền chạy ra ngoài.
Trước tiên cô tới tiệm thuốc tây mua thuốc sát trùng, băng gạc, thuốc bôi vết thương và những vật dụng khác rồi ôm tất cả đi lên lầu.
Lúc về đến nhà, quả nhiên cô thấy Mạnh Á Xuyên đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế nệm đợi cô, thấy cô quay lại liền giơ tay lên chào.
“Vết thương trên chân anh chỉ là vết thương nhỏ thôi nên tôi giúp anh băng lại ha.
Nếu thấy cần thiết, mai tôi đưa anh đến bệnh viện”.
Ngải Ái đi tới bên cạnh, đập tay lên chỗ để mấy tờ báo.
“Gác chân lên nào”.
Mạnh Á Xuyên nghe lời cô gác chân, xắn quần lên.
Ngải Ái nhìn thấy vết máu loang lổ, đổ mồ hôi.
“Vết thương… nặng quá!”.
Cô nhíu mày.
“Chắc đau lắm.
Sao anh không nói sớm?”
Mạnh Ái Xuyên cười.
“Không sao, không sao đâu”.