Đình Vân

Chương 69: Đang Làm Trò Gì Trước Mặt Cha Chồng Vậy


Đọc truyện Đình Vân FULL – Chương 69: Đang Làm Trò Gì Trước Mặt Cha Chồng Vậy


Du Thiên Lâm hôn mê suốt bốn ngày, Thẩm Tế Nhật túc trực bốn ngày liền trong phòng bệnh của hắn.

Một tấc không rời, mệt mỏi thì ghé vào mé giường bệnh chợp mắt một chốc, nhưng bàn tay ấy vẫn nắm chặt tay Du Thiên Lâm chẳng chịu buông.
Chính bản thân anh cũng là bệnh nhân, không coi trọng sức khỏe như vậy, đừng nói người thân bạn bè, mà ngay cả bác sĩ đều chả nhìn nổi.
Song phen này ai cũng chẳng thể khuyên bảo Đại thiếu gia khiêm hòa từ hiếu của nhà họ Thẩm hiểu chuyện một lần nữa.
Mợ Cả quả thật muốn đánh anh lắm, có điều nom bộ dạng mặt mày hồn xiêu phách lạc của anh thì cảm thấy tim như bị dao cắt, không nỡ xuống tay, chỉ có thể mắng vài ba câu trút giận.

Nhưng mà anh vẫn giữ vẻ không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì như cũ, chỉ biết ngắm nhìn chăm chú thần sắc của đồ khốn Du Thiên Lâm.
Một mực như vậy đến tối hôm sau, bác sĩ chả còn biện pháp nào.

Cũng may phòng điều trị của Du Thiên Lâm là phòng đơn, bác sĩ bèn cho người kê tạm thêm một cái giường bệnh, đặt sát ngay cạnh, để anh có thể nằm nghỉ.
Tuy nhiên anh ngủ chẳng yên giấc, lúc nào cũng mới nhắm mắt chưa bao lâu đã giật mình choàng tỉnh, vừa mở mắt là ngó coi người nằm trên giường bệnh bên cạnh có còn ở đó hay không.
Lâm Thế Niên lại chăm nom anh hai ngày nữa, thấy bệnh tình của anh chả đỡ, liền đi tìm bác sĩ trao đổi tiếp, xem có thể cho anh sử dụng ít thuốc trấn tĩnh an thần hay không.

Bệnh viện Tây y không thể tự ý kê loại thuốc này cho bệnh nhân, huống hồ trong não bộ của Thẩm Tế Nhật còn có huyết tụ, nếu không kiểm soát tốt liều lượng cực kì dễ xảy ra vấn đề.

Bác sĩ chỉ đành đề nghị khéo léo, rằng nếu như thực sự mệt, anh vẫn có thể ngủ được.
Lâm Thế Niên chẳng còn cách nào, buộc phải trở về Thẩm gia tìm người bàn bạc.
Hôm qua là sinh nhật mợ Cả, Thẩm gia chuẩn bị đã lâu, vốn nên náo nhiệt vui mừng.

Nhưng bởi chuyện này của Thẩm Tế Nhật, mợ Cả giận dữ rồi hạ lệnh cho mọi người dẹp tuốt tiệc tùng.

Quản gia chuyển lời xin lỗi cho từng tân khách đã nhận lời mời, chỉ bảo sức khỏe mợ Cả không tốt, trước hết không tổ chức sinh nhật.
Đây là lời xin lỗi được dùng để lấp liếm, giải thích với bên ngoài.

Song trên thực tế có ai ở thành phố Nghi Châu mà không biết, một đám cháy độ vài ngày trước đã thiêu lòi ra tai tiếng tình ái ướt át của Đại thiếu gia nhà họ Thẩm và Du trưởng ty.

Hiện giờ người người nhà nhà đều cười nhạo sau lưng Thẩm gia, mợ Cả làm sao còn mặt mũi xuất hiện trước mặt kẻ khác.
Vì vậy lúc bước vào cổng chính Thẩm gia, Lâm Thế Niên có thể trông thấy tinh thần sa sút não nề trên khuôn mặt của bất cứ cô nha hoàn nào.
Anh bạn không thăm hỏi thẳng mợ Cả, mà đi tìm Thẩm Kim Linh.
Nghe anh ta kể mục đích tới xong, Thẩm Kim Linh cũng hết sức bất lực: “Lần này Đại ca của em quả là điên rồi.

Huynh ấy chả tranh cãi ầm ĩ, thế nhưng kiểu cố chấp** kéo không quay đầu này của huynh ấy, em và mẹ đều…!Ôi.”
Thẩm Kim Linh chẳng biết nên nói gì.

Lâm Thế Niên uống một ngụm trà, sửa lời: “Cậu ấy không hề điên, đây mới là bản tính của cậu ấy.

Phải hiểu rằng lực kéo của một sợi gân** lớn bao nhiêu, thì lực đàn hồi trở lại của nó lớn bấy nhiêu.”

**Nguyên văn “一根筋”: Nghĩa trên mặt chữ là một sợi cơ/gân.

Cụm từ này có cả nghĩa tốt và nghĩa xấu, tùy ngữ cảnh mà xác định nghĩa:
– Suy nghĩ cứng nhắc, theo lối mòn không chịu thay đổi.

Chỉ người cố chấp, thường chỉ nghĩ và thực hiện vấn đề theo cách của mình.
– Ngoài mặt xấu còn chỉ một mặt tốt là chuyên tâm, làm việc tập trung, không phân tâm.

Thẩm Kim Linh sử dụng cụm từ này với nghĩa tiêu cực.

Lâm Thế Niên bẻ nghĩa đen của nó làm dẫn chứng cho quan điểm của mình.
Thẩm Kim Linh mím môi, ý nghĩ khổ tâm đầy trong mắt: “Hôm đó sau khi quay về thì mẹ em đóng cửa không ra, em khuyên giải mẹ mấy lượt, để mẹ đi bệnh viện thăm Đại ca của em thêm chút nữa.

Nhưng mẹ hoàn toàn chẳng đoái hoài, bây giờ đến cả mặt em cũng chả chịu ngó.

Em thực sự lo lắng cứ như vậy tiếp sẽ ồn ào không thể vãn hồi, thậm chí đã tính báo tin cho Nhị ca của em về giúp đỡ.”
Lâm Thế Niên cũng biết chuyện Thẩm Quan Lan, liền can ngay tức thì: “Không được, không thể để Nhị ca của em tham gia vào việc này.

Nếu đệ ấy quay lại, mẹ em nhìn thấy hai đứa con trai đều giống nhau, sẽ chỉ đau lòng hơn không muốn ra khỏi phòng hơn.”
“Vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Chung quy cũng đâu thể kéo dài như thế mãi được ạ?” Thẩm Kim Linh cau mày hỏi.
“Hồng Dật bảo cậu ta thông báo cho cha của Du trưởng ty rồi, ngài ấy đã đi đến đây gấp bằng tàu hỏa, ngày mai là có thể tới nơi.

Anh đến cũng để báo cho mọi người biết việc này.”
Thẩm Kim Linh ngạc nhiên nhìn anh: “Đột ngột như vậy ạ?”
“Không tính là đột ngột, suy cho cùng Du trưởng ty hôn mê nhiều ngày như thế vẫn chưa tỉnh lại, đúng lý nên đánh tiếng với gia đình.”
“Đại ca của em bên ấy có biết không ạ?”
“Đã biết rồi.”
“Vậy huynh ấy có nói gì không ạ?”
Lâm Thế Niên lắc đầu thở dài: “Không, vẫn y như cũ, chẳng chịu nói năng chi cả.”
Thẩm Kim Linh nhớ vài bữa nay đi bệnh viện, chứng kiến bộ dáng Thẩm Tế Nhật y như bị hút hồn, chỉ biết thơ thơ thẩn thẩn ngồi canh cạnh giường của Du Thiên Lâm miết, thì lòng dạ khổ sở tựa nuốt một nắm hoàng liên.
“Đại ca của em rõ thật là thay đổi chỉ vì một người, buôn bán của gia đình mấy hôm nay huynh ấy đều không nghe không hỏi, thương hội bên kia cũng xin nghỉ dài hạn.

Em có thể hiểu nguyên nhân huynh ấy như vậy, nhưng mà mẹ em chả chịu hiểu, mợ Hai mợ Ba lại động một tí là mượn chuyện này móc mỉa.

Quả tình chẳng biết cứ tiếp tục thế này nhà cửa sẽ thành ra cái hình thù gì nữa.”
Thẩm Kim Linh giãi bày hết liền đỏ hoe mắt, Lâm Thế Niên vỗ nhẹ vai cô bé, an ủi: “Cho cậu ấy ít thời gian đi, cậu ấy chỉ kìm nén quá lâu, cần thở ra thôi.

Cứ việc mở lời nếu như trong nhà có chuyện gì cần anh giúp đỡ, đừng khách sáo với anh.”
Thẩm Kim Linh hơi gật đầu, gạt vài tiếng không bằng lòng trong cổ họng chua chát: “Cảm ơn anh.”

=====
Giữa trưa hôm sau, Du Trường Nho rốt cuộc cũng đặt chân lên đất Nghi Châu.

Ông được Hồng Dật đi đón, vừa lên xe, Du Trường Nho đã bắt đầu hỏi cặn kẽ toàn bộ quá trình vụ việc, còn cả tình trạng hiện tại của Du Thiên Lâm.

Hồng Dật thuật lại từng điều một, thông tin tra xét được mấy ngày nay cũng đều báo cáo hết cho ông.

Bây giờ Du Thiên Lâm bất tỉnh, cho dù điều tra ra gì Hồng Dật cũng không thể tự ý quyết, chỉ có thể xin nhờ Du Trường Nho.
Sau khi đến bệnh viện, Du Trường Nho vào phòng bệnh Du Thiên Lâm chẳng chần chừ dù chỉ một phút.

Đúng như dự đoán bắt gặp một người thanh niên dung mạo võ vàng, ánh mắt ngây dại ngồi bên giường bệnh.
Người đó mặc quần áo bệnh nhân trắng tinh, không nhìn ra nổi chút hồng hào nào trên môi, trên mu bàn tay trái và mắt cá chân phải đều để lộ băng vải xô trắng.
Thấy ông bước vào, cậu trai ấy vẫn chả dời mắt qua tẹo nào, cứ ngắm người nằm trên giường bệnh thất thần như vậy.
Du Trường Nho khẽ chau mày, dọc đường tới đây Hồng Dật đã từng kể với ông bệnh tình của Thẩm Tế Nhật, chỉ là ông không nghĩ sẽ nghiêm trọng như thế.
Đầu tiên ông đến cạnh giường bệnh, đưa mắt nom Du Thiên Lâm đang mê man, đồng thời cầm cái kẹp ghi chép ca bệnh treo ở đầu giường xem một lượt, bấy giờ mới đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Hơn mười phút sau, Du Trường Nho quay lại trong phòng bệnh.
Ông lệnh Hồng Dật ra bên ngoài gác, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện Thẩm Tế Nhật.
Thẩm Tế Nhật vẫn chưa nâng mắt nhìn ông, Du Trường Nho quan sát một lát, nhận thấy ngay cả khoảng thời gian giữa những lần chớp mắt của Thẩm Tế Nhật cũng rất lâu, biết cố như thế nữa sẽ khiến căn cốt tổn thương, bèn mở miệng đánh tiếng: “Cháu chính là Vân Thâm phỏng? Bác là cha của Thiên Lâm.”
Chất giọng hào sảng của ông được luyện từ sức mạnh của quân nhân bao năm từng trải mà thành, hệt một hồi chuông đại hồng* thỉnh vào màng nhĩ Thẩm Tế Nhật.
*Nguyên văn “道洪钟” (Đạo hồng chung):
Hiện nay, mỗi chùa, viện thường và có 3 loại chuông: chuông đại hồng, chuông báo chúng và chuông gia trì.
Chuông đại hồng hay còn có tên là chuông U Minh, là chiếc chuông lớn thường được gióng trong nghi thức “Thỉnh chuông U Minh”.

Trong đó, người thỉnh chuông phải luôn tịnh tâm, khi thỉnh chuông phải đưa tâm nguyện của mình hòa cùng tiếng chuông thì mới được coi là đúng.

Nghi thức thỉnh chuông thường kéo dài 108 tiếng cho thời gian thỉnh là 1 giờ.

Bên cạnh đó, một số chùa thì giản tiện chỉ còn 54 tiếng cho nửa giờ thỉnh.

Việc thỉnh chuông thường diễn ra vào buổi sáng và buổi tối trong ngày (Sáng từ 3h30 – 4h, buổi tối từ 18h30 – 19h).

Thỉnh chuông để cho các chúng sanh trong cõi tối tăm của Địa Ngục được nghe tiếng chuông mà xa lìa khổ đau, chứng quả giải thoát, như trong bài kệ nguyện chuông có dạy rằng: “Nguyện tiếng chuông này vang pháp giới, Thiết Vi tăm tối thảy đều nghe, phiền não trong sạch chứng viên thông, hết thảy chúng sanh thành chánh giác” và “Nghe tiếng chuông, phiền não buông, trí huệ lớn, Bồ Đề sanh, rời Địa Ngục, thoát lửa than, nguyện thành Phật, độ chúng sanh.” (Website Giáo hội Phật giáo Việt Nam)
Kỳ thật Thẩm Tế Nhật cũng không phải là không biết tình hình ngoài kia, trông có vẻ như anh phát điên rồi, song mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì anh đều biết hết.

Chẳng qua anh không muốn quan tâm, không muốn phân tâm nữa.
Anh chỉ muốn chờ đợi Du Thiên Lâm tỉnh lại, chỉ muốn người này vừa mở mắt là có thể trông thấy anh, chỉ muốn ôm chặt người này, thổ lộ một vài lời ngày thường chưa nói được, nhưng đã khắc ghi vào trong lòng từ lâu.
Anh từ từ nhìn về phía Du Trường Nho, cuối cùng thốt lên câu nói đầu tiên trong mấy ngày qua: “Cháu chào bác ạ.”

Chả hiểu có phải do lâu lắm không nói hay không, cổ họng của anh khản đặc, chào ra những tiếng này họng đau như thể dao cứa, chẳng kìm nổi ho khan thêm vài tiếng.
Du Trường Nho rót cốc nước ấm cho anh uống, đợi anh trở lại bình thường mới tiếp lời: “Không ngờ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là tình cảnh như vầy, mấy bữa nay xảy ra chuyện gì bác đều biết cả rồi.

Cháu trông nom nó không màng sức khỏe của mình thế này, nó tỉnh dậy sẽ chỉ buồn lòng thôi.”
Đôi tay Thẩm Tế Nhật bưng cốc thủy tinh, thành cốc sưởi ấm lòng bàn tay anh, hệt như Du Thiên Lâm đang nắm tay anh.

Anh cúi đầu dòm nước trong cốc, chẳng hiểu có phải bị hơi nóng hun hay không, đôi mắt lại có phần mờ đi.
Anh không trả lời, nhưng nỗi đau khổ trên gương mặt vừa nhìn đã rõ mồn một.

Du Trường Nho quan sát anh thêm vài lượt, hỏi: “Nghe Hồng Dật nói, mẹ cháu từng tới thăm một lần rồi chả hề tới nữa.

Bà ấy không đồng ý chuyện của hai đứa à?”
Chẳng biết có phải tại dăm lời này chạm vào tiếng lòng hay không.

Những giọt nước mắt ngân ngấn nơi viền mắt kia rơi lã chã không sao cầm nổi, nhỏ chấm lên tay áo.

Mặc dầu chỉ liếc thoáng qua, Du Trường Nho vẫn nhìn thấy.
Thẩm Tế Nhật cúi đầu thấp hơn, rất lâu sau đó mới ổn định được cảm xúc đôi chút.
Du Trường Nho nêu ý: “Tính Thiên Lâm bác hiểu rõ nhất, giờ bác hỏi cháu, có còn quyết tâm ở bên nó giống như trước đây hay không?”
Ngay lần đầu gặp đã bàn luận vấn đề này, quả là đường đột.

Có điều sự tình hiện tại, với anh mà nói đã chả còn gì quan trọng hơn Du Thiên Lâm.

Dù cho người đối diện chính là bố của Thiên Lâm, anh vẫn ngẩng đầu lên, kiên định thưa câu: “Dạ, có ạ.”
Du Trường Nho lập tức đổi thái độ điềm đạm vừa nãy, coi anh bằng sắc mặt nghiêm túc: “Cháu và nó ở bên nhau, suốt đời này hai đứa đều sẽ không có con.

Nếu như nó đã vì cháu cả đời không cưới người khác, thì cháu cũng có thể từ bỏ việc nối dõi vì nó chứ?”
Lúc này câu trả lời của Thẩm Tế Nhật còn nhanh chóng hơn ban nãy.

Anh đặt cốc thủy tinh xuống, dắt tay Du Thiên Lâm trước mặt Du Trường Nho.
Trên ngón áp út bàn tay trái của Du Thiên Lâm và trên ngón áp út bàn tay trái của anh mỗi bên đều đeo một chiếc nhẫn.
Đó là cặp nhẫn Du Thiên Lâm tự tay khắc khi ở Nam Kinh năm ngoái, định tặng anh.

Lúc ấy vì đôi nhẫn này họ còn cãi nhau một trận, suýt nữa bỏ lỡ nhau.

Sau đấy Du Thiên Lâm trao một lần nữa, chẳng qua bởi đeo vào cực kì dễ thấy, anh bèn cất đi.

Nhưng bây giờ Du Thiên Lâm bị thương nặng hôn mê, anh sai Tùng Trúc quay về, lấy cặp nhẫn nọ đến, đeo lên tay mỗi người.
Một chiếc nhẫn này đối với anh mà nói đã không còn mang ngụ ý đơn giản như ban đầu.

Dường như chỉ cần để Du Thiên Lâm đeo nhẫn này, thì anh sẽ không để mất đệ ấy.
Đương nhiên Du Trường Nho nhận ra hai cái nhẫn đó giống nhau y đúc.
Thẩm Tế Nhật nuốt nước bọt xuống cuống họng, dù giọng vẫn khản, nhưng câu từ nói ra đã có thể nghe rõ ràng: “Thưa bác, Thiên Lâm là con độc đinh, cháu là con cả, chúng cháu đều có bổn phận với gia đình nhất định phải hoàn thành.

Song đấy là trong trường hợp chúng cháu còn khả năng chịu đựng nổi người khác.”

Cổ họng anh đau nhức khó chịu, những giọt trong mắt toan trào ra mấy lần liền.

Thế nhưng anh vẫn cứ cố gắng kìm nén bản thân, vẫn cứ nhìn Du Trường Nho một cách khẩn khoản: “Bất kì người cha người mẹ nào đều không muốn chấp nhận con trai của mình đi thích đàn ông.

Cho nên chúng cháu cũng đã từng thử tính rời xa người còn lại, tính chấm dứt mối tình này.

Mà thật là khó quá.

Bác ạ, chứng kiến đệ ấy suýt chết ngay trước mắt cháu để cứu cháu, thứ cảm giác tuyệt vọng ấy bác có thể không cảm nhận được, nhưng cháu suốt đời này đều chẳng thể quên đi.”
Thẩm Tế Nhật nhắm mắt, đầu óc lại tái hiện cái cảnh tượng Trần Lục ló ra từ đằng sau Du Thiên Lâm nọ.
Đêm hôm ấy lửa cháy lớn kinh hoàng át hết hồn vía, dòng máu đào kia nhuộm đỏ đôi mắt anh, kéo theo trái tim anh sợ hãi, đau đớn như thể bị xé nát vậy.

Anh chả dám kể cảm giác khi đó với bất cứ ai, anh sợ vừa mở lời đã suy sụp, rồi lại phải khiến mọi người thất vọng hơn.
Hóa ra anh yếu đuối kinh khủng như thế, vô dụng như thế.

Hóa ra anh hoàn toàn không muốn gánh vác gì sất, không muốn phải làm cái niềm hy vọng có khả năng vực dậy cả gia đình kia, làm đứa con trai khiến cha mẹ lấy làm tự hào.

Anh chỉ muốn trốn trong vòng tay Du Thiên Lâm, để cảm nhận thế giới và tự do mà đệ ấy chèo chống vì anh, chỉ thuộc về anh.
Anh vùi mặt vào lòng bàn tay Du Thiên Lâm.
Anh không thưa thêm một tiếng nào, cũng không ngẩng đầu nhìn Du Trường Nho nữa.
Thậm chí tới cả Du Trường Nho rời đi lúc nào anh cũng không biết.

Anh chỉ biết rằng, anh giữ nguyên tư thế này lưng với chân đều mỏi nhừ tê rần vẫn chẳng muốn ngừng.

Mãi đến khi cơ thể mệt lả sinh ảo giác, hình như cảm thấy đầu ngón tay Du Thiên Lâm di chuyển, lau một giọt lệ nơi khóe mắt anh.
Anh ngẩng đầu, định đi rửa mặt cho tỉnh táo.

Song một cái liếc nhìn này, lại khiến cho anh sụp đổ trong nháy mắt.
Đau khổ và xót xa liên tục tích tụ ở trong dạ bao nhiêu ngày như vậy cuối cùng cũng được phép trút bỏ.

Người nâng đỡ anh, dung túng anh làm bất kì chuyện mất mặt nào ấy rốt cuộc lại mở mắt, rốt cuộc lại mỉm cười nhìn anh.
Du Thiên Lâm vừa tỉnh giấc, vốn nên đi gọi bác sĩ ngay, nhưng anh lại xúc động ngồi lên giường, nâng mặt Du Thiên Lâm rồi hôn tiếp.
Đầu óc của Du Thiên Lâm còn hơi mông lung, thậm chí chưa định hình được hiện giờ đang ở đâu, trong tình huống gì, đã bị anh hôn rối tinh rối mù, kèm bị nước mắt của anh dán dính mi mắt.
Tới lúc anh dời môi, đang ôm cổ mình thở không ra hơi, Du Thiên Lâm mới ôm eo anh.

Vừa sờ cái này là nhăn mày: “Rốt cuộc đệ nằm bao lâu rồi? Sao huynh gầy dữ vậy?”
Thẩm Tế Nhật ngẩng đầu coi hắn, con mắt trong trẻo chứa thiên ngôn vạn ngữ, mà xúc động chẳng nói lên lời, chỉ có thể hóa tất cả nhớ nhung mong mỏi thành bịn rịn quyến luyến giữa môi răng.
Du Thiên Lâm chưa bao giờ hưởng thụ sự chủ động như thế của anh, dẫu cho mới tỉnh lại, cũng bị anh trêu chọc động lòng dục.

Bàn tay xoa mình anh không yên phận, lần gỡ sạch khuy áo trước ngực anh.
Anh chủ động ngồi bắt ngang chân Du Thiên Lâm, cúi xuống định hôn thêm một lần nữa, kết quả là đúng lúc này cửa bị mở toang.
Hai người họ quay ra ngó theo phản xạ, người đứng ở cửa đang cầm bát cháo nóng, ngắm họ với vẻ mặt thiệt là phấn khích.
Thẩm Tế Nhật hoảng hốt toan xuống giường, nhưng mà Du Thiên Lâm ôm chặt eo anh, nhấn anh vào lòng, rồi cười nói với Du Trường Nho: “Cha, sao cha lại đến đây ạ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.