Đình Vân

Chương 68: Con Quả Là Khiến Mẹ Quá Thất Vọng!


Đọc truyện Đình Vân FULL – Chương 68: Con Quả Là Khiến Mẹ Quá Thất Vọng!


Tất cả nhà ở cá nhân tại khu vực đường Ngô Đồng đều được xây theo kiến trúc nhà cao tầng hiện đại.

Cho nên đám lửa này vừa bùng phát, là hàng xóm cũng tỉnh giấc.

Cục Phòng cháy chữa cháy và Cục Cảnh sát Nghi Châu chạy tới hiện trường khống chế tình trạng hỏa hoạn trong thời gian ngắn nhất, sáng ngày hôm sau tin tức vừa tung ra liền bị đồn ầm lên, phần lớn người dậy sớm mua điểm tâm đều bàn tán xì xầm câu chuyện này.

Trong đó điều khiến cho người ta khó hiểu chính là danh tính của người bị thương ở hiện trường, đây cũng là cái tin được truyền tai nhau rộng rãi nhất.

Tường thuật lại vốn dĩ lúc ấy Đại thiếu gia của nhà họ Thẩm nằm trên giường Du trưởng ty, hai người đang điên loan đảo phượng chẳng biết mây gió trời trăng gì.

Còn có kẻ đồn đãi việc này liên quan đến Lý Cảnh Thu.

Kể rằng Thẩm Tế Nhật chả biết liêm sỉ, giành giật Du Thiên Lâm với Lý Cảnh Thu, sự tình này mới dẫn tới hành động tìm người đến nhà phóng hỏa trả thù của Lý Cảnh Thu.

Kết quả là người không bị chết cháy, dứt khoát hoặc không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, đâm người luôn.
Sau khi Du Thiên Lâm hôn mê Hồng Dật lập tức đưa hắn đến Bệnh viện Tây y Nghi Châu cấp cứu, ngay sau đó quản gia cũng đưa Thẩm Tế Nhật vào viện.

Trong quá trình chờ cấp cứu, Hồng Dật phái mấy người tin cẩn đi điều tra, đặc biệt là dò la những tên từng giao du với Trần Lục.

Dù sao lúc tuyển người hầu vào đều đã có tra xét kĩ, theo lý mà nói trừ phi bị mua chuộc vào giai đoạn sau đấy, bằng không thì chẳng có khả năng xảy ra sự việc kiểu này.
Sau hơn một tiếng đồng hồ nhập viện cấp cứu Thẩm Tế Nhật liền tỉnh lại, ngoại trừ chuyện hít vào luồng khói dày đặc thì cũng chỉ bị thương có trật mắt cá chân và trầy da mu bàn tay, đã được chuyển về phòng bệnh quan sát.

Về phần Du Thiên Lâm thì nghiêm trọng hơn, hộ sĩ từng bước ra hai lần, thông báo vết thương từ dao găm không gây tổn thương tới chỗ hiểm, nhưng dải rèm đó đã buộc chặt miệng vết thương quá độ, tạo thành tổn thương thứ phát do đè ép.

Đến nỗi mất máu quá nhiều, phải đi ngân hàng máu điều phối túi máu ba lượt rồi.
Quản gia trông coi trước giường bệnh của Thẩm Tế Nhật, lúc bảy giờ hơn, đang định ghé phòng cấp cứu bên kia xem tình hình một chút, thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.

Ông cập rập ra mở cửa, một người đàn ông ăn vận lịch sự đứng ngoài cửa.

Người đàn ông đó vừa nhìn thấy ông là gật đầu chào, lướt qua ông đi thẳng đến trước giường bệnh.

Ông đang tính kêu cậu ta đúng lại, chợt nghe giọng Hồng Dật vọng sang: “Không việc gì đâu, ngài ấy là bạn tốt của Thẩm tiên sinh.”
Bấy giờ quản gia mới an tâm, lại hỏi Du Thiên Lâm sao rồi.


Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt Hồng Dật: “Còn chưa ra ngoài, Thẩm tiên sinh nằm bên này có bạn của ngài ấy, bác về giắng nhà trước đi ạ.

Cháu nghe nói thông tin đã bị tuồn ra rồi, không thể có bất cứ tin vịt sai sự thật nào truyền từ miệng bọn người hầu ra nữa.”
Quản gia biết chừng mực nặng nhẹ, rời bệnh viện ngay tức khắc.

Hồng Dật vốn là định xuống tầng dưới, coi người ngồi cạnh giường bệnh, ngẫm nghĩ đôi chút lại bước vào.
“Lâm tiên sinh, Thẩm tiên sinh bên này đành xin nhờ ngài.” Cậu ta chân thành tỏ ý nhờ cậy.
Lâm Thế Niên ngoái đầu nhìn cậu ta: “Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy chu đáo.”
Hồng Dật hơi gật đầu, Lâm Thế Niên tiếp tục nói: “Tin đồn bị loan truyền xôn xao ngoài kia rồi, cậu có tính toán gì chưa?”
Hồng Dật nhíu mày: “Vụ này thể hiện rõ là có chuẩn bị từ lâu, nếu không sẽ chả bị truyền đi mau lẹ như thế, còn bị bóp méo khó nghe như vậy.”
Lâm Thế Niên hỏi: “Còn chưa thông báo cho người nhà của Vân Thâm à?”
Hồng Dật bất đắc dĩ trả lời: “Vẫn chưa.

Sự việc xảy ra đột ngột, ban đầu tôi muốn chờ Thẩm tiên sinh tỉnh trước rồi bàn tính tiếp.

Song hôm nay tin tức bị truyền ra ngoài thành thế này, chỉ e…”
Lâm Thế Niên liếc mắt trông người vẫn mê man trên giường bệnh như cũ, trù liệu: “Về phía nhà cậu ấy cậu khỏi phải lo lắng, tôi sẽ báo tin.”
Hồng Dật cảm ơn đáp lại lời của Lâm Thế Niên, nói mình đợi tại phòng cấp cứu ngay dưới tầng, nếu có gì có thể xuống tìm cậu ta.
Lâm Thế Niên lấy găng tay và mũ, ngồi bên giường Thẩm Tế Nhật một chốc, rồi đứng lên đi phòng trực ban của hộ sĩ gọi điện thoại.

Hiện tại là bảy rưỡi sáng, nên mọi người đều thức dậy rời giường rồi.

Lúc anh gọi qua nhà họ Thẩm, ba cô nha hoàn chịu trách nhiệm mua đồ ăn thức uống đều đang cong đuôi chạy về nhà, mong báo cho mợ Cả hay lời đồn họ hóng hớt được ở trên khu chợ nông sản.
Thẩm Kim Linh mặc đồng phục bước khỏi cửa phòng, đương định ra sảnh dùng bữa sáng, thì nhìn thấy Tư Niệm – nha hoàn theo hầu cô – chạy phi đầu tới: “Tiểu thư, quản gia thông báo có điện thoại của người, là Lâm thiếu gia gọi đến.”
“Anh Thế Niên?” Thẩm Kim Linh ngẩn người: “Sáng sớm thế này anh ấy tìm ta vì chuyện gì?”
Tư Niệm lắc đầu: “Nô tì không biết ạ, nhưng Lâm thiếu gia nhắn có việc gấp, hy vọng người nhận điện thoại ngay.”
Thẩm Kim Linh lập tức tới tiền thính, nhấc điện thoại nghe chưa đầy mấy giây sắc mặt đã tối sầm.

Tư Niệm ở bên cạnh dõi theo cô mà bứt rứt, chờ cô cúp điện thoại hấp tấp hỏi: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Thẩm Kim Linh suy ngẫm một lát, quả quyết ra quyết định: “Đi, theo ta qua sân viện của mợ Cả, loại việc này không giấu được.”
“Rốt cuộc là chuyện gì ạ?” Tư Niệm lẽo đẽo theo sau với gương mặt ngơ ngác.

Thẩm Kim Linh chạy vài bước rồi ngừng chân, dường như nghĩ ngợi đến điều gì đó, lại kéo Tư Niệm sang một bên, giải thích vắn tắt vấn đề kề tai cô bé.

Bản mặt Tư Niệm liền hệt như rơi tõm vào chảo thuốc nhuộm, mồm miệng đều kinh sợ chả thể ngậm nổi: “Giờ…Không phải! Hiện giờ Đại thiếu gia sao rồi ạ…”

Thẩm Kim Linh lườm cô bé: “Bây giờ chẳng phải lúc bàn ba cái này.

Ngươi gọi các chị Linh Hà đi giám sát sân viện của mợ Hai và mợ Ba.

Trước khi ta và mẹ ta vắng nhà quay về, không cho phép tin này bị lọt vào trong, nghe rõ chưa!”
Tư Niệm đi làm luôn.

Thẩm Kim Linh thở dài, lúc này mới rảo chân tới sân viện của mợ Cả.
Sáng hôm nay, mợ Cả đang tụng kinh trước khán thờ Phật.

Thẩm Kim Linh cũng chả sai nha hoàn thông truyền, bước vào vừa đóng cửa là quỳ sát cạnh mợ Cả.
Mợ Cả mới lần một nửa tràng hạt trong tay, thấy con nhìn mình bằng nét mặt nghiêm trọng, không khỏi ngờ ngợ hỏi: “Sao đây?”
Thẩm Kịm Linh đỡ mợ Cả đứng dậy, mời bà ngồi lên ghế tựa: “Mẹ, đáng nhẽ việc này nên để Đại ca chính miệng thưa với mẹ.

Có điều hiện giờ xảy ra chuyện, con nói giùm huynh ấy.

Nhưng mà mẹ phải hứa với con, sau khi nghe xong không được kích động, cho dù sao cũng không được kích động.”
Rất hiếm khi cô có sắc mặt nghiêm túc như vậy, mợ Cả nghe dứt thì đứng bật dậy: “Nói mau! Có phải Đại ca con đã xảy ra chuyện rồi không?”
Thẩm Kim Linh buộc phải căng da đầu lược thuật mọi việc một lần nữa.

Lúc nghe đến đoạn Đại ca lại thích con trai giống Nhị ca, mợ Cả nổi giận đầu óc choáng váng tay run bần bật, sôi máu muốn lùng đứa con lớn về đánh một trận tuốt xác liền.

Nhưng biết con trai cả giờ bị thương nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, bà đành cố nén cơn giận, ngay cả tràng hạt cũng quăng đại lên bàn, lôi Thẩm Kim Linh xông tới bệnh viện.
=====
Lâm Thế Niên gọi điện thoại xong trở lại phòng bệnh, ngồi xuống chưa bao lâu đã nghe thấy người trên giường ho khan vài tiếng.

Anh ta chạy quýnh lại xem.

Thẩm Tế Nhật giần giật mí mắt, từ từ mở mắt.
“Vân Thâm? Cậu thấy thế nào?” Lâm Thế Niên nâng anh ngồi dậy, rót cốc nước, cho anh uống chậm rãi.

Nom anh vẫn thừ người nhìn mình bằng ánh mắt ngây dại, bèn tính đi gọi bác sĩ, mới đến cửa phòng thì nghe giường bên đó phát ra tiếng sột soạt.
Lâm Thế Niên vừa quay đầu đã thấy Thẩm Tế Nhật tung chăn sắp xuống giường.


Anh ta lập tức chạy ù qua giữ người: “Cậu mới tỉnh, còn phải nằm.”
Song Thẩm Tế Nhật không phản ứng chậm chạp như lúc nãy, anh túm tay áo Lâm Thế Niên, kích động khẩn nài: “Thiên Lâm thế nào rồi? Đệ ấy thế nào rồi?”
Lâm Thế Niên biết chả giấu anh nổi, bèn kể thật: “Còn ở trong phòng cấp cứu dưới lầu.”
Tức thì hai viền mắt của Thẩm Tế Nhật đỏ hoe, anh gắng sức đẩy Lâm Thế Niên hòng xuống giường, Lâm Thế Niên chẳng đặng đừng can: “Chân của cậu bị trẹo không thể đi đứng được, mình đi đem xe lăn sang đây.”
Làm sao Thẩm Tế Nhật chờ đợi nổi, anh liếc mắt rồi nhìn thấy cái nạng ở đầu giường, bảo Lâm Thế Niên mang lại đây.

Lâm Thế Niên đành dìu anh đứng dậy, ra khỏi phòng bệnh tập tễnh từng bước một.

Cách đó không xa chính là thang máy, nhưng thang máy của bệnh viện di chuyển chậm rì rì.

Thẩm Tế Nhật khăng khăng đòi xuống bằng cầu thang bộ, cũng may chỉ đi hai tầng là đến phòng cấp cứu dưới đấy.
Tới khi gặp Hồng Dật, anh liền hỏi tình trạng của Du Thiên Lâm ngay.

Hồng Dật cũng chỉ có thể kể dựa trên tình hình thực tế, sau khi nghe hết thì anh bắt đầu loạng choạng.

Lâm Thế Niên lo anh đứng không vững, vội vàng đỡ anh ngồi xuống.
Hồng Dật ngồi cạnh khuyên anh: “Thẩm tiên sinh, ngài đừng lo âu quá.

Sức khỏe của trưởng ty tốt lắm, hồi trước cũng thường xuyên bị thương, ngài ấy có thể chịu được.”
Lâm Thế Niên cũng khuyên: “Phải đấy, không bị thương chỗ hiểm là vô cùng may mắn rồi.

Cậu cũng cần tự lo cho mình, chớ để đệ ấy tỉnh dậy cậu quỵ ra nữa, đến khi đó đệ ấy lại phải lo lắng cho cậu.”
Thẩm Tế Nhật nhìn chằm chằm chiếc đèn màu đỏ của phòng cấp cứu kia giây lát, ánh mắt anh thẫn thờ như thể anh chẳng nghe vô bất kì tiếng gì.
Lâm Thế Niên và Hồng Dật liếc nhau, cuối cùng ai cũng không góp lời nữa, chờ chung với anh.
Khoảng tầm già nửa tiếng sau, mợ Cả và Thẩm Kim Linh chạy tới bệnh viện.

Vừa bước đến đại sảnh của chỗ phòng cấp cứu, là trông thấy con trai trưởng ngồi lì ở một bên, bất động chả suy chuyển chút nào y hệt một bức tượng điêu khắc.
Thẩm Tế Nhật đã thay sang quần áo bệnh nhân của bệnh viện, khuôn mặt còn trắng hơn bộ trang phục dành cho bệnh nhân kia.

Để lộ băng quấn cực kỳ dày trên mắt cá chân phải, trên mu bàn tay cũng quấn một vòng.
Trong khoảnh khắc trông thấy con trai ấy trái tim mợ Cả rốt cuộc cũng được thả về nơi vốn thuộc về.

Bà nóng nảy chạy lao tới trước mặt Thẩm Tế Nhật, tóm cánh tay con trai rồi hỏi anh làm sao, có đau ở đâu không.
Tiếng ồn bà gây nên thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, song Thẩm Tế Nhật lại giống như chẳng nhìn thấy bà, nhìn đăm đắm vào cánh cửa chính của phòng cấp cứu như cũ.
Thấy bộ dạng hồn xiêu phách lạc này của anh, mợ Cả mới nhớ ra một câu chuyện khác chết người hơn, thế là bất chấp gần đó còn có người, khẽ giọng buông lời mắng mỏ: “Muội muội con đã kể hết cho mẹ biết rồi, con quả là khiến mẹ quá thất vọng! Học cái gì hay không học, học đệ đệ con yêu đàn ông? Con thực sự muốn nhà chúng ta tuyệt hậu mới hả lòng phải không!”
Mợ Cả vừa nổi cơn kích động là chả kiểm soát được sức lực.

Coi vậy mà bà lại lay lắc Thẩm Tế Nhật, Lâm Thế Niên và Thẩm Kim Linh khẩn trương tách hai người ra.

Lâm Thế Niên cuống quýt can ngăn: “Cô Thôi, Vân Thâm vừa mới tỉnh, dầu sao cô phải để cậu ấy nghỉ lấy sức đã chứ.”

Thẩm Kim Linh cũng gàn: “Đúng vậy, mẹ! Mẹ đừng quên Đại ca cũng bị thương, ban nãy huynh ấy vẫn còn bất tỉnh ạ.”
Nghe thấy từ “bất tỉnh” này, cuối cùng lý trí của mợ Cả đã quay về chút đỉnh.

Bà săm soi Thẩm Tế Nhật bằng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Được, việc này để thư thả rồi tôi tính sổ tiếp với anh.

Anh đứng lên, trước tiên trở về phòng bệnh nằm cho tôi!”
Mắng xong liền muốn lôi Thẩm Tế Nhật, kết quả mới động vào cánh tay con trai thì nghe thấy tiếng động vọng ra từ cánh cửa đằng sau.
Thẩm Tế Nhật suốt nãy giờ đều chẳng nhúc nhích y như mất hồn tự dưng đứng thẳng dậy, nhưng ngã sấp xuống sàn vì không dùng nạng.

Mợ Cả hoảng vía, Hồng Dật và Lâm Thế Niên cuống cuồng nâng anh, tất cả đồng loạt vây quanh cửa căn phòng cấp cứu.

Bác sĩ bước ra, trông họ lo buồn xúc động, bèn lựa lời động viên: “Yên tâm, đã qua cơn nguy hiểm rồi.

Chỉ là bệnh nhân mất máu quá nhiều, không thể tỉnh nhanh như vậy.”
Cảm xúc của Thẩm Tế Nhật tựa như chiếc phao cao su căng bao lâu đột nhiên bị chọc thủng.

Hơi thở nén trong trống ngực trước khi bất tỉnh rốt cục cũng được thở ra dần dần.

Lâm Thế Niên cảm thấy ngực mình nằng nặng, vội vã đỡ trọng lượng từ cơ thể anh.
Mợ Cả ở ngay cạnh, đương nhiên nghe hiểu Du Thiên Lâm chính là đối tượng được nói đến trong lời của bác sĩ.

Coi đứa con trai làm như không thấy mình, lại căng thẳng sốt sắng trước sự an nguy của một thằng đàn ông như vậy.

Sau cùng chả nhẫn nhịn nổi, sấn đến gần kéo Thẩm Tế Nhật, rồi vung tay giáng một bạt tai.
“Cô Thôi!”
“Mẹ!”
Lâm Thế Niên và Thẩm Kim Linh đồng thanh gọi, Thẩm Tế Nhật bị một cái tát này đánh ngẩn ngơ, chầm chậm cúi đầu, trông rõ người đứng trước mặt mình.
“Mẹ…”
Nom cuối cùng trong mắt anh cũng có mình, mợ Cả bực bội đang định bụng chửi, thì thấy anh mặt biến sắc, vùng đẩy Lâm Thế Niên và Hồng Dật, chạy khập khiễng từng bước vào trong phòng cấp cứu.
“Vân Thâm!” Lâm Thế Niên tức thời đuổi theo.

Mợ Cả chợt ngoảnh đầu xem, một chiếc giường bệnh được đẩy từ trong phòng cấp cứu ra, Thẩm Tế Nhật bổ nhào vào bên giường bệnh, nắm chặt bàn tay Du Thiên Lâm, còn chưa nói năng câu nào nước mắt đã chảy vòng quanh.
Mợ Cả chứng kiến cảnh tượng này mà kinh ngạc, bỗng có một thứ cảm giác bất lực cả về tinh thần lẫn thể xác.
Từ sau thời thơ ấu, dẫu cho có bao nhiêu vất vả khó nhọc, bà vẫn chưa từng bắt gặp nước mắt của con trai đầu lòng.

Bây giờ lại…
Nhìn Thẩm Tế Nhật cố gắng nén đau khổ mà không sao kìm nén nổi, mợ Cả vơ siết cánh tay Thẩm Kim Linh, ngã bệt xuống nền viện.
Bà nhớ nguyên nhân đứa con trai thứ Thẩm Quan Lan mới làm gia đình chẳng yên cách đây không lâu.
Cho nên, đây là một lần hết đường cứu vãn nữa ư?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.