Đọc truyện Định Mệnh Sắp Đặt – Chương 5: Tình cờ gặp nhau…
Dạo này được nhàn rỗi một cách bất thường khiến Tuyết Linh không quen cho lắm. Vậy nên cứ rảnh là cô lại giở tài vặt ra: hack thông tin.
Thật ra cô cũng không làm gì lớn chỉ là xem trộm một số thông tin tuyệt mật của công ty Hoàng Ưng. Xem tới xem lui một hồi cô lại đâm ra phát chán vì mấy thông tin chính trị vậy nên đành thoát máy ra. Nằm lăn lóc trên giường một hồi Linh bật dậy thay đồ rồi ra đường đi dạo.
Xế chiều rồi à? Linh mệt mỏi vươn vai…
Lần này thì trả lại viên ngọc bình thường rồi hãm mất viên Blue Stone mà vẫn không để lại dấu vết hay manh mối nào. Thiên Ưng bắt đầu cảm thấy lo lắng thật sự, người này là ai? Tại sao lại có được khả năng siêu phàm vậy?
Ưng mệt nhọc lật qua lật lại đống hồ sơ. Đã đến hiện trường rồi, hồ sơ cũng xem hết rồi thậm chí là tập hồ sơ đã nhèo nát vì sự thô bạo của người cầm, nhưng tuyệt nhiên vẫn không có tung tích hay chút manh mối về kẻ trộm lần tung tích để tìm ra viên ngọc.
Năm năm rồi, em đang ở đâu, Tuyết Linh?
Anh… Nhớ em!
“Hắt – xì…!” – không biết nãy giờ Linh hắt hơi bao nhiêu lần rồi nhỉ?
“Bị cảm à?” – Bảo Ngọc vừa đúng lúc bưng ly cà phê ra, thấy Linh hắt hơi liên tục nên hỏi thăm.
“Không sao, sức trâu bò mà! Vài bữa khỏe thôi!” – Linh cười hì hì.
Bảo Ngọc gõ đầu Linh một cái nhẹ, hai cô nàng cùng ngồi nói chuyện rôm rả đến tận khuya sau đó Linh đưa Ngọc về nhà rồi mới từ từ đi bộ ngược về nhà mình.
Hôm sau.
Sinh viên gương mẫu Bảo Lam đã comeback. Vừa vào lớp cả chục ánh mắt nhìn cô như sinh vật lạ, cô cũng chẳng hiểu mô tê gì, lẳng lặng đi vào chỗ ngồi.
An toạ chưa đầy một phút đã có người khủng bố tinh thần của cô, à không phải cô mà là bạn bàn trên – Dương Thiên Ưng.
Cụ thể là anh ta gây gỗ cải nhau với người yêu ấy mà! Linh bình thản úp mặt xuống bàn ngủ được một hồi thì một bạn bàn kế bên khều khều làm cô giật mình dậy.
“Bạn à! Tạm thời qua đây ngồi tạm đi, không hồi nữa lại bị vạ lây đó.” – Là một cô bạn tốt bụng nhắc nhở cô.
Linh cười ngơ ngơ rồi cũng dời sang chỗ khác ngồi tạm.
Mới đầu giờ đã um xùm như thế này, ra về không biết sao nhỉ?
Hồi sau trận cãi vã kết thúc, hai anh chị ồn ào kia bỏ ra khỏi lớp, mỗi người đi một hướng. Linh khẽ nhìn theo, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ. Giống trong mấy bộ phim lãng mạn hồi nhỏ mình hay coi quá nhỉ?
Ra về
Linh nhanh chóng dọn sách vở vọt ra khỏi lớp, nàng này hầu như chiều nào cũng ghé quán cà phê của Bảo Ngọc.
“Capuchino!” – vừa vào quán thì cô nàng đã phá hỏng sự tĩnh lặng của quán.
“Cậu không thể nào nhỏ tiếng được à?” – Ngọc thở dài hỏi.
“Rồi rồi! Lần sau sẽ không có vụ ồn ào như vậy nữa.” – Linh lắc lắc đầu, tay hí hửng nhận lấy ly cà phê.
Leng keng!
Cái chuông ngoài cửa vang lên báo hiệu cửa hàng có thêm khách. Ngọc trở lại công việc, Linh ngồi bơ vơ bên cuốn sách và ly capuchino.
“Cho tớ một capuchino nóng!”
Mặc dù cắm cuối dán mắt vào sách nhưng Linh vẫn nghe loáng thoáng giọng của vị khách. Tò mò vì cách xưng hô nên Linh ngước lên nhìn thử xem người đó là ai.
Tình cờ…
Mắt chạm mắt…
Không gian như ngừng lại…
Ngọc vừa lúc đó đang bưng capuchino ra, thấy tình hình như vậy liền giải vây cho Linh.
“Lam! Khoé miệng cậu dính sữa kìa!” – Linh giật mình, vội lấy khăn giấy lau lau.
“Hai người quen biết nhau à?” – Ưng thắc mắc.
“Cậu ấy là bạn tôi!” – Ngọc tỏ ra khó chịu với Thiên Ưng. Nhưng điều này cũng làm cho Linh thắc mắc.
Thiên Ưng nhìn Tuyết Linh vài giây rồi quay đi chỗ khác, anh tìm một chỗ ít người để ý đến để ngồi.
Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Linh cũng hết hồn, xém xíu là tiêu.
Ngọc lại khẽ hỏi “Biết mặt nhau à?”
“Dùng thân phận giả đi học thì gặp, may chưa nhận ra.” Linh ủ rủ nằm dài ra bàn.
Tối
Trên đường về thì thấy một tên nam nhân nằm say xỉn bên vệ đường gần nhà. Linh lén phén lại gần và… Cái tên nam nhân ấy chính là Thiên Ưng.
Đáng lẽ không quan tâm nhưng vì nghe tên này cứ luôn miệng gọi Tuyết Linh ngứa tai quá nên đành lại xem thử.
Linh ngồi xổm xuống nhìn tên nam nhân này. Năm năm trôi qua hắn trở nên hư đốn như vậy sao? Còn uống bia nữa!
Một chút xót xa dâng lên, cô rất giận, giận bản thân, giận tên ngốc này, giận luôn cả người yêu hiện tại của hắn. Nếu yêu hắn thì sao lại để hắn như vậy?
*****
Thiên Ưng bừng tỉnh, vội ngồi dậy ngó nghiêng xung quanh. Đây là đâu? Không phải nhà mình!
“Tỉnh rồi à?” giọng một cô gái vang lên.
Thiên Ưng nhìn về phía có giọng nói.
“Lam!”
“Lần sau biết bản thân uống không nổi thì đừng uống!”
“Tôi muốn uống thì liên quan gì đến cô?”
Linh hơi nổi nóng nhưng cũng mặc kệ đó giờ có ai quản nổi hắn đâu, cũng không đúng thật ra thì có… Người đó là bản thân của Linh trong quá khứ nhưng quá khứ giở khóc giở cười đó cô không muốn nhắc lại.
“À mà… Cám ơn!” – Ưng ngập ngừng.
Linh hừ nhẹ trong cổ họng, cô quá lười để trả lời.
Có vẻ cô bạn không muốn quan tâm mình lắm nên Thiên Ưng có ý muốn đi về thì Linh cản lại.
“Sáng hãy về!”
Thiên Ưng đành ngoan ngoãn ở lại.
Tại sao lại gọi tên em khi uống say?
Em là Tuyết Linh ư? Tại sao em lại thay đổi nhanh đến vậy?
Xin lỗi từ bây giờ chúng ta là kẻ thù…