Đọc truyện Định Mệnh Sắp Đặt – Chương 4: Nội gián dưới danh nghĩa nhà thiết kế
“Báo cáo! Black World đang thực hiện một cuộc giao hàng tại Nhật Bản. Bọn chúng đang liên kết với tổ chức Blue Rose.”-kết thúc việc mật báo, Bạch Nhi trở lại với trạng thái bình thường. Cô bình thản bước ra khỏi nhà kho như chưa từng có việc gì xảy ra.
Tuyết Linh chuẩn bị đồ nghề để tiếp tục cho phi vụ thứ hai.
Phóng xe trên đường, đến đường lớn, thay vì đi đường chính Linh luồn lách vào những con hẻm nhỏ. Cô nàng vòng xe đi vào con hẻm nhỏ phía sau viện bảo tàng. Nhẹ nhàng như một con mèo, Linh trèo lên lan can, từ từ leo lên lầu trên.
Nhẹ nhàng cạy khóa lấy viên Blue Stone ra, Linh đặt vào trong hộp kính viên ngọc hôm trước mình lấy cắp.
Hoàn thành công việc Linh theo đường cũ lẻn ra ngoài, được nữa đường thì chuông báo động vang lên. Cô vội tìm chỗ ẩn nấp quan sát tình hình.
Trong lúc trốn cô nhận thấy rằng mọi người không phát hiện ra cô mà đang truy lùng kẻ khác.
Tuyết Linh nhìn xung quanh những khe hở gần nơi mình trốn. Phía đối diện cô là buồng thang máy. Quan sát kỹ cô thấy có người đang ẩn mình trong đó.
Có lẽ không chỉ một tổ chức của Linh đang nhắm đến Blue Stone mà còn nhiều tổ chức ngầm khác muốn lấy bằng được viên đá này.
Linh chậm rãi, bình thản đi về phía thang máy đối diện,trên tay cầm sẵn một cây súng.
Cạch! Linh lên súng chĩa vào người đang ngồi bệt dưới đất.
Người đó là một cô gái và trong có vẻ hoảng sợ. Linh thu súng, nhìn đối phương.
“Cô là ai? “-Linh hỏi.
“Tôi không nói!”-cô gái kia có vẻ ngoan cố.
“Tôi cũng đâu cần cô khai, mà nếu cô muốn ở lại đây để bọn chúng bắt thì cứ việc.”
Cô gái kia hoảng hốt nhìn Tuyết Linh, ấp a ấp úng như muốn nói gì đó nhưng rồi lại im.
Đằng xa bảo vệ đi tuần đang vòng lại. Linh giơ tay ra trước mặt cô gái kia.
“Đi nhanh nào!”
Cô gái đó nhanh chóng nắm lấy tay Linh đứng dậy. Cả hai nhanh chóng lẻn ra ngoài theo con đường trong kế hoạch của Linh.
Ra đến đường lớn khi đã chắc chắn không còn ai đuổi theo Linh dừng xe lại.
“À… Cảm ơn!”-cô gái đó nói.
“Cô tên gì? “-Linh thuận miệng hỏi.
“Bạch Nhi”
“Tên lạ nhỉ?”-Linh ngẫm nghĩ.
“Vậy còn cô?”-Nhi hỏi.
Linh hơi ngập ngừng “tạm thời cứ gọi tôi là Bảo Lam”.
“Bảo Lam?! Vậy cảm ơn Lam nhá!Nhi cũng nên về rồi. “-Bạch Nhi nhanh chóng quay đi.
Linh nhìn cô gái mới quen được đang đi xa dần. Cô gái đó thuộc đội đặc nhiệm điều tra bí mật của Quốc gia, vậy đồng nghĩa Linh và cô gái đó có thể sẽ xảy ra trận tàn sát lẫn nhau. Thật sự Linh không muốn giết người, thật sự không muốn.
Sau phi vụ Blue Stone, Tuyết Linh không được giao thêm nhiệm vụ nào nên đành biến thành Bảo Lam, hằng ngày đến giảng đường nghe giảng, làm sinh viên gương mẫu.
Dạo này trên truyền thông toàn tin nổi bật không nhỉ, ắt hẳn trong đó có cái phi vụ lần trước Linh làm là nổi bật nhất. Trên các trang mạng tin tức lẫn báo chí vẫn đều là tin tức về vụ việc của Blue Stone.
Linh thở dài ngao ngán, cuối cùng tiết học nhàm chán cũng kết thúc. Cô nàng vội vã xách cặp đi ra ra khỏi lớp.
Sống trong nhà mới cũng gần một tháng mà đồ dùng cá nhân vẫn chưa đầy đủ. Linh dạo phố sẵn tiện mua thêm quần áo với một số vật dụng.
Trong lúc đang dạo vòng trong một cửa hàng quần áo, Linh thấy một người quen. Một cô gái đang được phỏng vấn trên sân khấu trình diễn thời trang. Hôm nay là ngày quảng bá sản phẩm mới của công ty thời trang New Style thì phải? Còn cô gái mà Linh cảm thấy quen quen kia hình như là nhà thiết kế nổi tiếng đại diện cho công ty.
Linh quan sát kỹ người quen kia một chút rồi nhếch mép bỏ đi. Trên sân khấu Bạch Nhi cũng thấy một dáng người quen thuộc nhìn mình, hồi sau cô ta bỏ đi.
“Này cô gái!” – Một giọng nữ gọi Tuyết Linh.
“Chuyện gì?” – Linh quay đầu lại nhìn.
“A! Đúng là Lam rồi vậy mà Nhi cứ nghĩ không phải!” – Bạch Nhi mừng rỡ khi thấy Linh.
Sau đó, Bạch Nhi lôi Tuyết Linh đi uống nước chung với cô cho bằng được.
Nhi huyên thuyên với Linh đủ thứ về ngành thời trang, với cô nàng này dường như thời trang chính là niềm đam mê của cô ấy. Lúc Nhi còn đang nói về các thương hiệu nổi tiếng, Linh chen vào hỏi.
“Nhi! Cậu đam mê thiết kế như vậy tại sao lại làm tình báo trong đội đặc nhiệm Quốc gia?”
“Sao cậu biết?” – Nhi sững người.
“Hôm giúp cậu tớ có quan sát tí xíu, từ những khả năng lẫn hành động cũng như lời nói của cậu tớ suy luận ra.” – Linh trả lời.
“Cậu là ai?” – Nhi đanh giọng, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.
Linh không trả lời, cô chỉ cười “The Death”.
Chỉ với vọn vẹn hai chữ, Nhi sững người, cô như không tin vào tai mình “The Death ư?”
“Cậu yên tâm, tôi là chuột bạch và cũng là…” Linh cười đầy ẩn ý.
Nhi nhíu mày chờ đợi câu trả lời “Là…?”
“Kẻ – phản – bội – !” – Linh gằn từng chữ.
“Vậy… cậu… ” – Nhi vừa định hỏi tiếp thì bị Linh ngắt lời “Cậu yên tâm tôi không làm gì cậu cũng chẳng nói ai biết về việc cậu là nội gián hay tình báo gì đó đâu.”
Nhi “ừ” nhẹ, lúc này cô mới thật sự chú ý đến mái tóc màu bạch kim kia vì lúc đầu cứ nghĩ Linh là người ngoại quốc nhưng lúc nãy Linh vừa nói mình là chuột bạch nên Nhi có chút tò mò “À mà! Mái tóc cậu chính là sản phẩm thí nghiệm à?”
“Ừ! Màu bình thường lúc trước là đen huyền, mắt cũng đen bị bắt đi xong thì thành ra một con quái vật!” – Linh chán nản nói, vì với cô bây giờ nó là điều quá bình thường rồi.
“Tớ bây giờ lại có cảm hứng thiết kế từ màu tóc đặc biệt của cậu ấy chứ!”
“Không thấy nó kinh dị à?” – Linh lơ đãng nói nhưng trong giọng nói có chút ngạc nhiên.
Nhi cười “Cảm ơn cậu vì nguồn ý tưởng đồng thời mong cậu sẽ giữ bí mật vì lợi ích đôi bên.” – Nhi bỏ đi ngay khi nói xong.
Không phải ai cũng đơn giản như vẻ bề ngoài…
Và cuộc sống không lường trước điều gì…