Bạn đang đọc Định Mệnh…Nước Mắt: Chương 32: Tối hôm đó
“Sai rồi! Bài này phải giải thế này rồi thế này, từ đó suy ra cái này! Sao tôi dạy mãi mà cô cũng không biết là sao hả con sư tử Hà Đông ngốc này!” – Giọng cáu gắt của một chàng trai vang lên .
“Anh nói nhanh quá ai mà nghe kịp chứ?” – An nằm mọp xuống bàn, chán nản nói.
“Tôi nói lại! Từ công thức này ta sẽ được cái này, suy ra cái này, rồi dùng phép tính tính ra cái này, từ đó suy ra kết quả!!” – Huy sửa gọng kính, giảng lại cho An.(không phải kính cận, đeo cho đẹp)
“Ờ… tôi biết rồi!” – Cô nói nhẹ như người hết hơi.
“Vậy thì giải bài số 8 trang 27 cho tôi!”
“Ờ ờ… từ công thức này… ta có cái này… dùng phép tính tính ra … suy ra kết quả…” – Cô vừa làm như lời cậu giảng vừa nói bằng cái giọng ỉu xìu.
“Xong rồi đó!” – Cô quẳng quyển tập trước mặt cậu, mắt lim dim như sắp ngủ.
“Sai rồi, làm lại!” – Cậu nói to.
“… nè…”
“Sai, chỗ này không có đổi dấu!”
*
*
*
“Đây…”
“sai nốt!”
*
*
*
“Xong rồi nè!”
“Làm lại!”
*
*
*
“Hix… tôi buồn ngủ quá à… xem xong lần này rồi cho tôi đi ngủ nha! Chúng ta học hơn 3 tiếng rồi đó!” – Cô nói giọng mệt mỏi.
“Đúng rồi đó! Haizz, cuối cùng công thức của tôi cũng đi vào não cô được, thật là khổ khi đảm nhận dạy con sư tử Hà Đông ngốc như cô!” – Cậu xem xong, gấp tập cô lại.
“… May quá! Vậy thì nghỉ ở đây nha… tôi mệt quá à!”
“Cũng được, nghỉ ở đây!” – Cậu nhìn đồng hồ (11h35’), nói.
“…”
“Cô về phòng đi!” – Cậu vừa sắp xếp sách vở vừa nói. Sau đó đi vào phòng tắm.
***15 phút sau***
Cậu không mặc áo, tay cầm khăn tắm lau mái tóc màu nâu sẫm ướt sũng nước của mình, ung dung bước ra khỏi phòng tắm và…
“Sao cô chưa về phòng nữa hả?” – Cậu giật mình, suýt nữa thì hét toáng lên khi thấy An vẫn chưa về phòng mà tựa đầu vào bàn cậu, thiếp đi.
“Aizz, con sư tử Hà Đông ngốc này, sao lại ngủ trong phòng tôi chứ?” – Cậu nhìn An, chau mày.
Cậu ngắm nghía khuôn mặt cô một lúc lâu rồi bước tới, nhẹ nhàng , từ từ nhấc bổng cô lên như sợ cô thức giấc. Cơ thể An một lần nữa nằm gọn trong vòng tay cậu.
Cậu bế cô bước lại giường mình, nhẹ nhàng thả cô xuống tấm nệm màu xanh dương sẫm còn vương mùi hương dịu nhẹ của cậu.
Nhẹ phủ tấm chăn màu xanh lên người An,cậu ngắm nhìn khuôn mặt cô:
“Nếu không phải sợ em thức giấc, tôi đã bế em trở lại phòng mình rồi!” – Cậu cười nhẹ rồi nói tiếp : “Ngủ ngon nhé! An ngốc!”. Lúc câu nói đó của cậu vừa dứt cũng là lúc môi cậu chạm vào trán cô… thật khẽ…
“Haizz, giường tôi bị em chiếm mất rồi, đành ngủ salong một bữa vậy!” – Cậu cáu kỉnh nói rồi mở tủ, lấy một tấm chăn nhỏ sau đó bước về phía chiếc salong ở góc phòng.
Với tay tắt đèn rồi cậu thả người lên chiếc ghế salong đó, kéo tấm chăn phủ lấy nửa cơ thể mình.Vớ lấy chiếc Iphone, cậu chỉnh một bài hát nhẹ rồi gắn tai nghe vào tai. Nhanh chóng bị giai điệu buồn đưa vào giấc ngủ …
***Sáng hôm sau***
“Áááááá! Đây… đây là đâu?” – Cái giọng trong veo của một cô gái kinh hãi hét lên.
“Ưm…Gì vậy? Mới sáng sớm mà!” – Giọng lè nhè của một tên con trai vang lên bên cạnh cô gái đó.
“Ááá! Sao anh lại ở đây vậy hả? Xê raaaaaa!!” – Cô kinh hãi hét lên, lấy gối đập túi bụi vào người Huy.
“Oái! Mặc dù không biết tại sao tôi lại nằm cạnh cô nhưng mà đây là phòng tôi đó nha!!” – Cậu vừa né vừa giãy nảy.
“Tránh raaa!! Tối qua anh đã làm gì tôi vậy hả?” – Cô nhanh chóng nhận ra áo mình bị bong hết hai nút chỗ ngực, vội gài lại mà không quên hét vào mặt cậu.
“C… có làm gì đâu! Tôi còn không biết tại sao lại nằm cạnh cô nè!!” – Cậu la như heo bị thọc tiết.
“Anh không biết thế quái nào tôi biết hả? Mà sao anh lại không mặc áo vậy? Khai mauu!! Tối qua anh đã làm gì tôi vậy hả đồ sư tử biến thái!” – Cô lấy gối liên tiếp đập vào cậu.
“Chúa biết!! À… mà khoan đã! Hình như tôi nhớ gì đó!” – Cậu hét lên rồi như sực nhớ gì đó, chộp lấy gối của cô.
“Nhớ gì hả? Nói mauu!”
“Hôm qua tôi bế cô lên giường, rồi tôi lấy chăn lại salong ngủ mà! Đó đó, cái chăn còn trên ghế salong kìa!” . Cậu nói rồi chỉ vào tấm chăn màu xám trên chiếc ghế salong ở góc phòng.
“Nếu vậy sao anh lại nằm cạnh tôi hả?”
“Cô hỏi tôi tôi hỏi ai?”
“Có thật anh quên hết không hả?”
“À…” – Đột nhiên cậu nhớ lại toàn bộ cảnh tối qua…“Sai rồi! Bài này phải giải thế này rồi thế này, từ đó suy ra cái này! Sao tôi dạy mãi mà cô cũng không biết là sao hả con sư tử Hà Đông ngốc này!” – Giọng cáu gắt của một chàng trai vang lên .
“Anh nói nhanh quá ai mà nghe kịp chứ?” – An nằm mọp xuống bàn, chán nản nói.
“Tôi nói lại! Từ công thức này ta sẽ được cái này, suy ra cái này, rồi dùng phép tính tính ra cái này, từ đó suy ra kết quả!!” – Huy sửa gọng kính, giảng lại cho An.(không phải kính cận, đeo cho đẹp)
“Ờ… tôi biết rồi!” – Cô nói nhẹ như người hết hơi.
“Vậy thì giải bài số 8 trang 27 cho tôi!”
“Ờ ờ… từ công thức này… ta có cái này… dùng phép tính tính ra … suy ra kết quả…” – Cô vừa làm như lời cậu giảng vừa nói bằng cái giọng ỉu xìu.
“Xong rồi đó!” – Cô quẳng quyển tập trước mặt cậu, mắt lim dim như sắp ngủ.
“Sai rồi, làm lại!” – Cậu nói to.
“… nè…”
“Sai, chỗ này không có đổi dấu!”
*
*
*
“Đây…”
“sai nốt!”
*
*
*
“Xong rồi nè!”
“Làm lại!”
*
*
*
“Hix… tôi buồn ngủ quá à… xem xong lần này rồi cho tôi đi ngủ nha! Chúng ta học hơn 3 tiếng rồi đó!” – Cô nói giọng mệt mỏi.
“Đúng rồi đó! Haizz, cuối cùng công thức của tôi cũng đi vào não cô được, thật là khổ khi đảm nhận dạy con sư tử Hà Đông ngốc như cô!” – Cậu xem xong, gấp tập cô lại.
“… May quá! Vậy thì nghỉ ở đây nha… tôi mệt quá à!”
“Cũng được, nghỉ ở đây!” – Cậu nhìn đồng hồ (11h35’), nói.
“…”
“Cô về phòng đi!” – Cậu vừa sắp xếp sách vở vừa nói. Sau đó đi vào phòng tắm.
***15 phút sau***
Cậu không mặc áo, tay cầm khăn tắm lau mái tóc màu nâu sẫm ướt sũng nước của mình, ung dung bước ra khỏi phòng tắm và…
“Sao cô chưa về phòng nữa hả?” – Cậu giật mình, suýt nữa thì hét toáng lên khi thấy An vẫn chưa về phòng mà tựa đầu vào bàn cậu, thiếp đi.
“Aizz, con sư tử Hà Đông ngốc này, sao lại ngủ trong phòng tôi chứ?” – Cậu nhìn An, chau mày.
Cậu ngắm nghía khuôn mặt cô một lúc lâu rồi bước tới, nhẹ nhàng , từ từ nhấc bổng cô lên như sợ cô thức giấc. Cơ thể An một lần nữa nằm gọn trong vòng tay cậu.
Cậu bế cô bước lại giường mình, nhẹ nhàng thả cô xuống tấm nệm màu xanh dương sẫm còn vương mùi hương dịu nhẹ của cậu.
Nhẹ phủ tấm chăn màu xanh lên người An,cậu ngắm nhìn khuôn mặt cô:
“Nếu không phải sợ em thức giấc, tôi đã bế em trở lại phòng mình rồi!” – Cậu cười nhẹ rồi nói tiếp : “Ngủ ngon nhé! An ngốc!”. Lúc câu nói đó của cậu vừa dứt cũng là lúc môi cậu chạm vào trán cô… thật khẽ…
“Haizz, giường tôi bị em chiếm mất rồi, đành ngủ salong một bữa vậy!” – Cậu cáu kỉnh nói rồi mở tủ, lấy một tấm chăn nhỏ sau đó bước về phía chiếc salong ở góc phòng.
Với tay tắt đèn rồi cậu thả người lên chiếc ghế salong đó, kéo tấm chăn phủ lấy nửa cơ thể mình.Vớ lấy chiếc Iphone, cậu chỉnh một bài hát nhẹ rồi gắn tai nghe vào tai. Nhanh chóng bị giai điệu buồn đưa vào giấc ngủ …
***Sáng hôm sau***
“Áááááá! Đây… đây là đâu?” – Cái giọng trong veo của một cô gái kinh hãi hét lên.
“Ưm…Gì vậy? Mới sáng sớm mà!” – Giọng lè nhè của một tên con trai vang lên bên cạnh cô gái đó.
“Ááá! Sao anh lại ở đây vậy hả? Xê raaaaaa!!” – Cô kinh hãi hét lên, lấy gối đập túi bụi vào người Huy.
“Oái! Mặc dù không biết tại sao tôi lại nằm cạnh cô nhưng mà đây là phòng tôi đó nha!!” – Cậu vừa né vừa giãy nảy.
“Tránh raaa!! Tối qua anh đã làm gì tôi vậy hả?” – Cô nhanh chóng nhận ra áo mình bị bong hết hai nút chỗ ngực, vội gài lại mà không quên hét vào mặt cậu.
“C… có làm gì đâu! Tôi còn không biết tại sao lại nằm cạnh cô nè!!” – Cậu la như heo bị thọc tiết.
“Anh không biết thế quái nào tôi biết hả? Mà sao anh lại không mặc áo vậy? Khai mauu!! Tối qua anh đã làm gì tôi vậy hả đồ sư tử biến thái!” – Cô lấy gối liên tiếp đập vào cậu.
“Chúa biết!! À… mà khoan đã! Hình như tôi nhớ gì đó!” – Cậu hét lên rồi như sực nhớ gì đó, chộp lấy gối của cô.
“Nhớ gì hả? Nói mauu!”
“Hôm qua tôi bế cô lên giường, rồi tôi lấy chăn lại salong ngủ mà! Đó đó, cái chăn còn trên ghế salong kìa!” . Cậu nói rồi chỉ vào tấm chăn màu xám trên chiếc ghế salong ở góc phòng.
“Nếu vậy sao anh lại nằm cạnh tôi hả?”
“Cô hỏi tôi tôi hỏi ai?”
“Có thật anh quên hết không hả?”
“À…” – Đột nhiên cậu nhớ lại toàn bộ cảnh tối qua…