Bạn đang đọc Định Mệnh Ngang Trái : Anh Yêu Em – Chương 17. Hờn dỗi
– Giờ em muốn ăn gì? – Hắn vừa gài dây an toàn cho nó vừa hỏi.
– Ơ…để em tự làm…- Nó ngại ngùng đẩy hắn ra, cố gắng gài dây an toàn 1 cách máy móc nhưng gài mãi cũng không xong.
Thấy dáng vẻ chật vật của nó, hắn nheo mày giật cái khóa gài trên tay nó, nheo mày gằn giọng:
– Đưa tay, tay chân con gái gì mà…
– Em tự làm được mà…- Nó cất giọng ương bướng, vào tai hắn lại thành nũng nịu, 1 cỗ khó chịu vừa rồi trong hắn bỗng dương biến mất không tăm hơi.
– Đợi em gài xong chắc mùa chuối năm xong anh cũng chưa được đi ăn cơm nữa á. – Hắn cao giọng trêu đùa rồi lại chuyển chủ đề – Giờ muốn ăn gì?
Bỏ qua cái giọng đùa cợt của hắn, nó đưa 1 ngón tay xoa xoa cằm, dáng vẻ suy nghĩ, chưa đầy 3 phút ánh mắt bỗng nhiên sáng hoắc lên
– Ă n kem… – Nó nâng tay búng nhẹ, dáng vẻ tự đắc với ý tưởng thông minh của mình, thế mà hắn thản nhiên phán 2từ làm vẻ mặt nó cứng đờ.
– Không được.
– Tại sao? – Nó giả vờ hờn dỗi hỏi.
– Em bị khùng hả? Chọn món khác đi, bây giờ đi ăn tối đấy. Chọn nhanh không anh chọn. – Hắn cong ngón tay trỏ lên cốc nhẹ vào đầu nó, âm thầm cười khổ trong lòng.
– Đi ăn kem đi mà, ăn kem cũng no mà…22222222 – Cái giọng thanh thanh cao vút kéo dài thật dài làm ngọt trái tim hắn nhưng…đáng tiếc lý trí vẫn không rung động.
– Không là không – Phũ phàng tuôn ra 3 chữ rồi phóng xe đi thẳng.
– 222222…Đi…- 2 tay vừa quàng sang cánh tay hắn, còn chưa kịp năn nỉ
– Chọn món khác đi – Như đoán trước ý nghĩ của nó, hắn chặn họng.
– Vậy em không ăn nữa. – Thu tay về khoanh trước ngực, nó xoay mặt sang 1 bên, thật hờn dỗi.
– Thật không ăn sao? – Hắn khẽ liếc mắt sang ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của nó, giọng điệu thăm dò.
– Không ăn. – Nó kiên quyết lắc đầu.
– Tiếc quá, vậy mà mình định đi ăn kem mới khổ. Vậy về thôi. – Giả vờ bẻ tay lái trở lái, hắn nói khổ.
– Êê…ê…2…đi ăn kem thật hả? Thật hả? – Vừa nghe tới 2 từ ăn kem, tâm tình nó chợt tốt lên, bàn tay ngọc ngà đưa ra giữ chặt tay hắn ngăn bẻ lái, giọng điệu hào hứng mong chờ.
– Không…lừa em thôi…Hahaha…- Nói xong hắn liền cười ha hả như vừa gặp phải điều gì rất vui vẻ vậy.
– 2…- Nó thật tức giận hét to lên làm hắn giật mình.
– Làm gì dữ vậy, cô bé? – Lập tức im bặt khi nhìn thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của nó, hắn yêu chìu vuốt vuốt mái tóc đen dài.
– Bỏ ra. – Nó tức giận đẩy tay hắn ra, vẻ mặt đỏ ửng lên đầy vẻ uất ức.
Vội tấp xe vào lề đường, dừng lại.
– Đừng giận nữa mà. – Hắn nghiêng nghiêng người nhìn gương mặt cúi gầm của nó, dịu dàng dỗ dàng.
Bỗng nhiên gương mặt phóng lớn của hắn sát ngay mặt mình, nó có chút giật mình nhưng ngay lập tức liền quay phắt qua 1 bên không thèm nhìn mặt hắn.
– Đừng giận nữa, anh chở em đi ăn kem, nha. – Đưa tay cố định mặt nó đối mặt với mình, hắn dịu dàng cười.
Vốn có chút tin tưởng lời nói kia, nhưng khi thấy ý cười bên môi hắn, lại nghĩ ai đó có ý lừa mình, nó liền hắn giọng:
– Không thèm, đi về. – Đẩy 2 tay hắn ra, mặt lại quay sang cửa sổ bên cạnh.
– Được, vậy thì về. – Hắn ngồi thẳng dậy, khởi động xe chạy thẳng, giả vờ không quan tâm nó nữa.
Vốn nghĩ hắn sẽ tiếp tục dỗ dành nó, ai ngờ hắn lại vô tâm như vậy, trong lòng có chút mất mác. Nhưng đã lỡ lời thì biết làm sao, đành phải theo hắn về.
– Năn nỉ 1 chút nữa là được mà…- Khẽ làu bàu trong miệng thầm oán hắn.
– Nói gì đấy? – Hắn nhíu mi nhìn sang nó hỏi.
– Nói gì đâu…- Nó ngoan cố không thừa nhận thật ra muốn hắn đưa đi ăn kem cỡ nào.
– Ờ…- Hắn thờ ơ đáp 1 tiếng, như là chuyên này không hề liên quan hắn rồi lại chuyên chú lái xe, không thèm quan tâm nó nữa.
Trên đường đi, thỉnh thoảng không kìm lòng được nó lại lén lút nhìn sang hắn, rồi lại nhanh chóng thụt về như sợ hắn biết được, nhận thấy vẻ vô tâm thì trong tim không khỏi dâng lên 1 trận chua xót. Thở dài 1 hơi thật nhẹ, thật nhẹ để hắn không biết.
Nó nào biết, cái hành động nhỏ nhoi đó đã bị hắn thu vào mắt, kể cả tiếng thở dài kia hay tiếng than vãn vừa nãy, tất cả hắn đều biết. Đáy mắt hiện lên vẻ cười dịu dàng, hắn nhấn ga phóng xe nhanh hơn. Một lát sau, xe dừng hẳn lại, hắn vừa nói vừa tháo dây an toàn:
– Tới rồi.
– Ủa, nhanh vậy…- Nó khó hiểu nhìn hắn.
– Nào, xuống thôi. – Sau khi xuống xe, hắn liền chạy qua bên kia mở cửa cho nó.
Mặc dù thắc mắc nhưng nó vẫn theo hắn xuống xe, tưởng là đã về tới nhà rồi, khi ngước mắt lên mới biết, trước mặt là 1 quán kem rất dễ thương, không quá to nhưng từ trong nhìn vào vẫn thấy rất thu hút.
– Kem…- Nó háo hức reo lên, không chỉ trong giọng nói mà ngay cả ánh mắt cũng toát ra sự vui vẻ hiếm có.
– Thích không? – Hắn ở bên cạnh nhìn vẻ vui mừng của nó mà trong lòng ấm áp hẳn lên, cuối cùng hắn cũng có thể làm nó cười tươi như vậy.
– Thích…anh 2 là tuyệt nhất. – 2 tay quàng qua cổ kéo mặt hắn thấp xuống, đồng thời kiễng cao đôi chân dài, đặt lên má hắn 1 nụ hôn khen ngợi.
– Biết vậy là được – Tuy có chút sững sờ nhưng trong lòng hắn thầm dặn phải cố làm quen bởi hắn biết chuyện như vậy sẽ thường xuyên xảy ra vì hắn chắc chắn sẽ làm nó vui vẻ nhiều hơn, nhiều hơn nữa. 2 tay vòng qua eo nó siết lại, đem nó kéo vào bên trong.
Thấy nó khẽ rục rịch phản kháng, hắn tỉnh bơ nói
– Anh sẽ làm quen vì thế em cũng phải quen đi.
Trầm mặc khó hiểu trong lòng hắn, cuối cùng nó vẫn theo vào trong.
– Là Vương thiếu à…Vào đi…- Vừa mở cửa ra liền được giọng nói ngọt liệm của 1 người con gái chào đón.
– Chị Mey…- Hắn khẽ chào hỏi rồi kéo nó lên lầu, chọn số bàn có thể nhìn ra vườn hoa ngồi xuống.
– Cuối cùng cũng chịu ra mắt bạn gái rồi cơ đấy. – Mey ngồi xuống bên cạnh nó, đưa tay vuốt vuốt đôi má bầu bĩnh.
– Em là em gái anh ấy ạ…- Nó giật mình lên tiếng phản bác.
– Ừm…chị biết. – Mey nở nụ cười mờ ám, khẽ nhìn nó rồi lại đánh mắt sang hắn, khóe môi càng cong hơn nữa.
– Là sao? – Nó khó hiểu nhìn hắn, đôi mắt đen láy mong chờ 1 lời giải thích.
– Thôi…gọi kem đi kìa. – Hắn né tránh ánh mắt tò mò của nó, lần đầu tiên, đơn giản là vì hắn không muốn nó biết về việc “kia” quá sớm, hắn sẽ đợi. Vừa nói vừa đẩy tấm thực đơn sang phía nó.
Chỉ là, trong lòng nó thì không nghĩ vậy, 1 mớ rắc rối càng ngày càng thắt chặt tim nó, khó chịu. Bên môi nở nụ cười gượng, nó nói :
– 2 gọi đi – Nó bĩu môi rồi đem thực đơn đẩy vào tay hắn.
– Vậy cho em 1 café yk…Còn Nguyệt nhi…- Nói tới đây hắn cầm thực đơn lên xem xét kĩ lưỡng, 1 lúc sau đặt thực đơn sang 1 bên rồi nói – 1 sorbet vị socola nha.
– Được rồi. – Mey ậm ừ gật đầu rồi đứng dậy bỏ đi.