Bạn đang đọc Định Mệnh Không Thể Đổi: Chương 4: Thân Phận Thật
-Ngọc ơi Ngọc!!! Đi học Ngọc ơi!!!- Tiếng của Mi tưởng như có thể đánh thức cả thế giới.
– Nhỏ giọng chút coi con kia, kêu tui mà cứ như đánh thức cả thế giới còn hơn cái loa phát thanh nữa luôn.- Nó từ trong bước ra đôi mắt còn lim dim buồn ngủ.
– Tỉnh đi rôi còn đi học nữa.- Vừa nói Mi vừa gõ vào đầu Ngọc mấy cái.
– Á đau, thế là hai đứa tụi nó đi đến trường đi vừa vui đùa.
Trước cổng trường
– Thưa thiếu gia, đây là thông tin cậu cần.- Một người đàn ông cung kính đưa cho hắn.
– Tốt- Hắn lạnh lùng nói.
Nói rồi hắn bước nhanh vào phòng hội trưởng hội học sinh mở ra xem.
Tên là Kim Hoàng Kiều Ngọc, 15t, xinh đẹp, tài giỏi, thông minh, tốt nghiệp 2 trường đại học Thiên Thần và The Moon- hai trường đại học danh tiếng lừng lãy trong vòng 3 năm và đồng thời cũng chiếm lấy danh hiệu PRINCESS ở trường Thiên Thần và danh hiệu hotgirl ở trường The M, hiện đang là giám đốc điều hành của công ty Kim Tuyền. Cô là con nuôi của bà Kim Tuyền, được bà nhận nuôi vào 5 năm trước, cô còn bị mất trí nên những chuyện trước đây không còn nhớ gì cả.
Lớp 10a1
3 tiết học đầu tiên trôi qua nhanh chóng đối với nó.
Reng……………..reng……………..reng…………….tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến.
Vừa bước ra khỏi lớp, nó và Mi đã bụ 1 lũ con gái chạy qua làm tụi nó suýt ngã.
– Nè, cái lũ này chạy đi đâu vậy kìa???- Nhỏ Mi hỏi.
– Lúc nãy mình nghe 2 nhỏ kia nói hotboy ở dưới nên chạy ra í. – Nó trả lời nhẹ nhàng.
– Ý Ngọc nói là tên Nhật Dương kia đó sao????- Mi ngây thơ hỏi.
– Chứ còn ai ngoài tên đó nữa. Mà thôi mình lên sân thượng đây, rảnh thì ra làm cho hắn ê mặt cho vui.- Nó cười nhẹ nhìn Mi.
– OK, mình đi đây, hehehe.- Mi cười gian rồi chạy theo lũ con gái.
Trên sân thượng
Nó ngồi đó thơ thẩn nhìn những đám mây trắng trên bầu trời, bất chợt nó nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, phải nói là một cơn ác mộng. Trong mơ nó thấy một người đàn ông đang đánh một cô bé khoảng chừng 11-12 tuổi, người cô bé đầy vết máu và bầm tím do bị đánh, nó còn thấy tên đó rút dao ra và đâm vào bụng cô rồi đẩy cô xuống dòng sông gần đó. Trong mơ, nó nghe rất rõ cô bé đó luôn gọi tên một người là Phong, do trời quá tối nên nó không thấy mặt cô, nó chỉ nghe được tiếng khóc trong nỗi tuyệt vọng và đau đớn. Nước mắt nó tuông ra, tim nó đau, đau lắm, từ trước đến giờ nó chưa từng đau như vậy.
Do mãi mê suy nghĩ vê giấc mơ đáng sợ đó nó không biết rằng đằng sau có một người cũng đau như vậy khi thấy nó khóc, người đó chính là hắn, hắn đã theo nó lên đây và đã thấy tất cả. Hắn không biết thật ra đã xảy ra chuyện gì với nó, điều duy nhất hắn biết bây giờ là thấy nó đau đớn hắn càng đau hơn nó.