Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 15: Đám tang


Đọc truyện Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em – Chương 15: Đám tang

Nam Cường phản ứng rất nhanh đỡ kịp lúc khi Thái Vy chuẩn bị tiếp đất. Anh
nhạy cảm ý niệm rõ ghét bỏ nhưng vì trường hợp này nên đành ngập ngùi bỏ qua bởi anh không thích người khác chạm vào người anh. Mạnh tay lay
người Thái Vy ép buộc cô dậy, Thái Vy lúc này cũng mơ mơ hồ hồ mở mắt,
đôi mắt vô hồn lại dừng trên chiếc giường nơi bà cô đang nằm…

Lòng cô chạnh lại, tự đứng dậy tay run lẩy bẩy, cô rất muốn khóc nhưng tại sao cô lại không thể khóc được thế này…

Bà của cô được đẩy về phòng riêng, Thái Vy đi vào trong còn ở ngoài
là Nam Cường. Đôi mắt vô hồn nhìn bà cô lại một lần nữa, càng nhìn càng
trống rỗng. Thái Vy ôm lấy bà để cảm nhận hơi ấm nhưng ở bà cô thân thể
đã lạnh ngát, dấu hiệu này là gì? Cô biết chứ… nhưng tại sao chứ, tại
sao chứ, lúc này miệng cô lại run lẩy bẩy: “Bà đừng đùa con..rõ
ràng…sáng nay bà vẫn khỏe mạnh mà…sao giờ lại thế này…”

Trong căn phòng lạnh lẽo lòng của Thái Vy còn lạnh lẽo hơn. Một câu nói nhỏ chả ai đáp lại cả…

“Bà tỉnh ngay cho con, bà tỉnh ngay đi….”


Thái Vy lúc này mắt đỏ hoe thét lên: “Bà tỉnh ngay cho con!!!!!” Trần nhà cách âm vang lại lời cô nói sau đó chính là một khoảng không lạnh
ngắt. Tiếng thét não nề vang ra tận bên ngoài Nam Cường lúc này mới xoay người lại nhìn vào bên trong ánh mắt cảm thông.

Thái Vy đưa mặt những giọt nước mắt của cô bắt đầu tuôn rơi vừa khóc
vừa lẩm bẩm: “Bà ơi, bà đừng đùa được không….con…con sợ lắm…bà..ơi bà, bà đừng đùa Vy Nhi nữa…”

Việt Dã lúc này đã xuất hiện đi đến bên cạnh Nam Cường, cùng anh nhìn vào bên trong thấy một cô gái yếu ớt vô lực ôm lấy thi thể của bà mình
khóc thảm thiết. Mới quen nhau được một tháng Việt Dã biết Thái Vy là
người như nào biết cô mạnh mẽ ra sao, điều có thể làm một người con gái
mạnh mẽ khóc lóc thảm thiết như thế này chắc chắn chính là người thân
duy nhất của cô gái ấy đã ra đi… Anh cũng vậy, mẹ anh cũng từ trần vào thời điểm anh 23 tuổi, anh rất hiểu cảm giác này….

Lúc này từ xa xa có một cô y tá đi đến, trên tay cầm chắc chắn chính
là hóa đơn viện phí yêu cầu thanh toán thủ tục tránh trường hợp bùng
tiền. Nam Cường đứng chắn trước cửa, cầm lấy hóa đơn xem xét rồi đưa cho Việt Dã, anh móc ví lấy thẻ đưa cho Việt Dã rồi nói: “Cậu đi thanh toán hóa đơn đi.”

Đương nhiên Việt Dã cũng hiểu anh gật đầu xoay người cầm theo cái thẻ đi cùng y tá đến lễ tân làm thủ tục.

Không biết qua bao lâu, Thái Vy khóc xong cũng mệt đầu óc mộng mị ánh mắt mất hồn nhìn vào người bà của mình đang nằm trên giường không động
đậy. Lúc này Nam Cường bước vào nhìn Thái Vy, cô cũng tròn mắt nhìn anh, anh khẽ thở dài, sốc người cô dậy kéo cô ra khỏi phòng, lúc này một
đoàn người từ ngoài đi vào trong tiến hành đưa bà cô vào quan tài, rồi
mang bà cô về nhà.

Nam Cường kéo cô vào trong ô tô, Thái Vy lúc này đang vẫn đơ đơ, cô
như một con búp bê không hồn, đặt đầu nằm đấy. Nam Cường nhìn Việt Dã,
anh ta cũng lắc đầu cả hai cùng thở dài nhìn cô, lúc này Vũ Hành Long
cùng Mộc Tử cũng đã tới. Rất may Vũ Hành Long từng đưa Thái Vy về nhà
một lần nên biết nhà cô. Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi sau cùng là chiếc xe chở quan tài.

Nam Cường nhanh chóng xử lí giúp Thái Vy mọi chuyên tất tần từ A đến Z cùng ba trợ thủ của anh.

Moi thứ được chuẩn bị một cách nhanh chóng hàng xóm cũng sang giúp

đỡ. Một tang lễ hoành tráng được Nam Cường dựng lên, tiếng nhạc đám ma
não nề được cất lên, tiếng thông báo bắt đầu phát tang của ông chú loa
làng bắt đầu. Mọi người đều là người trong làng đến viếng cũng khá đông. Thái Vy vẫn vậy cô được mặc quần áo người nhà ngồi thơ thẩn nhìn vào
chiếc quan tài, mọi người đến viếng nhìn cô cũng xót xa chỉ biết động
viên cô nhẹ nhàng rồi đi ra.

Những người đến cúng viếng đều là bà con hàng xóm gần đây hết, Nam
Cường cùng Mộc Tử, Vũ Hành Long và Việt Dã đợi mãi cũng chả thấy người
thân họ hàng nào đến họ mới hiểu hóa ra Thái Vy và người bà đã mất của
cô là nương tựa vào nhau cả hai chỉ có một người thân duy nhất, bảo sao
Thái Vy chả suy sụp đến thế….

Cả bốn người đều cảm thông, quyết định đêm nay sẽ ở lại đây trông cùng Thái Vy.

Thái Vy vẫn vậy cả buổi tối, cô dùng đôi mắt vô hồn nhìn vào chiếc quan tài của bà Thái không ngừng nghỉ cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, đã đến giờ đưa ma, Thái Vy hoạt động như rô bốt không
nói không rằng tự mình làm tất cả hàng xóm nhìn cô mà đau lòng xót thay.

Mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên, nhưng lúc chuẩn bị đưa mộ của bà Thái vào huyệt thì Thái Vy lúc này mới nhảy cẫng lên sống chết ngăn cản.

Tất cả mọi người đi đưa ma đều là hàng xóm thân thiết của bà Thái,

mọi người đều rất quý hai bà cháu, thấy cảnh này mắt cũng đỏ hoe theo.

Ông Giác hàng xóm mới chạy đến ngăn cản ôm cô vào lòng nhưng Thái Vy
vẫn liều mạng giãy dụa, nói: “Bà…Bà…Bà..cháu vẫn còn sống mà…..”

“Thả…thả..cháu ra!”

“Bác thả cháu ra, bà cháu vẫn còn sống mà, sao mọi người lại chôn bà cháu chứ….”

Mấy bà già già trong đám người đưa tang không nén được xúc động rồi
khóc. Nam Cường, Việt Dã, Mộc Tử và Vũ Hành Long ánh mắt nhàn nhạt nhìn
Thái Vy cả bốn người đều im lặng không nói gì.

Khi xử lí xong xuôi hết Thái Vy chỉ nhìn, đôi mắt vô hồn lại nhìn vào ngôi mộ một giọt nước mắt lại chảy ra từ khóe mắt, nhưng sau đó liền bị cô gạt đi.

Ngồi đó thẫn thờ một lúc lâu, mọi người đều ra về hết còn lại bốn
người Nam Cường nhìn cô thẫn thờ. Nam Cường lúc này mới sốc người cô
đứng dậy mang cô lên xe, cả bốn người đi về nhà Thái Vy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.