Bạn đang đọc Đính Hôn Cùng Bạn Học – Chương 3
Đính hôn cùng bạn học
Biên tập: Lẩu
Chương 3
Giọng của Giang Mộ Bình phá vỡ sự im lặng kéo dài: “Cậu quen Lý Tư Tri à?”
“Chị ấy là cô giáo cũ của tôi.”
Đáy mắt Giang Mộ Bình chợt lóe lên một chút kinh ngạc: “Cô giáo?”
Lý Tư Tri chỉ lớn hơn hắn ba tuổi, làm sao trở thành cô giáo của Thành Nham được?
Thành Nham giải thích: “Cô giáo dạy mỹ thuật, lúc đó chị ấy vừa tốt nghiệp đại học không lâu, tự mình mở một lớp phụ đạo mỹ thuật.”
Giang Mộ Bình có chút ấn tượng, Lý Tư Tri học đại học trong nước, trong lúc học đại học vẫn luôn đi làm thêm, trước giờ chưa từng yêu cầu ba mẹ Giang trả một đồng nào.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đúng là muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, thế nhưng không đến hai năm đã ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu.
“Tôi theo chị ấy học mỹ thuật hơn một năm.” Thành Nham nói.
Lúc mới bắt đầu Thành Nham chưa đóng nổi học phí nên đã làm người mẫu miễn phí cho Lý Tư Tri nửa năm để trả tiền học.
Lý Tư Tri năm đó còn rất trẻ, tư tưởng tràn đầy lãng mạn ngông cuồng, đương nhiên, sự ngông cuồng này thường khiến Thành Nham khi đó không đỡ nổi.
Lý Tư Tri từng đề nghị Thành Nham làm người mẫu khoả thân, lương cao gấp mười lần, nhưng bị Thành Nham từ chối không thương tiếc.
Nói tóm lại, Lý Tư Tri có ân với Thành Nham, là cô giáo mỹ thuật vỡ lòng của Thành Nham.
“Cậu,” Giang Mộ Bình nghĩ đến công việc của Thành Nham, “lúc đó đã là thợ xăm rồi à?”
Như thế tính ra, Thành Nham năm đó chỉ mới hai mươi tuổi, bằng tuổi Giang Mộ Bình.
Thành Nham lắc đầu, xiên một miếng bít tết nhỏ cho vào miệng, cúi đầu nói: “Khi ấy vẫn là học việc, không biết vẽ nên phải đi học.” Anh ngẩng đầu lên, “Xăm hình cần nền tảng mỹ thuật.”
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, lơ đãng nhìn ly rượu vang.
Hắn đang học đại học năm nhất, Thành Nham đã thành thợ xăm học việc, năm hắn học lớp mười hai, Thành Nham biến mất biệt tăm.
Năm đó Thành Nham đã đi đâu? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?.
truyện đam mỹ
Với quan hệ hiện tại giữa hắn cùng Thành Nham, có vẻ không có tư cách để tìm hiểu sâu hơn.
“Cậu còn chưa kết hôn à?”
Thành Nham phát hiện mình đang hỏi một câu phí lời.
Người đã kết hôn còn có thể ngồi ở đây cùng anh xem mắt sao?
Anh cảm thấy mình hơi căng thẳng, cầm ly rượu lên rồi uống nốt phần rượu vang còn lại.
May mà Giang Mộ Bình sẵn sàng kiên nhẫn đáp lại câu hỏi ngáo ngơ của anh: “Phải, không kết hôn.”
Câu hỏi của Thành Nham đã gợi lại chủ đề của bữa ăn này — bọn họ đều nhớ rằng, đây không phải là một buổi họp lớp, mà là một buổi xem mắt.
Từ mấy năm trước, sau khi chính sách quốc gia thả lỏng, hôn nhân đồng giới rốt cục đã trở thành hiện thực, thế nhưng thời đại này, kết hôn đồng giới vẫn là một xu hướng tương đối mới, mọi người vẫn để ý đến ánh mắt của người khác.
Xu hướng tính dục của Thành Nham thức tỉnh vào thời điểm rất thích hợp, vừa vặn trước sau một năm mà chính sách được mở ra.
Trước đó, anh đối với chuyện hẹn hò vẫn luôn rất mông lung, mãi cho đến khi hôn nhân đồng giới được phép tồn tại, người xung quanh người trước ngã xuống, người sau tiến lên theo đuổi tình yêu, anh mới nhận ra gương mặt từ nhỏ đã bị nói là đẹp như con gái, hoá ra lại được những người đồng tính rất hoan nghênh.
Thành Nham không biết Giang Mộ Bình phát hiện mình thích đàn ông từ khi nào.
Thành Nham ngước mắt nhìn Giang Mộ Bình, anh có chút hiếu kỳ, không biết người như Giang Mộ Bình sẽ thích người đàn ông trông như thế nào.
Ánh mắt Thành Nham có hơi quá rõ ràng, khiến Giang Mộ Bình bắt gặp ngay tắp lự, ánh mắt hai người gặp nhau.
“Tôi lần đầu đi xem mắt, không hiểu rõ quy trình, có cần giới thiệu bản thân trước không?”
Thái độ của Giang Mộ Bình rất nghiêm túc, nhưng Thành Nham cảm thấy hắn rõ ràng hoàn toàn không có hứng thú với mình.
Thành Nham trong lòng xoắn xuýt một lúc với cách xưng hô với Giang Mộ Bình, chọn một cái anh cho là khá thích hợp: “Thầy Giang” anh dừng lại một chút, có lẽ là không muốn Giang Mộ Bình cảm thấy anh đường đột khi nghe thấy xưng hô này, nên giải thích: “Cô Lý nói cậu dạy ở trường học.”
Giang Mộ Bình ừ một tiếng.
“Hôm nay cậu thực sự là đến xem mắt sao?”
Giang Mộ Bình khó hiểu: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Bây giờ nhiều người bị bức hôn lắm.”
Giang Mộ Bình nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”
“Tôi cũng vậy.” Thành Nham ăn ngay nói thật, “Tôi…!lâu rồi không có hẹn hò.”
Anh chỉ nói thật một nửa, thực ra anh trước giờ chưa từng hẹn hò yêu đương.
Phục vụ bưng món tráng miệng đến, tạm thời cắt ngang đối thoại giữa bọn họ.
Chờ sau khi phục vụ rời đi, Giang Mộ Bình tiếp lời Thành Nham vừa rồi: “Tôi là đến xem mắt, chỉ là không ngờ rằng sẽ gặp được cậu.”
“Tôi năm nay ba mươi lăm tuổi, chắc là bằng tuổi cậu, nghề nghiệp là giáo viên, sở thích là đọc sách.”
Thành Nham ngơ luôn.
“Giới thiệu như vậy có được không?”
Thành Nham nhất thời không rõ liệu Giang Mộ Bình nghiêm túc hay là đang đùa anh thôi.
“Hơi quê mùa.” Thành Nham nói.
Giang Mộ Bình cầm cốc nước uống một hớp: “Tôi cũng thấy vậy.”
“Tôi ba mươi lăm tuổi, là thợ xăm hình, không có sở thích gì.”
Giang Mộ Bình đặt cốc xuống, có chút hiếu kỳ: “Cậu không thích xăm hình sao?”
“Xăm hình không phải sở thích của tôi, tôi dựa vào nó để kiếm tiền.”
Sự thẳng thắn của Thành Nham khiến Giang Mộ Bình cảm nhận được một vẻ lạnh nhạt khó giải thích, hắn nhìn Thành Nham dùng thìa kim loại múc một thìa đồ ngọt, đôi mắt Thành Nham khi ăn đồ ngọt trở nên cong cong, vẻ lạnh nhạt cũng biến mất.
Lần xem mắt này kết thúc rất sớm, xem tình hình cũng sẽ chẳng có gì sau này.
Chỉ trách thời điểm cùng đối tượng không phù hợp, bọn họ đã từng là bạn học cấp ba, nhưng vì một lần xem mắt mà gặp lại, bất luận là nói chuyện về quá khứ hay hiện tại, dường như đều không có gì để nói.
Hơn nữa năm ấy, thế giới của bọn họ cách xa nhau, còn chẳng đáng xưng là quen biết, nói chi đến chủ đề chung.
Trời nhá nhem tối, Giang Mộ Bình cùng Thành Nham đứng trước cửa nhà hàng, trên người Thành Nham tỏa ra hương rượu nhàn nhạt.
“Cậu lái xe tới sao?” Giang Mộ Bình hỏi.
“Không có, tôi đón xe tới.” Thành Nham lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi xe.
“Tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu, tôi đón xe.”
Thành Nham cúi đầu, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào mặt anh, anh hơi chậm chạp chớp mắt mấy cái.
Giang Mộ Bình nhìn anh hai má ửng đỏ, giơ tay chặn màn hình điện thoại của anh lại, nói: “Tôi đưa cậu về.”
Thành Nham ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt rất trong, không giống như đang say.
Giang Mộ Bình đoán chừng có thể anh uống rượu dễ bị đỏ mặt, trên má có hai đốm ửng hồng rất rõ ràng.
Thành Nham qua nửa ngày mới mở miệng: “Làm phiền cậu rồi.”
Sau khi lên xe, Giang Mộ Bình thắt dây an toàn, hỏi Thành Nham: “Địa chỉ nhà cậu là gì?”
“Tôi không về nhà, tôi quay lại studio.”
Giang Mộ Bình quay đầu nhìn anh.
Thành Nham lười biếng khép hờ hai mắt: “Số 34, đường Tây Gia, làm phiền cậu.”
Thành Nham trên xe nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra đã đến con phố quen thuộc, xe Giang Mộ Bình chậm rãi dừng lại trước studio, thời gian bây giờ không tính là muộn, studio vẫn đèn đuốc sáng choang.
“Cảm ơn.” Thành Nham cởi dây an toàn.
Giang Mộ Bình nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đây là chỗ làm việc của cậu à?”
“Ừm.” Thành Nham xuống xe, đi tới trước cửa sổ, chuẩn bị chào tạm biệt Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đã trễ thế này còn phải làm việc sao?”
“Không làm việc, tôi uống rượu rồi.”
Giọng Thành Nham thật sự rất khàn, uống rượu xong càng trầm hơn, anh hơi cúi đầu xuống, cụp mắt nhìn Giang Mộ Bình, tóc xoăn ngang tai xõa ra trước trán.
Giang Mộ Bình hỏi anh: “Vậy tại sao còn trở lại đây?”
“Mấy ngày nay tôi ở studio.” Ngón trỏ trái của Thành Nham đặt nhẹ lên chốt cửa, “Đi đường cẩn thận.”
“Thầy?”
Tiếng của Chu Vũ phía sau truyền đến, Thành Nham quay đầu lại.
“Anh không phải xem mắt sao, sao lại…” Chu Vũ vừa nói vừa đi tới, bỗng nhiên dừng lại, nghiêng người trên qua một chút, thấy được người trong xe.
Giang Mộ Bình gật đầu với Chu Vũ, Chu Vũ ngẩn người, sau đó cười vẫy tay: “Hello.”
Chu Vũ đi tới bên cạnh Thành Nham, ngửi được mùi rượu không đậm không nhạt, “Thầy à, anh uống rượu hả?”
“Uống.”
Chu Vũ nhìn Giang Mộ Bình, lại nhìn Thành Nham, thầm nghĩ rượu cũng đã uống rồi, sao lại về sớm vậy ta?
Thành Nham xoay người nói với Giang Mộ Bình: “Vậy tôi vào trước đây.”
“Được.”
Thành Nham muốn nói hẹn gặp lại, lại cảm thấy họ hình như sẽ không gặp lại, bèn không nói gì nữa.
Anh xoay người đi vào studio, lúc vào đến cửa, tiện tay đem tờ giấy note trong túi ném vào thùng ráctrước cửa, trên đó viết tên Giang Mộ Bình, cùng với số điện thoại di động của hắn.
Studio tổng cộng có sáu người, gồm ba học viên, hai trợ lý và ông chủ Thành Nham.
Chu Vũ đến studio trễ nhất, nhưng lại thân với Thành Nham nhất, chủ yếu là vì bản thân cậu tính cách tương đối hoạt bát, dễ mến.
Chuyện hôm nay Thành Nham đi xem mắt, cậu cũng biết.
“Thầy, người vừa nãy là người anh xem mắt đó hả?”
Thành Nham đi vào phòng nghỉ, cởi áo khoác dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt nói: “Tiểu Vũ, rót cho anh ly nước.”
“Được ạ.” Chu Vũ vội vàng rót một ly nước cho Thành Nham, kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh sô pha, “Đẹp trai quá.”
Thành Nham mở mắt ra liếc nhìn cậu.
“Em nói cái người đưa anh về ý, em nghĩ anh ấy có vẻ là người đẹp trai nhất trong số những người đã theo đuổi anh đó, nhìn qua rất có khí chất, anh ấy làm nghề gì vậy?”
“Cậu ấy không có theo đuổi anh.”
Chu Vũ cười hê hê hai tiếng: “Nói sai rồi nói sai rồi, anh ấy làm nghề gì?”
Thành Nham đứng dậy uống một ngụm nước: “Thầy giáo.”
“Vãi, người có văn hoá á.”
Chu Vũ tốt nghiệp cấp ba thì không học lên nữa, điều kiện gia đình cậu không tốt, cha mẹ qua đời sớm, trong nhà còn bà nội ốm yếu, vì bệnh tật mà nghèo túng, thành ra cậu không đi học nữa, giấc mơ đại học đã khiến cậu có bản năng kính trọng thành phần trí thức.
Trong studio của Thành Nham không thiếu học viên có bằng cấp, có một nhóc còn tốt nghiệp học viện mỹ thuật nổi tiếng, bản lĩnh mỹ thuật mạnh hơn Chu Vũ nhiều, nhưng mà người giỏi làm Thành Nham vui lòng nhất vẫn là Chu Vũ.
“Thầy này, sao anh về sớm vậy, không đi xem phim gì hết hả?”
“Tụi anh ngay cả điện thoại cũng không lưu, xem phim cái gì.”
“Ý gì vậy, hai người…!Không thành hả?”
“Không thành được.”
“Tại sao?”
Thành Nham nói lời tận đáy lòng: “Anh không xứng với cậu ấy.”
Chu Vũ sững sốt, sắc mặt phút chốc thay đổi: “Anh nói cái gì vậy?”
Thành Nham cảm thấy vẻ mặt của cậu rất buồn cười.
“Anh muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, chỗ nào không xứng chứ?”
“Thân phận, gia cảnh, học thức, tâm hồn, rất nhiều chỗ đều không xứng.”
Chu Vũ dường như không thể tiếp thu được sự tự ti của Thành Nham, lông mày nhíu lại: “Anh mới gặp anh ấy có một lần, còn quá sớm để kết luận mà.”
Thành Nham cúi đầu vuốt ve vết chai mỏng giữa ngón tay, nói: “Anh đã gặp cậu ấy lâu rồi, gặp rất nhiều lần.”
Thành Nham nhớ đến Giang Mộ Bình, nhớ đến tên của hắn, nhớ đến dáng vẻ của hắn, nhớ đến hắn rất tốt..