Bạn đang đọc Đính Hôn Cùng Bạn Học – Chương 2
Đính hôn cùng bạn học
Biên tập: Lẩu
Chương 2
Công việc hiện tại là một cái hoa tay rất phức tạp, điện thoại di động rung lên một lúc, Thành Nham không nhìn đến, một học viên bên cạnh cầm điện thoại di động Thành Nham lên, hỏi: “Thầy ơi?”
(hoa tay: hoa văn trên toàn cánh tay.)
“Nghe giúp anh một chút.” Giọng Thành Nham ngộp sau lớp khẩu trang, ánh mắt dán chặt vào đường chân kim của máy xăm.
Chu Vũ nhận điện thoại, nghe bên kia nói mấy câu, cầm điện thoại di động thuật lại cho Thành Nham nghe: “Thầy à, là ông chủ Kim, ảnh nói bên ảnh vừa về một lô rượu mới, mời anh một lát qua đó.”
“Nói với anh ấy buổi tối anh có việc rồi, không rảnh.” Thành Nham ngắn gọn nói.
“À, được.”
Đến xăm hoa tay là một cô gái trẻ, nhìn yếu đuối mong manh, từ đầu tới cuối không hừ rên một tiếng, cũng không nói chuyện phiếm cùng Thành Nham, Thành Nham đau đầu nhất với những người tìm chuyện để nói, còn người ít nói như này thường sẽ không quấy rầy lúc anh đang làm việc.
Cô gái trẻ suốt ba tiếng không nói câu nào, không nhịn được nữa, nhẹ giọng hỏi: “Anh đẹp trai, sắp xong chưa?”
Thành Nham ừm một tiếng: “Sắp rồi.”
Cô gái trẻ nhoẻn miệng cười: “Vậy thì tốt, tay em sắp mất cảm giác luôn rồi.”
Sau khi xong việc, Thành Nham vào phòng nghỉ, không bao lâu sau điện thoại di động lại vang lên, anh mở tủ quần áo ra, nhận điện thoại rồi chuyển sang chế độ rảnh tay.
Người gọi đến là “ông chủ Kim” mà vừa nãy Chu Vũ nói.
“Buổi tối bận gì thế? Tôi vừa xuống máy bay, hai ta bao lâu không gặp rồi.”
Thành Nham thay quần áo, nhìn gương chỉnh lại tóc tai, nói: “Tôi có việc thật mà, hẹn trước với người ta rồi.”
“Hẹn người ta? Ai vậy? Bạn trai hả?”
“Không phải.”
“Vậy thì cậu…”
“Đi xem mắt.”
Kim Hải Tân ngây người: “…!Thiệt hay giả vậy?” Giọng điệu đầy nghi hoặc, im lặng mấy giây rồi không khỏi bật cười: “Tôi không tin đâu nha, ông chủ Thành à.”
Thành Nham cầm điện thoại di động vào phòng vệ sinh, đặt trước bồn rửa tay, rửa tay thật kĩ.
Thành Nham vừa rửa tay vừa nói: “Tôi ba mươi lăm rồi, đi xem mắt bộ lạ lắm à.”
“Không phải, Thành Nham, lúc tôi vừa mới quen cậu, biết bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán muốn đuổi theo cậu.
Sao chẳng thấy cậu quan tâm đến ai, hôm nay lại đột nhiên nói với tôi là cậu muốn đi xem mắt?”
Kim Hải Tân vừa cười vừa trêu chọc nói: “Xem mắt được đó, ông chủ Thành cậu mà không tìm được người thích hợp, thì vài năm nữa chức năng tình dục đều suy kiệt mất thôi.”
Thành Nham không muốn cùng hắn nói bậy: “Cô giáo trước đây của tôi giới thiệu, không muốn từ chối ý tốt của chị ấy thôi.”
“Loại ý tốt này lúc cần từ chối thì phải từ chối, chẳng may cậu không thích người đó mà người ta lại bám theo cậu.”
“Ừm…” Thành Nham suy nghĩ một chút, nói thật: “Chị ấy nói người kia đẹp trai lắm, cho nên…tôi không từ chối.”
Kim Hải Tân cười nói: “Tôi vậy mà không biết cậu là một nhan khống đó nha.”
Thành Nham lấy từ túi quần ra một tờ giấy note, trên đó ghi tên đối tượng xem mắt cùng dãy số…!
Giang Mộ Bình
Thành Nham nhìn chằm chằm ba chữ kia một lúc, lẩm bẩm: “Trùng hợp quá…”
“Cái gì?”
“Tên của người này giống với tên lớp trưởng cấp ba của tôi.”
“Cậu lại còn nhớ tên của lớp trưởng cấp ba? Tôi ngay cả mối tình đầu là nam hay nữ cũng không nhớ rõ nữa.”
Thành Nham cất giấy note vào túi: “Sẽ không quên.”
Thành Nham sửa soạn xong liền lên đường.
Anh nói với Kim Hải Tân ba phần là đùa giỡn, còn lại cơ bản đều là lời nói thật, không muốn từ chối ý tốt của cô giáo là thật, nhan khống cũng không phải giả.
Anh không cực đoan như vậy, không tôn thờ chủ nghĩa độc thân, chỉ là một mình lâu rồi cũng quen, dần dần chẳng muốn phá vỡ hiện trạng này nữa.
Bọn họ hẹn ở nhà hàng Tây, họ vẫn chưa liên lạc với nhau, mọi thứ đều là Lý Tư Tri sắp xếp.
Thành Nham đến hơi sớm, ngồi đó một lát, bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
“Alo?”
Giọng của người ở đầu dây bên kia cực kỳ trầm thấp: “Thành Nham tiên sinh?”
Thành Nham sửng sờ một lúc, vô thức gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tôi là Giang Mộ Bình.”
“Xin chào.” Thành Nham theo phản xạ nói.
Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ, đối phương rất nghiêm túc mà đáp lại anh: “Xin chào.
Hiện tại tôi đang họp, xem tình hình có vẻ sẽ kết thúc muộn một chút, phiền cậu chờ một lát, thật ngại quá.”
“Không sao, tôi đợi cậu.”
“Tôi xin thêm mười phút.
Nếu mười phút nữa tôi vẫn chưa đến thì cậu về trước đi, chúng ta hẹn lại lần sau, được không?”
Cách điện thoại mà Thành Nham đã cảm nhận được đối phương ôn tồn lễ độ, anh bằng lòng chờ thêm một lát: “Không sao, tôi có thể chờ cậu.”
“Được.
Lát nữa gặp.”
“Lát nữa gặp.”
Mùa hè ngày dài, tuy rằng đã chạng vạng, nhưng sắc trời ngoài cửa sổ vẫn rất sáng, trong phòng ăn vang lên một khúc cello trầm thấp.
Thành Nham ngồi một lúc, có chút nhàn rỗi nên gọi người phục vụ đến.
“Tiên sinh, ngài cần gọi món ạ?”
Thành Nham chỉ tay về phía cửa, hỏi: “Tôi vừa nhìn thấy rượu vang trong tủ trưng bày đằng kia, có bán không?”
“Có ạ, tiên sinh.”
“Tôi muốn chọn rượu.”
“Được ạ, mời ngài theo tôi.”
Rượu được trưng bày đều là rượu xa xỉ, giá cả đắt đỏ, công dụng chủ yếu là để giữ mã bề ngoài.
Khách đến dùng bữa thường sẽ không chọn rượu trưng trong tủ.
Phục vụ mang bao tay trắng, lấy ra vài chai rượu trong tủ, giới thiệu với Thành Nham từng cái một.
Giang Mộ Bình vội vã chạy đến nhà hàng Tây trong vòng mười phút như đã thoả thuận, hắn tìm được số bàn, nhưng chẳng thấy bóng dáng của đối tượng hẹn hò đâu.
Giang Mộ Bình lấy điện thoại di động ra gọi cho đối phương.
Thành Nham chọn rất lâu, bởi vì đang đợi người nên anh cố ý chậm rãi, tiêu tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng chọn một chai giá cả không vừa túi lắm, rốt cuộc khiến người phục vụ nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Chọn rượu xong, Thành Nham rốt cuộc có thể chạm vào, phục vụ đưa rượu đến tay anh, “Tiên sinh, ngài có cần xem thêm không ạ?”
Thành Nham một tay cầm cổ chai, tay kia đỡ đáy chai, thờ ơ lắc đầu, tất cả tâm tư đều đặt vào chai rượu vang.
Chuông điện thoại di động bỗng vang lên.
Âm thanh từ phía sau truyền đến, Giang Mộ Bình quay đầu lại.
Thành Nham ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cách đó không xa đang cầm điện thoại di động chậm rãi đi về phía mình.
Người đàn ông đeo một cặp kính hình bầu dục không gọng, áo sơ mi, thắt cà vạt, rất trang trọng, giống như mới vừa từ một hội nghị đến đây.
Màu tóc của hắn rất đen, tóc trên trán che lông mày, trông rất mềm mại.
Mái tóc đen càng làm cho khuôn mặt hắn thêm trắng ngần, hắn không chỉ cao mà còn rất thuần khiết.
Đã chừng hai mươi năm rồi, thân hình, nét mặt, khí chất, mọi thứ đều đã được thời gian mài dũa đến biến hoá long trời lở đất, nhưng khuôn mặt trước mắt này vẫn trùng khớp với khuôn mặt trong kí ức của Thành Nham.
——Thành Nham nhìn thoáng qua một cái đã nhận ra Giang Mộ Bình.
Nhưng anh cũng không chắc đối phương có nhận ra mình hay không.
Giang Mộ Bình đi đến trước mặt anh, điện thoại trong túi vẫn còn đổ chuông không ngừng.
“Thành Nham?” Giang Mộ Bình xác nhận với anh.
Thành Nham ôm chai rượu sững sờ gật đầu.
Anh trước tiên tạm thời không nói ra thân phận của bản thân.
“Thật ngại quá, đợi lâu rồi.” Giang Mộ Bình hình như cũng không nhận ra bạn học cũ là anh đây, hắn nhìn rượu vang trong tay Thành Nham, “Đang chọn rượu à?”
“Ừm.” Thành Nham không biết vì sao mà cảm thấy hơi lúng túng.
Anh dời mắt, không nhìn thẳng vào mắt Giang Mộ Bình.
Phục vụ bên cạnh mở hai tay ra thành tư thế tiếp rượu, hỏi: “Tiên sinh, tôi cầm rượu giúp ngài nhé?”
Thành Nham đưa rượu cho phục vụ, anh nghe thấy Giang Mộ Bình nói “Lại ngồi đi”, liền đi theo phía sau hắn.
Hai người ngồi vào chỗ, phục vụ trình thực đơn lên, họ gọi vài món đặc trưng ở đây, sau đó xung quanh lại yên lặng.
Thành Nham cảm nhận được ánh mắt Giang Mộ Bình vẫn luôn dừng trên người mình, không được tự nhiên mà uống hết vài ngụm nước.
“Thành Nham.”
Thành Nham nghe thấy Giang Mộ Bình gọi mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Thành trong trở thành, Nham trong nham thạch sao?” Giang Mộ Bình hỏi.
“…Phải.” Thành Nham chậm rãi gật đầu.
“Tôi cảm thấy nhìn cậu rất quen mắt.” Điện thoại di động trên bàn rung lên, Giang Mộ Bình cụp mắt nhìn xuống, lại nhìn vào mắt Thành Nham, “Cậu nhìn tôi có thấy quen không?”
Thành Nham trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu.
Giang Mộ Bình ngồi im hồi lâu, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc hay cảm khái khi gặp lại bạn học cũ đã xa cách nhiều năm, hắn chỉ khẽ cong khóe miệng, nói một câu chào hỏi đơn giản nhất: “Đã lâu không gặp.”
Thành Nham mím môi, nhỏ giọng nói: “Đã lâu không gặp.”
“Có phải lúc đầu cậu vừa nhìn đã nhận ra tôi rồi không?” Giang Mộ Bình hỏi anh.
“Ừm.”
“Còn giả vờ không quen biết tôi?”
Thành Nham cúi đầu cắt bít tết, không biết nên giải thích thế nào, nên dứt khoát không nói gì cả.
Bầu không khí lúc này vô cùng bối rối, xem mắt gặp ngay bạn học cấp ba, thật không theo lẽ thường.
Tuy rằng Lý Tư Tri nói không sai — em họ của cô, quả thực rất anh tuấn.
Im lặng nửa ngày, Thành Nham nói: “Tôi tưởng rằng cậu không nhận ra tôi.”
Giọng của anh rất trầm khàn, là loại giọng nói từ tính, hơi trái ngược với vẻ ngoài xinh đẹp của anh.
Giang Mộ Bình lẳng lặng mà chăm chú nhìn anh.
Thật ra hắn đã sắp quên Thành Nham năm đó trông như thế nào, dẫu sao ngay cả một tấm hình cũng chẳng lưu lại.
Giang Mộ Bình thay đổi rất nhiều, mà Thành Nham vẫn giống với dáng vẻ trước kia, nhìn thật lâu, ký ức cũng ùa về.
Anh mặc áo khoác ngắn sáng màu, tóc uốn xoăn nhẹ, màu nâu nhạt, hơi dài, lộ ra một phần trán.
Cả người nhìn qua có vẻ ăn mặc rất bảnh bao, sẽ tạo cho người ta ảo giác rằng anh cực kỳ coi trọng buổi xem mắt này.
“Tôi lúc đầu đúng thực là không nhìn ra cậu.” Giang Mộ Bình thừa nhận.
Thành Nham nhìn rất trẻ, rõ ràng là cùng tuổi với Giang Mộ Bình, vẻ ngoài nhìn qua có vẻ nhỏ hơn Giang Mộ Bình rất nhiều tuổi.
Phục vụ thức thời đưa rượu tới, chuẩn bị rót vào ly của Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình đưa tay cản lại: “Cảm ơn, tôi không cần.”
“Cậu không uống rượu?” Thành Nham bưng ly rượu, do dự.
“Phải, tôi không biết uống rượu.”
Sau khi phục vụ rời đi, cả hai lại im lặng, không ai đề cập đến ý định ban đầu của bữa ăn hôm nay, mãi đến khi Thành Nham cầm ly rượu nhấp một ngụm, đầu óc chập mạch hỏi một câu: “Cậu cũng thích đàn ông sao?”
Giang Mộ Bình gật đầu.
Đầu óc Thành Nham tiếp tục chập mạnh: “Thật trùng hợp.”
Thành Nham nhìn thấy ý cười nhàn nhạt và kỳ quái trong mắt Giang Mộ Bình, thấy hắn cụp mắt, nở một nụ cười ngắn ngủi.
_.