Bạn đang đọc Đỉnh Cấp Thần Hào – Chương 33: Con Biết Mà Ba Yên Tâm Đi
“Đúng rồi! Biển số xe!” Lâm Vân đột nhiên vỗ đầu.
Cô gái vừa rồi đi bằng ô tô, chỉ cần Lâm Vân biết biển số xe của cô ấy, anh nhất định có thể tìm được cô ấy.
Đáng tiếc vừa rồi Lâm Vân không nghĩ tới chuyện này, cho nên anh cũng không nhìn biển số xe.
“Mập, cậu có nhớ biển số xe
không?” Lâm Vân nhìn Mập.
“Mình… mình cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
” Mập cười khổ.
“Hôm nay mình nợ cô ấy một ân tình, hy vọng sau này có thể gặp lại cô ấy…” Lâm Vân nhìn về phía xa xăm.
Một cô gái tốt bụng như vậy, Lâm Vân đương nhiên rất mong được gặp lại cô ấy, và Lâm Vân cũng muốn tự mình trả ơn cho cô ấy.
Chỉ là, giữa đám đông mênh mông, muốn gặp lại có lẽ không
phải là chuyện dễ dàng, có lẽ sau này sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.
“Hơn nữa, tên khốn nạn đã lấy trộm ví của mình! Đừng để mình gặp lại hắn ta nữa, nếu không mình nhất định sẽ cho hẳn ta đẹp mặt!” Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Vân biết, thủ phạm khiến anh không có tiền để trả, thậm chí còn bị lầm tưởng là kẻ nói dối chính là kẻ trộm kia, nếu hắn ta không lấy trộm ví Lâm Vân thì sẽ không xảy ra chuyện này!
“Đúng đúng! Cái loại ăn trộm đáng ghét này, bắt được nó thì phải làm cho đẹp mặt!” Mập gật đầu đồng ý.
Nơi khác
Cô gái trên chiếc Audi A4 màu trắng vừa rồi giúp Lâm Vân thanh toán tiền, lúc này đang tập trung lái xe, chuyện giúp Lâm Vân vừa nãy, cô ấy đã quên mất rồi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô gái đột ngột vang lên.
“A lô, ba.
” Cô gái trả lời điện thoại.
“Mộng Di, tiệc rượu ngày mai rất quan trọng, liên quan đến sự sống còn của công ty nhà mình, con không được đến muộn, phải đúng giờ.
” Giọng người đàn ông trung niên vang lên trong điện thoại.
“Con biết mà ba, yên tâm đi, con nhất định sẽ không đến muộn.
” Cô gái đáp lại.
Ngừng lại một lát, gương mặt xinh xắn của cô gái đầy vẻ lo lắng: “Ba, công ty của mình có
quy mô nhỏ, còn không có lợi thế về giá nữa, hoàn toàn không thể so sánh được với những công ty cạnh tranh kia.
Con thực sự lo lắng.
Hơn nữa, nếu lần này chúng ta vẫn không thành công thì… công ty của mình sợ là khó mà duy trì được nữa.
”
Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi sốt sắng nói: “Chúng ta thật sự không có lợi thế, chỉ có thể lấy ra 100% sự chân thành, để cho tập đoàn Hoa Đỉnh thấy được chân tình của chúng ta, hi vọng kỳ tích có thể xảy ra…”
Ngày hôm sau.
Đối với hầu hết mọi người, hôm nay chỉ là một ngày thứ bảy bình thường.
Nhưng đối với Lâm Vân, hôm nay là ngày công ty tồ chức tiệc rượu.
Đây là một buổi tiệc rượu nhỏ.
Các công ty được mời đều là những công ty có quan hệ hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh.
Khách sạn Thanh Vân.
Đây là một khách sạn hàng đầu ở thành phố Thanh Dương, một tập đoàn cao cấp như Hoa Đỉnh, lựa chọn nơi này để tổ chức tiệc rượu là điều bình thường.
Lâm Vân đến hơi sớm, đến khách sạn lúc chín giờ.
Trong phòng chờ VIP trên tầng hai của khách sạn, vì thời gian vẫn còn sớm, Lâm Vân lấy điện thoại di động ra chơi game.
Là sinh viên đại học, tuy Lâm Vân học giỏi nhưng vẫn biết chơi game, hiện tại có rất ít sinh viên nam không chơi game.
Lâm Vân thỉnh thoảng cũng chơi game khi rảnh rỗi.
Lúc này, cửa phòng VI p được đẩy ra, một người đàn ông trung niên tươi cười bước vào.
“Xin chào, chủ tịch Lâm Vân, tôi là Chu Trạch, chù tịch của khách sạn Thanh Vân, tôi đặc biệt đến để gặp chủ tịch.
” Chu Trạch mỉm cười và tỏ vẻ nhúng nhường.
Tuy khách sạn Thanh Vân rất nổi tiếng ờ thành phố Thanh Dương nhưng cũng thua xa tập đoàn Hoa Đỉnh, tập đoàn Hoa Đỉnh cũng là tập đoàn lớn mạnh nhất ở
Tây Nam, cũng là hàng đầu trên cả nước.
.