Bạn đang đọc Đỉnh Cấp Thần Hào – Chương 32: Lâm Vân Chuyện Này…
Đối với nhà hàng của bọn họ, chỉ cần bọn họ nhận được tiền, đây là chuyện quan trọng nhất, nếu
bọn họ báo cảnh sát, cho dù hai người Lâm Vân bị bắt đi cũng không có ai trả tiền ăn, thay vào đó nhà hàng của bọn họ sẽ bị lỗ.
Cảnh tượng này đã thu hút sự bàn luận của nhiều thực khách có mặt, họ đều có quan điểm giống nhau, họ đều cho rằng cô gái này thật ngu ngốc, còn tin vào điều đó.
Khi giám đốc đi quẹt thẻ.
“Người đẹp, cảm ơn vì đã tin tưởng chúng tôi không phải kẻ dối trá, cảm ơn đã giúp đỡ chúng tôi!” Mập không ngừng cảm ơn.
“Không cần cảm ơn, ai cũng có lúc khó khăn cả.” Cô gái cười lễ phép.
Lâm Vân bất ngờ nhìn cô ấy, Lâm Vân không ngờ có người bằng lòng giúp đỡ, mà lại là một người xinh đẹp như vậy.
“Xin chào, người đẹp, tôi tên là Lâm Vân, mạo muội hỏi một câu, tại sao mọi người lại cho rằng chúng tôi là kẻ nói dối, nhưng cô lại tin bọn tôi?” Lâm Vân tò mò hỏi.
“Nếu anh là kẻ nói dối, thì xem như tôi xui xẻo đi.
Nếu anh không
phải là kẻ nói dối, thì tôi có thể giúp đỡ người khác trong lúc gặp khó khăn.
Tôi nghĩ điều đó là xứng đáng.”
Nghe được những thật lòng của cô gái, Lâm Vân không khỏi sửng sốt một chút, đây có gọi là một cô nàng tốt bụng không nhỉ?
Lúc này, giám đốc quay lại.
“Cô này, thẻ đã được quẹt thành công.
Đây là hóa đơn!” Giám đốc đưa thẻ và hóa đơn lại cho cô gái.
Khi thấy điều này, Lâm Vân nói
với cô gái: “Người đẹp, tôi sẽ viết giấy mượn tiền cho cô ngay bây giờ.
Hãy để lại số điện thoại của cô cho tôi.
Ngày mai tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần.
Tôi sẽ cho cô thấy là tôi không phải là kẻ nói dối.”
Lúc nãy Lâm Vân đã nói ai cho anh mượn tiền, anh sẽ trả gấp mười lần, nên bây giờ anh phải thực hiện lời nói đó!
Cô gái lắc đầu: “Không cần, tôi không phải giúp anh vì tiền, mà chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ người khác thôi.”
Nói xong cô gái trực tiếp bước ra ngoài.
Cô gái đột ngột rời đi khiến Lâm Vân có chút bối rối.
Vốn dĩ Lâm Vân tưởng rằng cô gái này nguyện ý giúp mình vì muốn nhận lại gấp mười lần số tiền đó.
Kết quả là cô gái này không phải đến vì tiền, còn không định để Lâm Vân trả lại tiền? Cứ vậy mà bỏ đi rồi?
“Lâm Vân, chuyện này…” Mập cũng tỏ vè ngạc nhiên.
“Mập, đi!”
Lâm Vân gọi Mập rồi nhanh chóng đuổi theo!
Sau khi chạy theo ra khỏi nhà hàng, Lâm Vân lại thấy bóng dáng xinh đẹp của cô gái.
“Này, cô có thể cho tôi biết cô tên gì không?” Lâm Vân lớn tiếng nói về phía sau lưng cô gái.
Lâm Vân muốn biết tên cô gái, và Lâm Vân muốn trả lại số tiền còn nợ cho cô.
Cô gái dừng lại và nói: “Người
lạ.”
Nói xong, cô gái đi thẳng đến một chiếc Audi A4 màu trắng ở ven đường, mờ cửa xe ngồi vào.
Ngay sau đó, chiếc xe nổ máy và biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Vân.
“Người lạ, hay cho một người lạ.” Lâm Vân nhàn nhạt thờ dài.
“Lâm Vân, chúng ta cứ để cô ấy trả tiền không không vậy sao?” Mập nhìn Lâm Vân hỏi.
“Đương nhiên là mình muốn trả
lại tiền cho cô ấy, nhưng tiếc nhưng cô ấy không để lại tin tức gì cho bọn mình hết.” Lâm Vân bất lực..