Bạn đang đọc Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7: Chương 31
Trên khuôn mặt Đại ca đầy những vệt nước mắt. Anh ta đã phải nghiến chặt răng và chịu đựng hết sức để không bật ra tiếng khóc. Thế nhưng trên nền nhà, không thể dấu được những giọt nước mắt đang rơi tí tách. Âm thanh nín nhịn, gượng gạo của cả sáu người đầy ắp căn phòng giam số 7.
“Xin cám ơn!”
Yong Goo lại thì thầm câu ấy một lần nữa. Đôi mắt đỏ ngầu, anh ta ôm chặt Ye Seung vào lòng. Khoảng thời gian ít ỏi đang trôi qua rất nhanh và đã đến lúc phải chuẩn bị. Min Hwan ngồi trong phòng làm việc, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Tích tăc, tích tắc. Hình như kim giây đang chạy nhanh gấp mấy lần ngày bình thường. Sự đau khổ đến ngạt thở đã lắng xuống ở một mức nào đó. So với cảm giác tội lỗi để lại còn nặng lề hơn. Min Hwan cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm với Ye Seung.
Đồng hồ đã điểm 11 giờ 59 phút. Min Hwan nhắm đôi mắt nóng rực của mình lại, chờ ngọn sóng dằn vặt trong lòng lắng xuống. Đang muốn kiểm điểm lại lòng mình nghiêm khắc nhưng khi mở mắt ra đồng hồ đã điểm đúng giữa trưa rồi.
Min Hwan đứng lên, khuôn mặt sắt đá đội chiếc mũ lên đầu, và từ từ mở cánh cửa đi ra ngoài.
Quản giáo Kim đã đợi sẵn ở trước cửa với khuôn mặt nặng nề. Anh ta cũng không thể làm khác được nên từ đầu đến cuối chỉ thấy do dự. Hai người không nói với nhau lời nào bắt đầu đi dọc theo hành lang nhà tù.
& ;STE.NT
Khi Min Hwan và quản giá Kim đến phòng giam số 7 thì mọi người đều hiểu. Đại ca vội đứng dậy mấp máy môi, bộ dạng như muốn nói gì đó. Nhưng Ye Seung vừa nhìn thấy Min Hwan đã kêu lên đột ngột. Đại ca không hiểu lý do là gì.
“A! Chú!”
Ye Seung vẫy tay về phía Min Hwan. Nhưng Min Hwan không thể đáp lại cử chỉ ấy.
Yong Goo là người di chuyển đầu tiên. Đứng dậy khỏi chỗ của mình và cẩn thận đeo lên vai Ye Seung chiếc cặp Thủy thủ mặt trăng. Yong Goo lấy ra đôi giày trong hành lý của mình. Đây là đôi dép mới đã được nhận hôm qua. Yong Goo để ngay ngắn chúng lên sàn nhà sau đó nắm lấy tay Ye Seung.
Mọi người trong phòng giam không ai dám nhìn khi Yong Goo đi giày, chỉ biết đứng yên lặng cúi đầu. Sau khi xỏ giày xong, Yong Goo mới lưỡng lự quay lại.
Tất cả thành viên của phòng giam số 7 đều ở đây. Đại ca, Man Bom, Chun Ho, Bong Sik, ông Soe… Tại đây họ đã trở thành một gia đình. Yong Goo nhìn mọi người đang đứng cạnh bức tranh trên tường mà họ đã cùng nhau vẽ trước đây, rồi nở nụ cười. Đó là nụ cười trong sáng không vương hạt bụi trần. Và cũng y như lần đầu tiên vào đây, Yong Goo cúi đầu, gập lưng hướng về phía mọi người.
“Tôi đi rồi về… À không, mọi người ở lại.. à không..”
Không biết phải chào thế nào, Yong Goo cứ liên tục ngắc ngứ. Nhưng bằng một sự quyết tâm nào đó, Yong Goo điềm tĩnh quay lại nhìn mọi người và nói dõng dạc.
“Xin cảm ơn!”
Và với mỗi người anh ta đều cúi chào như vậy. Ye Seung không hiểu gì cugnx bắt chước chào theo bố.
“Các chú ở lại giữ gìn sức khỏe nhé.”
Vào khoảnh khắc ấy, những người tù trong phòng giam số 7 rơi vào trạng thái suy sụp. Hôm nay là ngày Yong Goo phải đi nên mọi người vẫn cố chịu đựng đến cuối cùng, không muốn Ye Seung biết, nhưng họ dường như không thể kìm nén nổi nữa rồi. Không biết làm sao để ngăn những giọt nước mắt sắp vỡ òa một lần nữa. Không dám để nước mắt nhỏ thành giọt nên những dòng lệ cứ chảy tràn trên má. Vì cố nén khóc mà đôi môi run rẩy.
“Hức hức… hức hức hức…”
“Ư ư, hư hư hư…”
Ye Seung hiểu thái độ lạ lùng của các chú nhưng tại sao lại buồn đến mức không thể chịu đựng được như thế. Ye Seung cúi đầu xuống nhìn vào đầu ngón chân để không làm nước mắt chảy ra.
Yong Goo sau khi chào tạm biệt mọi người xong mới từ từ quay lại phía Min Hwan và quản giáo Kim. Các thành viên trong phòng giam số 7 nhìn theo bóng dáng Yong Goo đang đi theo hai người đó, sau lưng còn những dòng chữ và những bức tranh mà mọi người đã viết tặng.
Đại ca So Chang Ho
Dòng chữ viết nguệch ngoạc của Đại ca
Tang Cul Chue Chung Ho
Dòng bút pháp điêu luyện của Chun Ho, người có đầu óc nhất phòng.
Sin Bong Sik, bố của Bong Soen
Tên của Bong Sik nghe đúng kiểu một ông bố.
Nghệ sỹ Kang Man Bom.
Tên của Man Bom được viết rất nổi bật.
Người cao tuổi nhất, Soe Nam Yong
Đó là một cái tên hơi kỳ lạ.
Không chỉ có thể. Ye Seung đã vẽ một đôi cánh thiên thần, ở dưới viết rất rõ ràng Con yêu bố, thiên thần của con. Tất cả những món quà đó đều dành cho Yong Goo.
Yong Goo nắm tay Ye Seung và đi chầm chậm dọc dãy hành lang dài. Phía cuối hành lang là cánh cửa trại giam to lớn nặng nề. Ở đó có hai ngã rẽ. Ye Seung ở bên kia cánh cửa, còn bên này là con đường Yong Goo sẽ phải đi. Hai cha con chậm rãi bước trên hành lang, qua từng cánh cửa phòng được gắn số.
Mỗi khi hai cha con đi ngang qua, những tù nhân lại thò tay ra ngoài song sắt. Có người chạm tay sượt qua cổ chân Yong Goo có người lại gõ đập xuống sàn nhà. Cũng có người tóm lấy tay của Ye Seung như muốn bắt tay. Những người khác thì tung lên những mảnh giấy màu trắng đã được xé nhỏ.
Và khi đi qua phòng giam số 3, họ thấy Ba Park cùng gã chột, với hai hàng nước mắt lăn dài đang đứng sát song sắt nhìn họ.
Tất cả đều chung một cảm nhận. Họ muốn được dõi theo Yong Goo trên con đường cuối cùng mà anh đang đi.
Yong Goo và Ye Seung âu yếm nắm tay nhau đi trước, phía sau là Min Hwan với với khuôn mặt đầy khắc khổ. Mỗi khi chân Yong Goo quỵ xuống, người đó lại đưa tay ra đỡ và thở dài xót xa.
Cuối hành lang dài, Yong Goo và Ye Seung không biết từ lúc nào đã đi tới cánh cửa nặng nề ấy. Ở bên cạnh, quản giáo Jeong đã đứng đợi sẵn và bắt đầu mở cửa.
Yong Goo quỳ gối xuống sàn nhà và ngước lên nhìn vào mắt Ye Seung. Rồi nói bằng giọng rõ ràng và mạnh mẽ nhất có thể.
“Đến rồi!”
Ye Seung gật đầu nhìn bố.
“Đến đây Ye Seung nhà mình phải tự đi một mình rồi. Những người mặc áo như con không đi về hướng đó được đâu.” Yong Goo chỉ vào bộ quần áo tù mình đang mặc trên người và nói, Ye Seung gật đầu nhìn bố với đôi mắt ươn ướt.
“Con đi một mình… được chứ? Ye Seung nhà mình, không có bố… có thể tự đi được chứ?”
Ye Seung lại một lần nữa gật đầu mạnh mẽ. Bàn tay to lớn của Yong Goo ôm lấy gương mặt nhỏ bé của Ye Seung thì thầm âu yếm.
“Ngoan lắm, Ye Seung nhà mình, là một đứa bé ngoan…”
Ye Seung sau khi đi qua cánh cửa đó, ngay lập tức quay lại nhìn Yong Goo.
“Bố ơi?”
Lạ thật. Đôi môi Yong Goo đang run lên bần bật. Chân run đến mức này thì ngã xuống sàn cũng chẳng có gì lạ lùng. Nhưng Yong Goo đang phải dồn hết sức lực để có thể đứng vững. Với những người khác, anh ta chỉ là một kẻ ngốc, nhưng Yong Goo muốn để lại hình ảnh người bố đẹp đẽ nhất trong ký ức Ye Seung.
Quản giáo Jeong do dự một lúc rồi đóng cửa lại, gương mặt chất chứa tang thương. Trong lúc anh ta tra chìa vào ổ, Ye Seung vội nắm lấy song sắt cửa và hét lên.
“Bố! Từ giờ con sẽ ăn đậu thật nhiều! Thế nên bố đừng lo!”
Yong Goo cũng cười và nói lớn. “Hơ hơ hơ hơ! Ye Seung ngoan lắm ! Ye Seung là một đứa trẻ khỏe mạnh mà.”
“Con sẽ mang chiếc cặp này và học thật giỏi! Phải nhận thật nhiều điểm 100 mới được!”
“Oa ha ha ha! Ye Seung là số 1! Số 1!” Yong Goo giơ hai ngón tay cái lên và bắt đầu hát lớn bài hát ưa thích nhất.
“Trong vô số những vi tinh tú kia…”
Là bài hát trong phim hoạt hình Thủy thủ mặt trăng. Ye Seung cũng phá lên cười và hát theo.
“Có thể gặp được anh…”
“Không thể là điều tình cờ… Hơ hơ…”
Bài hát tươi vui dưới giọng ca của hai bố con bỗng trở nên não nề, buồn thảm. Min Hwan, quản giáo Kim, quản giáo Jeong cùng cúi gằm mặt xuống. Rồi Ye Seung cười với khuôn mặt đầm đìa nước ămts giống như đã dự cảm được điều gì đó sắp kết thúc. Nhưng vẫn khoa chân múa tay về phía bố một cách đáng yêu.
“Nhân danh công lý! Ta sẽ…” Không biết tại sao mình lại hay khóc như thế, Ye Seung thấy mình thở hắt. “…Tha thứ… cho ngươi!”
“A…a…”
Khoảng khắc đó, Yong Goo há miệng lớn. Như muốn nói điều gì đó, đã mở miệng ngập ngừng rồi nhưng lại không thể cất lên lời. Chỉ a a lên được mấy tiếng, rồi cũng chẳng còn sức kêu lên nữa, bèn ngậm miệng lại. Rồi ngay sau đó lại há hốc mồm nở một nụ cười ngây ngô hơn cả thường ngày.
Min Hwan đứng đằng sau cùng quản giáo Kim lần lượt nhìn nhau rồi cũng oang oang hát theo.
“Ye Seung nhân danh công lý đã tha thứ cho ta! Ha ha ha!”
Min Hwan từ lúc nào đã không dám nhìn thẳng vào bộ dạng người ấy, chỉ muốn anh ta hét lên như thế với mình, nhưng cuối cùng lại chỉ biết cúi đầu.
Bây giờ đã đến lúc phải đi rồi. Biết đây là lần cuối cùng, Yong Goo nhìn đi nhìn lại gương mặt con gái. Đó là Ye Seung khi vừa mới sinh ra, cũng là Ye Seung hồi nhỏ nếu không có bố thì không thể làm được việc gì, là Ye Seung xinh đẹp và thông minh, là Ye Seung với giọng hát thiên thần. Yong Goo đã khắc cốt ghi tâm tất cả.
“Ye Seung à, con có thể tự đi được chứ? A a a… bố… không …không đi cùng nhưng con vẫn có thể can đảm tự đi phải không?”
Yong Goo run rẩy hỏi Ye Seung và cô bé gật đầu một cách rất cứng rắn.
“Vâng, Ye Seung có thể tự đi được mà.”
“Ye Seung à…”
Yong Goo sững lại nhìn con gái, ánh mắt thảm thương buồn bã rồi lại cười phấn khởi và vẫy tay với cô bé.
“Tạm biệt nhé!”
Ye Seung không hiểu tại sao câu nói ấy lại khiến cô bé đau lòng đến vậy, vội lắc đầu, Ye Seung nói lớn.
“Bố à, Merry Chrismas!”
Yong Goo cũng thì thầm nói theo, “Merry… Chrismas…”. Và mạnh mẽ quay đi.
Yong Goo bắt đầu di chuyển dứt khoát và vung tay vung chân như đang hành quân. Ye Seung nắm chặt tay vào song sắt, lo lắng nhìn dáng đi từ đằng sau của bố. Yong Goo với đôi môi run rẩy và tiếng khóc như sắp vỡ ra, mỗi khi quay lại, vẫn cứng rắn vẫy tay với Ye Seung, còn Ye Seung cũng cười toe toét và vẫy tay lại với bố.
Cứ như thế khoảng cách giữa hai bố con xa dần. Sắp không được nhìn thấy nhau thêm phút giây nào nữa, Ye Seung bỗng hoảng hốt, Yong Goo quay lại nhìn con thêm lần nữa. Nước mắt lưng tròng, Yong Goo cố nghiến chặt răng để Ye Seung không thể nhìn thấy mình khóc lóc. Càng đi khuôn mặt của Yong Goo càng trở nên méo xệch.
Bây giờ trước mặt Yong Goo đã là ngã rẽ. Đi qua đoạn rẽ này sẽ không thể nhìn thấy Ye Seung thêm một lần nào nữa. Thế nên Yong Goo không quay lại nhìn. Muốn để lại hình ảnh đẹp đẽ trong lòng Ye Seung, để sau này khi cô bé biết tất cả sự thật sẽ không cảm thấy quá đau buồn.
Và chỉ cần đi qua ngã rẽ kia thôi, sẽ tới ranh giới của sự sống và cái chết, đúng lúc đó, Yong Goo quỵ ngã, đôi vai rũ xuống trong tiếng khóc thổn thức.
“Bố ơi…”
Tấm lưng rộng lớn và vững chãi của bố đã khuất, bóng hình ấy đã hoàn toàn biết mất. Ye Seung thảng thốt dồn hết sức lực lên đôi bàn tay, nắm chặt lấy song cửa. Không thể chịu đựng được dự cảm bất an. Cô bé cảm giác như mình không thể gặp lại bố một lần nào nữa, tiếng khóc vang lên không ngừng.
Bố đã đi mất rồi.
Ye Seung siết chặt lấy song cửa, cố vớt vát chút hy vọng mong manh cuối cùng, thì thầm nhẩm đếm.
“Một… hai … ba!”