Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7

Chương 3


Bạn đang đọc Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7: Chương 3


Tưởng chừng những điều ngọt ngào và khờ khạo nhất đều tồn tại trên gương mặt ấy. Mỗi khi kể về mẹ, nước mắt bố đều ứa ra giàn giụa và nụ cười ngờ nghệch lại xuất hiện. Dù trí tuệ không được bình thường nhưng những người thiểu năng như bố cũng chẳng thể che giấu được nỗi buồn đã cố chôn chặt khi nghĩ đến những người thân yêu.
Bố đón nhận cái chết của mẹ với suy nghĩ của một đứa trẻ 6 tuổi. Và việc bị bỏ rơi đã ảnh hưởng rất nhiều đến bố, nó làm ông càng trở nên ngờ nghệch đến lạ lùng.
Hồi đấy gia đình tôi rất nghèo, dù bây giờ cũng chẳng khá hơn… Khi cùng bố đến chỗ làm, ông luôn nắm chặt tay tôi và hét to. “Cẩn thận ô tô, cẩn thận chó cắn nha con.” Mỗi khi như vậy bà chủ nhà đều châm chọc. Bà ấy cũng tốt tính, dù đôi khi có hơi thẳng thắn khiến người khác bực mình.
Trong suy nghĩ của một đứa trẻ 8 tuổi, Ye Seung tôi không hề thấy mình nghèo khó hay bần hàn. Bởi tôi còn có một người bạn, một người bố dịu dàng và yêu thương tôi nhất trên đời này.
Khi làm việc trong siêu thị, bố là một nhân viên vô cùng thật thà. Dù đến bất cứ nơi đâu, gặp bất cứ ai, bố đều cười rạng rỡ. Tính cách lạc quan yêu đời, cùng sự tốt bụng đến ngạc nhiên của bố khiến mọi đồng nghiệp vô cùng yêu quý, cả những lúc tham gia tình nguyện cũng vậy. Ngôi nhà của chúng tôi luôn tràn ngập tiếng cười, và mỗi ngày trôi qua với tôi đều đầy ắp những phút giây vui vẻ.
Nhưng chỉ cần bước ra khỏi nhà, những người lạ mặt sẽ lại tránh né và giữ khoảng cách với ông bố đáng thương của tôi.
“Cái chung cư ấy chẳng đắt tí nào đâu, sau này chúng ta cũng có thể sống ở đó được.”
Tôi thốt lên sau khi bị đuổi ra khỏi sân chơi và đang trên đường trở về nhà. Được bố nắm tay suốt, tâm trạng tôi dần tốt hơn rất nhiều. Bố gật đầu tán thành và cười hớn hở, bố con tôi cứ thế dung dăng dung dẻ suốt cả đoạn đường.
“Nhà chúng ta còn tốt hơn, cái chung cư ấy như chuồng gà ý bố nhỉ?” Nghe tôi hỏi, bố gật đầu lia lịa. Mỗi khi hưởng ứng ai đó bố đều làm thế. “Nhưng… cũng chẳng đúng lắm…”
Dù sao cái chuồng gà cũng không thể sánh với nó. Căn phòng đơn chật hẹp chúng tôi đang sống sao có thể so bì với khu chung cư xa xỉ ấy cơ chứ. Nhưng có vẻ bố vẫn rất thích thú với câu nói ban nãy. Tôi mỉm cười và nắm tay bố chặt hơn, đung đưa dung dẻ.
“Hơ hơ!” Bố cười lớn.
Tôi nhảy chân sáo vui vẻ trên những viên đá lát vỉa hè. Bố thả tay tôi ra và bước theo sau. Dần quên đi việc bị đuổi ra khỏi sân chơi, trước mắt chúng tôi giờ chỉ có con đường phủ đầy tuyết trắng. Hai bố con cùng nhau bước đi, in hằn dấu ấn lên những con đường – bàn chân nhỏ bé của tôi và bàn chân to hơn của bố.
Bất chợt, một bài hát quen thuộc ở đâu đó vang lên… Xin lỗi, tôi không thể nói thật. Giá như khoảnh khắc này chỉ là một giấc mơ…
Hai bố con tôi đột nhiên cùng một lúc quay đầu nhìn lại. A, nhạc quảng cáo bộ phim hoạt hình Thủy thủ mặt trăng yêu thích của tôi mà. Tiếng nhạc phát ra từ bên trong ô cửa kính bày hàng mẫu của một cửa hàng. Tôi nắm tay bố, chạy vội về phía đó, rồi dán mắt dán mũi vào ô kính lạnh buốt ấy để có thể nhìn rõ hơn.
“Oaaaaaaa…”
Đập liên hồi đôi bàn tay đang đeo găng vào cửa kính, tôi thốt lên đầy kinh ngạc. Ngay trước màn hình tivi đang chiếu bộ phim Thủy thủ mặt trăng là chiếc cặp sách đẹp tuyệt vời, như đang tỏa ánh sáng lấp lánh chờ đợi tôi. Mũi đỏ ửng vì áp vào cửa kính, tôi phải gắng sức để hít thở bình thường. Và bố cũng đang làm y như tôi vậy.

“Oaaaaa, Ye Seung ơi, cặp sách này!” Bố thốt lên.
Tôi gật đầu lia lịa với gương mặt hân hoan vui sướng. Cửa hàng này sẽ bán cặp sách Thủy thủ mặt trăng trong 10 ngày rồi sẽ đổi sang mặt hàng khác. Tôi rất muốn biết chiếc cặp giá bao nhiêu, nhưng chỉ biết gắn chặt mắt vào nó mà chẳng thể thốt nên lời.
Thế nhưng dù chỉ với suy nghĩ của một đứa trẻ, tôi cũng biết với hoàn cảnh gia đình mình, chiếc cặp này quá xa xỉ. Vậy là tôi phải dằn lòng kìm nén và không dám mè nheo bố một lời. Nhưng bằng cách nào đó bố vẫn biết được, bố nói giọng vô cùng tự hào rằng hôm nào được lĩnh lương, sẽ đến đây mua cho tôi ngay.
“Nhận được lương tháng này, bố sẽ mua cặp cho Ye Seung nha.”
Kể từ hôm đó, đều đặn mỗi ngày, cứ tan làm về, bố đều đi qua con đường ấy, nhìn chăm chăm vào chiếc cặp trong cửa hàng rồi mới trở về nhà. Dù tôi và bà chủ nhà trọ có nói thế nào, bố vẫn cứ đến cửa hàng như một nhiệm vụ, để có thể đứng trước tấm cửa kính và chìm đắm vào nhạc quảng cáo phim hoạt hình Thuye thủ mặt trăng. Ngắm nghía kỹ càng chiếc cặp, bố mới an tâm về nhà với nung nấu trong lòng sẽ sớm mua được cho con gái yêu.
Hôm nay là ngày bố được nhận lương. Lòng tôi xáo trộn đủ mọi cảm xúc. Bố tuyệt đối không bao giờ nói dối đâu. Chiếc cặp sắp thuộc về tôi rồi.
Tôi và bố đứng trước ô cửa kính của cửa hàng, vừa vỗ tay thích thú hát theo lời bài hát đang được phát, vừa nhìn không biết chán chiếc cặp sách Thủy thủ mặt trăng cuối cùng còn sót lại. Bất chợt bài hát kết thúc và chuyển sang đoạn quảng cáo về cặp sách Thủy thủ mặt trăng. Tôi với bố không ai trước ai, cùng đứng dậy và làm theo những động tác vui nhộn của Thủy thủ mặt trăng.
“Nhân danh chính nghĩa ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!” Sau đó nhìn nhau cười phá lên.
Bỗng một người đàn ông mặc áo vest bước vào từ phía cửa chính và cầm chiếc cặp sách của tôi lên. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế Thủy thủ mặt trăng nhìn theo, ông ấy cầm chiếc cặp tiến vào bên trong cửa hàng và đưa ột đứa bé trạc tuổi tôi.
Ôi! Không…!
Tôi không thể cứ đứng chết trân như vậy, vội chỉ cho bố chiếc cặp sách đã bị người khác mua, nước mắt lưng tròng.
“Ơ… bố ơi! Cặp sách của con…”
Cô bé trong cửa hàng nhẹ nhàng khoác cặp sách Thủy thủ mặt trăng lên vai và cười vui sướng. Bố tôi đứng nhìn ngây ra một lúc rồi bất ngờ thốt lên.
“Cặp sách của Ye Seung…”
Bố vội vã bước vào cửa hàng. Những bước chân liều lĩnh giậm lên sàn nhà lộ rõ vẻ hoảng hốt, bố tôi tiến lại gần gia đình đứa bé gái đang đứng gần quầy tính tiền. Nhưng họ đã trả tiền xong.
“Cặp sách này Ye Seung sẽ mua mà!” Bố nói bằng giọng ngập ngừng. Cả gia đình đứa bé đang sắp rời khỏi cửa hàng quay lại nhìn bố.

“Sao vậy?” Mẹ đứa bé hỏi.
Tôi thấy khuôn mặt như sắp khóc của bố qua cửa kính. Bố quay lại nhìn tôi một lần nữa rồi nói.
“Tôi đã đợi rất lâu để mua chiếc cặp sách này mà!” Giọng bố nghẹn ngào khiến cả người đàn ông và chủ cửa hàng đều quay lại nhìn.
Tôi bắt đầu mếu máo, răng cắn chặt bước vào cửa hàng. Lúc ấy có lẽ tôi không còn nghĩ đến lòng tự trọng nữa.
“Ngày nào tôi và Ye Seung cũng đến đây xem cặp sách Thủy thủ mặt trăng đấy. Phải không Ye Seung?”
“Có ngày còn đến hai lần nữa ạ!”
“Ừ, hai lần một ngày cũng có nữa!”
Bố nói to hơn và tiến đến giật lấy chiếc cặp sách khiến người đàn ông cau mày giận dữ. Chủ cửa hàng nhìn tôi thương hại, nhưng chính khuôn mặt ấy lại khiến cho sự tức giận trong lòng tôi nghẹn ngào. Tôi đã chờ đợi chiếc cặp sách ấy bấy lâu nay, bố đã phải làm việc vất vả dưới tiết trời giá buốt, đôi tay đông cứng chỉ để kiếm tiền mua chiếc cặp ấy cho tôi!”
Nhưng người đàn ông kia vẫn lạnh lùng cương quyết. “Rõ ràng con gái tôi đã chọn cặp sách này trước.”
Tôi không nói nổi điều gì, nước mắt cứ thế lăn dài. Từ khi nhìn thấy chiếc cặp sách ấy tôi đã mê mẩn vô cùng và luôn muốn có được nó. Đứa bé kia sao có thể chọn trước tôi được chứ.
Nhìn những giọt nước mắt ấm ức của tôi, bố luống cuống không biết phải làm gì. Nhưng không định sẽ mua cho tôi thứ gì khác hay một món đồ tương tự, bố dứt khoát phải mua chiếc cặp sách kia cho bằng được.
Bố với tay về phía cô bé – đôi bàn tay ẩm ướt vì phải đổ đất khi làm việc, đôi bàn tay to khỏe đẩy xích đu cho tôi chơi trong công viên, đôi tay đã cùng tôi chơi trò nặn người tuyết mỗi khi mùa đông đến… Bố đã đưa tay về phía đứa bé và nói.
“Hôm nay là ngày nhận được tiền lương nên tôi đã hứa sẽ mua cặp sách này cho Ye Seung mà… A, cặp sách đẹp…”
Dù bố đã cố tỏ ra bình thường nhưng những hành động ấy vẫn khiến đứa bé sợ hãi, đôi mắt mở to nhìn bố.
Khi ấy tôi thấy căng thẳng vô cùng, tuy không thể lý giải nhưng tôi không muốn bố làm vậy. Nếu không có lẽ mọi việc đã khác. Bà mẹ cô bé hết sức bất ngờ, vội vàng đến gạt phắt tay bố ra.

“Anh động tay vào đâu thế hả?”
Bốp. Một âm thanh đột ngột vang lên khiến tôi giật nảy mình và đôi vai trở nên run rẩy. Người đàn ông đó chẳng nói chẳng rằng lao vào đánh bố tôi. Cả bố, cả tôi đều ngây người vì ngỡ ngàng không hiểu.
“Mày vừa làm gì con gái tao đấy?” Ông ta thốt lên đầy phẫn nộ. Bố sững sờ choáng váng, còn tôi không nói được lời nào khi thấy dáng điệu ngập ngừng của bố. Nhưng dường như chưa hết tức giận, ông ta tiếp tục giơ tay lên đánh liên tiếp vào mặt bố tôi.
Bốp, bốp, những âm thanh chát chúa vang lên bên trong gian hàng chật hẹp. Tâm trạng rối bời như chính mình bị đánh, tôi giận đến mức nước mắt cứ trào ra nhưng mắt vẫn trợn trừng nhìn thẳng vào người đàn ông và nói.
“Tại sao lại đánh bố cháu? Chú sẽ bị bắt vào sở cảnh sát đấy!”
Nhưng sao giọng tôi lại không có chút sức lực nào thế này. Người đàn ông đó vẫn không ngừng có những hành động bạo lực, rồi thình lình túm lấy cổ áo bố.
“Quý khách, xin dừng lại đi…”
Ông chủ cửa hàng vội vã chạy lại. Tôi chen vào giữa bố tôi và người đó, lấy hết sức đẩy chân ông ta ra, nhưng bằng ấy vẫn chưa đủ, tôi hét to.
“Chú nói xem, chúng cháu đã làm gì mà chú lại đánh bố cháu như thế! Bố con cháu đã làm sai chuyện gì? Tại sao chú lại như thế? Tại sao?”
Tôi vừa khóc vừa gào lên như vậy. Đứa con gái của ông ta thấy thế cũng òa khóc theo. Cửa hàng vốn đã nhỏ bé giờ trở nên ồn ào bởi tiếng khóc của hai đứa tôi. Thấy tôi khóc ghê quá, bố vội ôm tôi vào lòng. Gương mặt bố cũng giàn giụa nước mắt. Vừa khóc tôi vừa lấy tay quệt nước mắt trên má bố tôi.
Được tôi vỗ về, bố bất giác bật cười. Ôm tôi vào lòng rồi đưa một tay véo má, thì thầm cự nự. “Ye Seung nhà mình chưa ngoan rồi… Cháu bé, cháu thật dễ thương…”
Tôi cũng ôm chặt lấy bố và khóc nức nở. Người đàn ông ấy vừa lầm bầm chửi rủa, vừa đưa vợ con ra khỏi cửa hàng rồi biến mất.
Chiếc cặp Thủy thủ mặt trăng màu vàng của tôi đã bị cướp đi như thế đấy.
* * *
“Nếu lần sau gặp lại ông ta, nhất định con sẽ không để yên đâu.”
Từ khi sinh ra đến giờ, hôm nay là ngày tôi thấy tức giận nhất. Dù bọn trẻ con hàng xóm trêu đùa ác ý, gọi bố là tên ngốc, còn tôi là con gái của một tên ngốc nhưng cũng chẳng thể khiến tôi phẫn nộ đến mức này.
Tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!
Tôi nhớ người đàn ông ấy đã lẩm bẩm như vậy. Rồi cướp đi chiếc cặp và nổi giận với tôi nữa.
Bố còn đang phân vân làm sao để tôi hết bực mình, bèn nghĩ ra việc mua mì đen cho tôi vì trong túi bố cũng không còn nhiều tiền lắm. Nhà tôi ở đầu dốc, luôn bị giao hàng đến muộn, nên phải đợi bao nhiêu lâu mới được ăn mì. Vì thế cơn tức giận của tôi cũng chẳng thể nào nguôi ngoai. Tôi vừa đặt bát mì lên bàn vừa không ngớt càu nhàu.

“Phải giao ông ta cho cảnh sát để họ tống vao ngục mới được! Dù có xin lỗi thế nào thì chúng ta cũng nhất định không tha thứ! Phải để ông ta bị tù chung thân!”
“Kẻ xấu xa! Dám cướp cặp sách của Ye Seung…”
Bố vừa xé lớp giấy bọc bát mì vừa gật gù. Điệu bộ này của bố xem ra so với việc bị đánh thì bị cướp mất chiếc cặp còn đáng buồn và thất vọng hơn vậy. Đến giờ tôi vẫn nhìn thấy những dấu tay của ông ta hằn trên gương mặt bố, tôi đau lòng đến mức há hốc miệng.
“Không phải vì chiếc cặp đâu, vì việc bố bị đánh cơ mà.”
“Hơ hơ, không sao đâu, không đau tí nào.”
Bố lại cười. Chắc là nói dối đấy. Bố cứ một mực bảo không đau, nhưng tôi thấy lúc bị đánh âm thanh phát ra to lắm, lại còn đánh mấy lần liền, làm sao mà không đau được chứ. Chắc sợ tôi lo nên bố cứ lắc đầu quầy quậy và khăng khăng là không đau một chút nào. Tôi chỉ biết thở dài và gật đầu đồng ý.
“Sau này lớn lên con nhất định sẽ bảo vệ bố. Thế nên bố phải cười, bố biết chưa?”
“Ờ! Hứa nha!”
Bố thích thú giơ ngón út ra, chúng tôi ngoắc ngón tay của mình vào nhau thật chặt. Có vẻ việc này khiến bố vui lắm, ngoác miệng cười toe toét đến tận mang tai.
“A ha! Ye Seung cũng cười rồi này. Móc ngoéo rồi đó nha!”
“Vâng, móc ngoéo!”
Chúng tôi vừa nhìn nhau vừa cười hớn hở và bắt đầu ăn mì đen một cách ngon lành. Bố tách đôi đũa tre ra và đặt vào tay tôi. Bố cũng làm vậy với đôi đũa của mình, rồi đang trộn mì, bỗng bố thốt lên.
“Tại sao trong ngõ nhà mình chỉ có mỗi chỗ đấy bán loại cặp ấy nhỉ?”
Đến giờ hình như đầu óc bố vẫn vương vấn chiếc cặp Thủy thủ mặt trăng. Chiếc cặp quả thật cần thiết với tôi nhưng bố có vẻ còn tiếc nuối hơn nhiều.”
“Thì tại nhiều người thích cặp đấy mà bố.”
Tôi vừa gắp đậu trong bát mình ra vừa nhanh nhảu đáp lời. Gì chứ tôi cực ghét ăn đậu, tôi đang rất tập trung nhặt hết đậu để chuyển sang bát của bố. Bố cũng bắt đầu gắp dưa chuột sang bát tôi. Tôi ghét đậu nên mới bỏ ra còn bố dù thích ăn dưa chuột nhưng cũng cho tôi hết. Chúng tôi cứ chuyển qua chuyển lại cho nhau như vậy.
Sau khi việc chuyển đậu và dưa chuột xong xuôi, bố gắp một gắp to mì đen và nói. “Trước khi Ye Seung nhập học, bố nhất định sẽ mua cho con chiếc cặp Thủy thủ mặt trăng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.