Điều Giáo Sư Đích Chức Nghiệp Đạo Đức

Chương 20


Đọc truyện Điều Giáo Sư Đích Chức Nghiệp Đạo Đức – Chương 20

Trước khi ra cửa, Ngụy Cửu nhìn gương sửa sang lại dung nhan của mình .

Hắn lập tức sẽ đi ra ngoài cùng Tạ Vấn Thiên gặp mặt chụp tập chân dung SM gì kia .

Ai cũng biết chụp chân dung kia chính là công việc của trai đẹp gái xinh , cho nên hình tượng của mình tuyệt đối không thể có gì sơ suất được.

Ngụy Cửu một bên sờ tóc đã chỉnh tề, một bên hướng mình trong gương gật gật đầu, coi như vừa lòng.

Ngoài ba mươi , nam nhân vào giữa tuổi trẻ đường hoàng cùng chín chắn chững chạc trong lúc đó, trạng thái như vậy thì tốt nhất.

Là tốt rồi giống tình yêu của mình cùng Tạ Vấn Thiên trong lúc đó mờ mịt không có từ nói , cảm giác như vậy thì đẹp nhất.

Chỗ chụp hình không phải ở nơi làm việc của Tạ Vấn Thiên , Trịnh Khốc chê nơi đó không đủ chuyên nghiệp, đặc biệt dùng nhiều tiền thuê một cái studio, rồi mới tiếp tục để cho Tạ Vấn Thiên đem đạo cụ SM cần dùng đến đều mang qua.

Hắn cùng Tạ Vấn Thiên ngồi bàn bạc nội dung của buổi chụp hình hôm nay, mở đầu tạm thời là vài cái tạo hình đơn giản dùng dây thừng trói buộc , thời điểm cần thiết sẽ cần Ngụy Cửu phối hợp một chút phản ứng sinh lý .

“Yo, Cửu ca đến đây, ăn mặc đẹp trai thế a.”

Trịnh Khốc thấy Ngụy Cửu một thân hưu nhàn âu phục(*), cà- vạt lung lay lập tức trêu ghẹo mà cười lên.

Tạ Vấn Thiên liếc mắt Ngụy Cửu một cái, trước mắt có loại cảm giác kinh diễm, Ngụy Cửu như nam nhân có chút bất cần đời vậy , lựa chọn trang phục như tự do tùy ý rồi lại lộ ra chững chạc chín chắn vậy , quả là vô cùng khiến hắn toả sáng.

Chính là. . . . . . Chẳng lẽ Ngụy Cửu không biết hôm nay hắn hoàn toàn không cần mặc quần áo sao?

“Cửu ca, lát nữa vào đó thì đem quần áo này cởi đi, vướng bận.”

Tạ Vấn Thiên bất đắc dĩ mà nhìn Ngụy Cửu dào dạt đắc ý, đắc mãn, câu nói đầu tiên liền đem đối phương đang vui sướng lập tức rơi xuống đáy cốc.


“Tiểu Tạ, cậu là rắn độc ~”

Trịnh Khốc giả vờ giật mình mà nhìn Tạ Vấn Thiên xua tay, đồng tình mà nhìn vẻ mặt Ngụy Cửu nhanh chóng biến thành màu đen .

Trước kia trần trụi trước mặt Tạ Vấn Thiên , Ngụy Cửu đã trải qua cảm giác xấu hổ đến không sao cả rồi lại kiên quyết phải câu dẫn , mà hiện tại, còn phải lỏa thể trước cái tên ăn mạc lòe loẹt kia, Ngụy Cửu lại bắt đầu khôi phục tới trạng thái ngượng ngùng.

Dưới ánh mắt nghiêm khắc thúc giục của Tạ Vấn Thiên , hắn cỡi hết quần áo, chỉ còn cái quần lót, nhưng sao cũng không xuống tay cởi .

“Quên đi, quên đi, vừa mới bắt đầu,để Cửu ca mặc quần chụp trước đi.”

Này khi ra miệng, Trịnh Khốc người hiểu ý đi ra giảng hòa, anh ta hướng Tạ Vấn Thiên trừng mắt nhìn, đối phương lập tức ngầm hiểu.

Ngụy Cửu cảm ơn mà hướng anh ta gật gật đầu, Tạ Vấn Thiên bên này đã lấy một mớ dây thừng màu trắng đến .

Tạ Vấn Thiên đem Ngụy Cửu lại từ đầu đến chân mà nhìn một lần, cùng Trịnh Khốc trao đổi ánh mắt, “Liền theo năm hoa bắt đầu đi.”

Cái gì gọi là đơn giản nhất ? Ngụy Cửu còn đang buồn bực không lấy lại tinh thần, một thòng lọng dây thừng đã vòng lên trên cổ hắn .

“Ngũ hoa đại bảng(*), là phương pháp trói buộc truyền thống của Trung Quốc chúng ta .”

Tạ Vấn Thiên thấy hắn có chút căng thẳng, một bên cùng hắn nói chuyện phiếm dời đi lực chú ý, một bên bắt đầu nghiêm túc mà kéo dây quấn cánh tay.

Nhìn qua ngón út bị dây thừng thô quấn cũng không có mang đến cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng , Ngụy Cửu bình tĩnh mà ở dưới điều khiển của Tạ Vấn Thiên hai cánh tay bị dây thừng màu trắng cắt thành một khối khối , bởi vì cơ thể hắn rắn chắc, nhìn qua, là tốt rồi giống một khối khối thịt khô hảo hạng.

“Thời xưa hoàn cảnh của phạm nhân tử hình đều trói buộc như thế ,vô cùng chặt chẽ, tuyệt đối tránh không ra, hơn nữa càng giãy dụa càng làm cho người ta thống khổ.”

Tạ Vấn Thiên đem đầu dây thừng theo cái vòng trên cổ Ngụy Cửu đi xuống kéo ra đến trói chặt cổ tay giao nhau ở sau lưng hắn , Ngụy Cửu lập tức cảm thấy có chút hít thở không thông , không thể không cao cao ngẩng đầu.


“OK, hoàn thành.”

Tạ Vấn Thiên kéo sau lưng Ngụy Cửu giữa cuộn dây thừng xuống, nghe thấy đối phương bị buộc chặt phải rên rỉ một tiếng, hé ra mặt đều là đau đớn chịu đựng.

“Giỏi quá.”

Trịnh Khốc đỡ Ngụy Cửu đứng ở trước miếng bối cảnh màu đen , làm cho hắn đứng vững, nhịn không được ở trên bò ngực rắn chắc của hắn sờ soạng.

Ngụy Cửu bị anh ta sờ tới dựng tóc gáy , vội vàng muốn đi tìm Tạ Vấn Thiên cầu cứu, hắn là đồng ý đến chụp chân dung, nhưng không phải là đồng ý bị đầu mào gà này phi lễ a.

Chính là tác dụng của trói gô thậm chí ngay cả quay đầu đều hạn chế , Ngụy Cửu quay đầu liền cảm thấy được dây thừng chặt đến lợi hại, vội vàng không dám lại nhìn xung quanh.

Lúc này Tạ Vấn Thiên ở đằng sau quan sát Ngụy Cửu thân này buộc chặt đã đi tới, chụp bờ vai của hắn đối với hắn nói, “Một hồi biểu hiện phải chút tự nhiên .”

“Cái gì biểu hiện?” Ngụy Cửu ngẩng đầu hỏi.

“Coi bộ dáng anh như heo bị giết , Cửu ca, làm một người đẹp trai, anh hiện tại chẳng lẽ không nên gợi cảm chút sao ?”

Trịnh Khốc vui cười lại vừa ở ngực Ngụy Cửu sờ soạng hai cái, thậm chí còn công khai bày ra chọc ghẹo mà nhéo nhéo đầu nhũ hắn .

“Uy. . . . . . Đừng nhéo, hắn chính người của em.”

Tạ Vấn Thiên nhìn thấy vẻ mặt thối của Ngụy Cửu liền biết hắn rất sợ Trịnh Khốc hệ xúc tua chân chính này , vội vàng giảng hòa.

Ý của cậu vốn là nếu Ngụy Cửu giao cho cậu điều giáo, khẳng định chính là đối tượng cậu phải phụ trách , mà nghe vào trong tai Ngụy Cửu , này chắc chắn là tuyên ngôn tình yêu.


Tức khắc, Ngụy Cửu nhìn Tạ Vấn Thiên, trong mắt tràn ngập cảm kích cùng tình yêu, “Tiểu Tạ , cậu đối tôi thật tốt.”

Tạ Vấn Thiên bị buồn nôn cả người phải run lên, Trịnh Khốc bên cạnh đã biết điều mà cười buông tay ra .

“Úc úc, cũng là a, Cửu ca chính là người của tiểu Tạ , anh chẳng qua là muốn thời điểm Cửu ca chụp ảnh thoạt nhìn thêm chút gợi cảm mà thôi, nếu không, em giúp anh ta sờ phía dưới. Cũng đừng quên, chúng ta là chụp chân dung cho tạp chí *** nga ~”

“Thêm chút gợi cảm ?”

Tạ Vấn Thiên cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thẳng vào Ngụy Cửu bị bắt ưỡn ngực ngửa đầu , cặp tay thượng đế kia chậm rãi giử ở cổ hắn .

” Bộ dáng anh bị trói lên thật là đẹp mắt.” Cậu một bên ôn hòa mà nói chuyện, một bên nhẹ nhàng theo dây thừng vuốt ve hai cánh tay của Ngụy Cửu.

“Ân, phải không. . . . . .” Ngụy Cửu thấp xuống mà cười , thực hưởng thụ Tạ Vấn Thiên đối với hắn ôn nhu vuốt ve .

“Đương nhiên, buộc chặt thân mình chính là một nghệ thuật.”

Tạ Vấn Thiên ánh mắt thâm sâu từ khuôn mặt chịu đựng của Ngụy Cửu đi xuống, dừng ở ngực của hắn , vừa mới bị Trịnh Khốc xoa nắn một phen , thân thể Ngụy Cửu hình như là có chút biến hóa.

Cậu tiến lên từng bước, kề sát gần Ngụy Cửu, tay theo ngực đối phương xẹt qua, từng bước một ôn nhu sờ đến bụng khiến tim kẻ khác đập nhanh.

” Cổ tay anh giãy dụa một chút .”

Tạ Vấn Thiên đưa ra mệnh lệnh, Ngụy Cửu nghe lời giãy dụa một chút, không thể tránh được mà trói buộc làm cho nội tâm hắn nổi lên vội vàng khác thường.

“A. . . . . .”

Bỗng nhiên, một tay của Tạ Vấn Thiên cách quần lót Ngụy Cửu , nhẹ nhàng bao phủ tới trên bộ phận nam tính của hắn , chỉ dùng lòng bàn tay chậm rãi chà xát .

Ngụy Cửu rên rỉ một tiếng, thân thể không tự giác mà lại vặn vẹo một chút, dây thừng trên cổ tay tác động cái vòng trên cổ , làm cho hắn cảm thấy rất khó thở. Hắn không thể không khống chế được cảm nhận của mình nhạy cảm mà rung động cảm thụ, cố nén Tạ Vấn Thiên không lạnh không nóng mà khiêu khích, hai mắt nhắm lại , điều chỉnh hô hấp lần nữa.


Tiếng hít thở ồ ồ , tượng trưng cho tính thèm muốn của Ngụy Cửu .

Tạ Vấn Thiên một tay kéo thắt lưng tráng kiện của hắn, một tay tiếp tục kích thích hắn , môi dừng lại ở bên tai đối phương , như hướng dẫn mà nói nhỏ, “Có phải hay không rất muốn dùng tay của mình đi chạm vào nơi đó, có phải hay không cảm thấy trong lòng ngứa ngáy ?”

“Ách. . . . . .”

Ngụy Cửu cắn môi, yên lặng mà gật đầu , thời điểm ánh mắt lần thứ hai mở ra đã có chút khát vọng rõ ràng phân ra bị dày vò .

“Vậy anh trước hết chịu đựng đi.” Tạ Vấn Thiên cảm thấy được trong lòng bàn tay có chút ẩm ướt , quyết định mà đem Ngụy Cửu đẩy, nhanh chóng tránh ra.

Thế là, Ngụy Cửu chịu đựng mà đứng ở trước miếng bối cảnh, bởi vì bị buộc chặt mà trở thành tư thế ưỡn ngực, trong ánh mắt tràn ngập đói khát cùng hoang mang, cùng với phần dưới trên quần lót màu trắng không rõ vì sao ẩm ướt liền bị Trịnh Khốc bên cạnh chợp lấy thời cơ mà nhanh chóng chụp được.

Tắk. . . . . . Tắk. . . . . .

Trịnh Khốc hài lòng mà chụp Ngụy Cửu bị Tạ Vấn Thiên làm bày ra tư thế khác nhau, từ chính diện chụp đến mặt bên, từ kính xa chụp đến kính gần.

Cuối cùng bày ra là một cái màn ảnh từ dưới hướng lên trên .

Ngụy Cửu hai chân mở rộng ra mà bị trói ở trên ghế, trên mặt thân thể ở đèn bối cảnh chiếu xuống cực nóng đã có vài giọt mồ hôi, đôi môi thường thường nhếch kia hiện giờ gợi cảm mà nửa mở ra, giống đang tìm một cái hôn, mà lông mày nhíu lại nhìn ống kính trong mắt lại lắng xuống một loại nhan sắc làm cho người ta mơ màng .

Tuyệt vời nhất phải là quần lót của hắn như ẩn như hiện, đó là quần lót màu trắng, bởi vì bị dịch tuyến tiền liệt làm ướt nhẹp, đã muốn trở nên bán trong suốt, bộ phận phía dưới nửa bừng bừng quật cường mà đứng vững ,tạo thành một hình dạng cái lều nhỏ duyên dáng .

“Biểu hiện phải chịu đựng nữa một chút. . . . . .”

Trịnh Khốc thì thào mà nói, ngồi xổm dưới chân Ngụy Cửu tìm kiếm góc độ chụp tốt nhất .

Mà Tạ Vấn Thiên thì ở một bên ôm tay thưởng thức tư thế của Ngụy Cửu , nói thật, cậu cảm thấy nam nhân này bày ra tạo hình quen thuộc này thật đúng là không tồi, có lẽ thật là có vài phần khí chất làm người mẫu .

(*) Hưu nhàn âu phục:

(*) Ngũ hoa đại bảng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.