Đọc truyện Điều Giáo Em Từ Nhỏ – Chương 5: Bị đánh thành đầu bò
Lúc Tử Khiêm dậy đã không thấy con bé Tử Di đâu, anh tưởng nó đi mua đồ ăn gì nên ngồi đợi, nửa tiếng vẫn không thấy nó về nên đi tìm. Trên đường đi anh hỏi mấy cô dì xung quanh, biết được tung tích của con bé, nó đã đi đến nhà thằng đầu bò Nhật Minh.
Anh gặp bác Hoa giúp việc hỏi con bé ngốc nghếch nhà mình có ở đây không, bác Hoa liền phán một câu nó ở trong phòng Nhật Minh làm anh tữ điên, cái con bé này không nghe lời anh mày gì hết! Thế là Tử Khiêm đi lên phòng hắn gõ cửa…
Tử Di hét lên một tiếng làm cả hai người Tử Khiêm và Nhật Minh giật mình, nó đau đớn ôm lấy phía dưới lùi sát vào góc tường, vẻ mặt thống khổ chực khóc.
-“Mẹ nó! Di Di em làm sao vậy? Nhật Minh mày mau mở cửa cho tao!” Giọng Tử Khiêm đặc biệt lo lắng, anh đập cửa không ngừng.
Nhật Minh nhìn con bé tội nghiệp trốn trong góc kia, lại bị tiếng đập cửa dồn dập thúc dục mở cửa, cậu tức giận hầm hổ đi ra. Nhật Minh vừa vặn nắm cửa, chưa kịp phản ứng đã bị ăn một cú đấm dũng mãnh của Tử Khiêm làm cậu theo quán tính ngã xuống ôm lấy má trái.
-“Con mẹ mày đã làm gì em tao? Tao đánh chết mày thằng đầu bò! “Định mệnh” mày thằng khốn!” Tử Khiêm tức điên liên tục đấm vào mặt cùng bụng Nhật Minh.
Nhật Minh bị bất ngờ không phản ứng kịp, ăn một giáng của Tử Khiêm liền không thể gượng dậy, cậu theo quán tính lấy hai cánh tay ôm đầu, cuộn vào thành một cục chịu đòn. Gì chứ bằng tuổi nhau nhưng Tử Khiêm làm lụng từ nhỏ, vẫn hơn cái thằng đầu bò Nhật Minh được bố mẹ bảo bọc.
-“Anh hai! Đừng đánh…hức hức… không được đánh…hức…” Tử Di sau khi khó khăn mặc lại quần áo liền lao ra ôm lấy cánh tay đang liên tục nện xuống bụng Nhật Minh.
-“Tao đánh chết mày thằng khốn! Dám dụ dỗ em tao!” Tử Khiêm điên cuồng đấm vào bụng cậu.
-“Đừng…hức hức…không được…hức… đừng đánh nữa…anh hai…huhu…” Con bé khóc rống lên khi thấy Nhật Minh cứ nằm bất động để Tử Khiêm đánh.
-“Có ai không…hức hức…bác Hoa… mau tới cứu…huhu…bác Hoa ơi…” Nó không kéo được cánh tay anh, liên tục gào lên kêu cứu, cứ như vậy lỡ như anh Nhật Minh bị đánh chết thì sao!
-“Đánh chết mày tên khốn khiếp! Tao đánh chết mày! Đánh chết mày!” Mỗi từ “đánh” vang lên Tử Khiêm liền đấm cậu một cái.
-“Anh hai…huhu…đừng đánh nữa mà… hức hức…” Con bé nhìn Nhật Minh khoé miệng chảy máu càng sợ hãi hơn, nó làm liều lao đến ôm chặt Nhật Minh để mình chịu đòn thay.
-“Mày đi ra, mau lên!” Tử Khiêm đấm hai cái vào Tử Di anh mới nhận ra mình đấm nhầm người, anh kéo con bé ra.
Tử Di nén đau khóc lóc cầu xin anh mình, khi bị anh kéo ra thì nó càng ôm chặt Nhật Minh hơn, nước mắt giàn giụa đầu lấc nguầy nguậy nhìn đến là tội nghiệp.
-“Mau buông nó ra! Mày có biết nó đang làm gì mày không hả?” Tử Khiêm tức giận nhìn chằm chằm em mình, con bé bướng bỉnh không chịu buông ra càng làm anh thêm điên tiết.
-“Chuyện gì thế này? Mau dừng tay lại!” Bác Hoa từ dưới bếp đang chuẩn bị đồ ăn nghe giọng thất thanh Tử Di gọi mình liền nhanh chóng đi lên, đập vào mắt là cảnh tượng kinh khủng nhất bà nhìn thấy: Nhật Minh nằm cuộn tròn trên đất, Tử Di khóc lóc ôm lấy Nhật Minh, còn Tử Khiêm liên tục lôi kéo con bé.
-“Bác Hoa…huhu…mau cứu anh Nhật Minh…hức hức…” Tử Di thấy bác Hoa như sắp chết chìm với được phao cứu sinh.
-“Nhật Minh làm sao? Nhật Minh! Nhật Minh!” Bác Hoa lại gần lay lay Nhật Minh đã bất tỉnh nhân sự, gọi mãi không thấy cậu động đậy lại càng hốt hoảng hơn.
-“Chuyện gì thế này? Nhật Minh! Nhật Minh! Cháu làm sao vậy?” Lay lay cánh tay cậu mãi không chịu tỉnh dậy, nhìn giọt máu còn vương trên miệng cậu, bác kinh hãi liếc nhìn Tử Di cùng Tử Khiêm.
Tử Di chỉ biết khóc nấc lên thút thít không ngừng, còn Tử Khiêm thì quay mặt đi chỗ khác.
-“Mau…mau đỡ nó lên giường! Bác đi gọi bác sĩ!” Bác Hoa bình tĩnh lại luống cuống tay chân chạy xuống nhà gọi điện.
Tử Di một mình đỡ Nhật Minh dậy, định cõng cậu lên giường nhưng không thể, cái thân nhỏ bé không thể cõng được cái thân xác to lớn gấp đôi mình kia.
Tử Khiêm liếc mắt nhìn em gái khổ sở loay hoay, anh mặc dù rất không muốn nhưng vẫn phải giúp đỡ kéo thằng đầu bò lên giường. Tử Di không thèm nhìn anh mình, chăm chú chăm sóc cho Nhật Minh.
Nó lấy khăn mặt trong phòng tắm của Nhật Minh giặt sạch bằng nước ấm rồi mang ra nhẹ nhàng lau đi khoé miệng dính máu của cậu. Nhật Minh trong cơn mê man khẽ rên lên một tiếng đau đớn, phải biết cú đấm này mạnh tới cỡ nào!
-“Sao anh lại đánh anh ấy?” Con bé nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nhật Minh, nó trách mình không ra sớm hơn ngăn cản.
-“Nó đã làm gì em? Lại đây anh coi!” Tử Khiêm nhìn nó đang ngồi trên giường lau mặt cho thằng đầu bò, nhìn đến là ngứa mắt!
Anh đưa tay định kéo nó xuống giường lại bị nó tránh đi: “Anh ấy chưa làm gì em cả! Nếu có làm thì anh cũng không thể đánh anh ấy thành như vậy được!” Con bé lớn giọng hét lên, thật không biết vì sao lại đánh người ta thành như thế! Người ta là con nhà ai! Có thể động vào được sao!
-“Tao chưa đánh chết nó là do mày đấy! Mày có biết nó đang làm gì mày không con ngu này!” Tử Khiêm lại tức giận khi con bé quật cường không nghe lời còn cãi lại, anh thô bạo kéo nó ngã mạnh xuống giường, tay nó theo quán tính chống xuống.
-“Aaa!” Tử Di đau đớn hét lên, cánh tay nhỏ nhắn chịu sức nặng của cơ thể không nổi, đau nhức ập tới làm nước mắt nó lại chảy ra.
-“Di Di! Di Di em có sao không?” Tử Khiêm không ngờ tới, kinh hãi nhìn con bé ôm cánh tay, anh có thể cảm nhận được con bé đau đến nhường nào: “Di Di!” Anh bế con bé dậy đặt nó nằm chung giường với Nhật Minh.
-“Hức hức…em ghét anh hai…huhu… anh không phải anh hai em…hức…anh hai em không có đánh người…huhu…” Con bé nén đau đớn cắn chặt môi, nước mắt thống thổ chảy đầy mặt, nó đau đớn không dám cử động tay, chỉ có miệng mở lớn chửi người.
-“Anh xin lỗi! Anh xin lỗi Di Di!”
-“Bác sĩ bác sĩ ở bên này bên này!” Bác Hoa rối rít dẫn bác sĩ vào phòng, bà đang rất lo lắng cho Nhật Minh.
Bác Hoa nhìn trên giường có hai người, một Nhật Minh đang nằm bất động, một Tử Di đang ôm cánh tay. Trong khi bà còn đứng nhìn hai đứa thì bác sĩ chuyên nghiệp đi lại khám cho Nhật Minh.
Bác sĩ cũng khoảng tầm tuổi bác Hoa, mọi người gọi là bác sĩ Khoa (vần vl), bác sĩ banh mắt Nhật Minh soi đèn vào xem xét tròng đen mắt, thấy viền đen bên dưới mắt mờ nhạt.
-“Nhật Minh bị tổn thương nội tạng!” Vừa nói bác vừa vạch bụng cậu lên, vô số vết xanh tím trên bụng.
Bác Hoa nhìn thấy liền kinh hãi bụm miệng khóc, Tử Di chống tay phải không bị thương nghiêng đầu nhìn, nó cũng sợ hãi như bác Hoa. Tử Khiêm cũng không ngờ mình đánh cậu tới mức đó, anh chỉ nói là muốn đánh chết cậu để doạ cậu ta chứ không ngờ mình ra tay nặng như vậy!
Cả ba người đều lặng câm không ai nói được lời nào…
-“Tốt nhất nên để Nhật Minh nhập viện điều trị vài ngày, sau đó xem xét xem có bị thủng hay biến chứng gì không!” Bác sĩ sau khi nói câu này càng khiến ba người kia lặng người.
-“Cháu gái này để bác xem cánh tay nào!” Bác sĩ nhìn con bé bên cạnh ôm cánh tay nãy giờ, nhưng ông vẫn phải khám xong cho Nhật Minh mới xem cho nó.